Mục lục
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người mặc trang phục màu đen, hắn như ác ma trong đêm tối, tài trí bất phàm trên mặt khiến người có cảm giác tà ác, hắn đút hai tay vào túi quần, lưng dựa trên vách tường, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Âu Y Tuyết.



Không muốn cùng hắn dây dưa không rõ, Âu Y Tuyết trực tiếp bỏ mặc hắn.



Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có ý định bỏ qua cho cô, nhanh hơn cô một bước, bắt được cánh tay phải của cô.



"Buông tôi ra". Âu Y Tuyết nhíu mày, định dùng cánh tay trái vặn bung bàn tay của hắn ra, nhưng một giây tiếp theo, cánh tay trái cũng bị hắn giam cầm trong lòng bàn tay: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"



"Không làm gì hết, tôi chỉ muốn chứng minh một ít chuyện". Đối với kháng cự của cô, lòng Mạc Dĩ Trạch cảm thấy đau nhói.



Con ngươi đen như mực chống lại con ngươi tràn đầy phẫn nộ của cô, Mạc Dĩ Trạch mở miệng nói: "Thứ bảy tới khách sạn Cease, tôi sẽ chứng minh cho cô biết quan hệ giữa tôi và Âu Xảo Lệ". Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn cảm thấy khẩn trương, giống như đang ra một quyết định trọng đại nào đó.



Biết rõ ý tứ của hắn, Âu Y Tuyết lạnh lùng nói: "Nếu như vì loại chuyện nhàm chán này mà anh tới tìm tôi, vậy thì anh đã tìm nhầm người rồi. Bởi vì tôi cũng không quan tâm đến chuyện xảy ra giữa các người, đối với tôi, anh không bằng một người xa lạ!". Cô cũng không quan tâm đến quan hệ giữa hắn và Âu Xảo Lệ.



"Người xa lạ". Mạc Dĩ Trạch sửng sốt.



Trong lòng cô, địa vị của hắn không bằng một người xa lạ! Từ đáy lòng bốc lên một cỗ lửa giận. Thế nhưng, khi hắn thấy một tia lạnh lùng trong mắt Âu Y Tuyết thì không ngờ, hắn lại ép cơn giận của mình xuống.



"Cô nghĩ sao cũng được! Nhưng chiều thứ bảy cô phải chờ tôi ở khách sạn Cease, nếu không, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện giữa chúng ta cho người khác biết". Uy hiếp cô còn tốt hơn cách nào khác, chỉ cần có thể chứng minh cho cô thấy, cái gì hắn cũng có thể làm.



Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngừng giãy giụa, hắn nghĩ, sau khi xảy ra sự kiện kia, hắn vẫn có thể uy hiếp được cô sao? Không, cô không chịu sự uy hiếp của hắn!



"Tôi sẽ không đi". Âu Y Tuyết hạ mi mắt, nhẹ giọng nói.



"Cái gì?". Mