Mục lục
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn xong cơm tối, Âu Y Tuyết liền trở về phòng, còn Mạc Dĩ Trạch đến thư phòng của anh giải quyết những công việc còn lại.



Âu Y Tuyết chỉ rửa mặt một lúc liền mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình ra khỏi phòng tắm. Thói quen nhìn trên giường lớn lại thấy giường trống rỗng, giường rất chỉnh tề không có một chút xốc xếch. Nhưng mà cô cũng không cảm thấy mừng rỡ một chút nào, ngược lại cảm thấy một chút mất mát.



Đi đến giường ngồi thẳng một lát, lại hồi tưởng lại vấn đề ban ngày Trần Di nói, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mới tắt đèn, nằm xuống. . . .



Không biết là ngủ được bao lâu, chỉ thấy trong bóng tối một mùi hương quen thuộc, cô còn chưa kịp mở mắt lại rơi vào vòng ngực ấm áp.



“Là anh”. Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu của cô, lập tức đem những lời cô muốn nói đè xuống.



“Ừ”. Nghe vậy Âu Y Tuyết chỉ đáp một tiếng. Tất nhiên cô biết là anh! Kể từ khi anh nhốt cô ở đây, mỗi đêm anh đều ôm cô ngủ, cho dù anh đến thư phòng làm việc rất trễ, sáng hôm sau cô cũng sẽ tỉnh lại ở trong ngực anh. Mà cô cũng dần quen ở trong ngực anh, có một lần anh phải phẫu thuật chân trong bệnh viện và cần điều dưỡng trong một tháng, một tháng đó cô cũng mất ngủ . . .



Âu Y Tuyết đang kinh ngạc nhớ lại thời gian một tháng đó thì giọng nói của Mạc Dĩ Trạch vang lên.



“Đang suy nghĩ cái gì?”. Đầu dựa vào cổ của cô, dùng sức ngửi hương thơm trên thân thể cô, Mạc Dĩ Trạch dịu dàng hỏi.



Chín tháng nay, trừ khi nói chuyện với anh lời nói nhẫn nhịn thì tính tình của cô cũng không thay đổi. Cái này làm cho anh luôn lo lắng cho cô.



"Không có gì". Rúc vào trong ngực của anh, Âu Y Tuyết hời hợt nói không muốn đem chính mình nghĩ gì cho anh biết.



Quan hệ giữa bọn họ rất phức tạp cũng rất đơn giản, bọn họ cũng không yêu nhau nhưng là có thể cả ngày ngủ ở trên một cái giường hơn nữa thói quen đối phương, giữa bọn họ duy nhất quan hệ chính là đứa nhỏ sắp sinh ra, cho nên anh nghĩ, đợi đến lúc đứa bé ra đời, bọn họ liền sẽ không bao giờ có bất kỳ quan hệ gì nữa. Chỉ là, trước rõ ràng tự nói với mình thật nhiều lần, nhưng nghĩ đến đây cô vẫn khó tránh khỏi có chút đau lòng, về phần tại sao đau lòng, cô cũng nói không ra.



Không có nhận thấy được sự thay đổi của cô, Mạc Dĩ Trạch tiếp tục nói: "Có phải hay không đang suy nghĩ đến bảo bối của chúng ta?". Nói xong, một bàn tay đi tới bụng của cô vuốt ve. Chỉ cần vừa nghĩ tới bên trong có kết tinh của bọn họ, một cảm giác vui sướng của người làm cha bao vây anh.



Âu Y Tuyết cắn cắn môi, cuối cùng không trả lời lời của anh, mà là vẫn hỏi: "Ngày mai. . . tôi có thể đi ra ngoài không?". Mặc dù anh đã không giới hạn tự do của cô, chỉ là cô vẫn cảm thấy có cần thiết hỏi rõ ràng.



Nghe lời của cô... Mạc Dĩ Trạch hơi chậm lại, ngay sau đó nâng lên khóe môi: "Em không cần phải thông qua sự đồng ý của anh".



Dứt lời, vừa một lúc yên tĩnh.



"Nó hôm nay có ngoan hay không, có hay không đá em?". Thấy cô không trả lời, Mạc Dĩ Trạch lại tự nhiên hỏi. Từ lần trước biết cô bị thai nhi đá, ước chừng để cho anh kinh ngạc một buổi chiều, vài ngày sau đó, chỉ cần không làm gì anh liền đem cô ôm vào trong ngực, lẳng lặng cảm thụ bảo bối.



"Không có". Âu Y Tuyết thản nhiên nói, nghe không ra tâm tình của cô.



Dứt lời, Mạc Dĩ Trạch lúc này mới vẻ dịu dàng cười. Tay chậm rãi vuốt ve bụng của cô, anh nhỏ nhẹ nói: "Bảo bối, không cần ngược đãi mẹ của con nha".



Sau anh lại lục tục nói những thứ gì, nhưng là Âu Y Tuyết cũng không có nghe vào, bởi vì cả trái tim cô lúc này rất khổ sở. . .



Cô rất an tâm khi ngủ trong ngực anh, cũng cảm thấy thoải mái trước đây chưa từng có, nên cô ngủ từ đêm đến trưa hôm sau.



"Tiểu thư, muốn dùng bữa trưa không?". Ở đường nhỏ phòng khách, Bé đột nhiên không biết từ nơi nào xông tới.



"Không cần, tôi cùng Trần Di ở bên ngoài ăn là được rồi". Không muốn phiền toái họ, Âu Y Tuyết khẽ cười, tiếp liền tính toán đi đến nơi hẹn. Ai ngờ mới đi hai ba bước, Bé liền theo tới.



"Còn có việc sao?". Âu Y Tuyết không hiểu.



Nghe vậy, Bé cười nói: "Cậu chủ giao cho em phải chăm sóc cho cô thật tốt, cho nên. . .". Bé vẫn còn ở do dự có nên nói.



"Vậy em đi cùng đi". Biết trong lòng Bé nghĩ cái gì, Âu Y Tuyết liền thay Bé trả lời.



"Có thật không?". Bé trợn to cặp mắt, nhìn tới Âu Y Tuyết gật đầu sau lập tức kinh hô câu ‘vạn tuế’. Lúc này mới đi theo Âu Y Tuyết, hai người một đường hướng mục đích mà xuất phát.



. . . .



"Chú Lê, chú trở về trước đi, tôi cùng cô chủ cần phải về nhà lúc đó lại gọi điện thoại cho chú". Đi tới chỗ làm của Trần Di, Bé liền đối với tài xế lên tiếng chào hỏi, lúc này mới đi vào bên trong phòng ăn.



Bên trong phòng ăn trang sức hoa mỹ, tất cả bày biện xa xỉ đến làm người ta xem thế là đủ rồi. Bởi vì ở Cao Phong Kỳ cho nên người đặc biệt chật chội, các khách quần áo ngăn nắp hoa lệ, ngồi ở vị trí của mình ưu nhã dùng bữa ăn.



"Hoan nghênh quang lâm". Mới đi tiến phòng ăn, một nam phục vụ bàn mặc đồng phục màu đen liền tiến lên đón, chứng kiến tới Âu Y Tuyết sau lập tức nâng lên trước sau như một phục vụ nụ cười: "Mình đi hai người?".



"Xin lỗi". Thấy hắn hiểu lầm, Âu Y Tuyết nâng lên nhất mạt áy náy cười, nói tiếp: "Anh hiểu lầm, tôi là tới nơi này tìm người".



Người phục vụ bàn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: "Xin hỏi cô tìm ai ạ?".



Âu Y tuyết sững sờ, cũng may Trần Di đang bưng đồ ăn cách đó không xa mắt tinh liền thấy Âu Y Tuyết, vì vậy sau khi đưa xong món ăn vội vàng tới đây vì cô giải vây. Phục vụ sau khi biết chuyện này, mới cười gật đầu một cái, hiểu đi ra ngoài.



"Tuyết trước ở chỗ này ngồi một lát, mình lập tức tới ngay". Trần Di đối với Âu Y Tuyết dặn dò, đem vật cầm trong tay menu đưa cho cô nói: "Trước khi mình tới Tuyết gọi món ăn đi".



"Này?". Âu Y Tuyết sửng sốt, thật lâu sau mới phản ứng kịp, thì ra là cô gọi mình ra ngoài chính là vì mời khách? Nhưng. . .". Nơi này có thể hay không quá mắc? Cô biết hoàn cảnh của Trần Di, cho nên không muốn làm cho cô vì mình hao phí, huống chi cũng không phải một mình cô, còn có Bé nữa đấy.



"Tuyết yên tâm đi, không phải là của mình bỏ tiền". Trần Di biết cô đang lo lắng cái gì, vì vậy nâng lên nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng nói: "Ông chủ nhìn mình làm việc nghiêm túc, cố ý cấp phần thuởng cho mình, không nói nữa, mình còn có một số việc, Tuyết gọi thức ăn trước đi". Nói xong cũng giống nhau dặn dò nho nhỏ mấy câu nói, lúc này mới vội vã rời đi.



Âu Y Tuyết nhìn cô biến mất không xa, trong mắt có cảm kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK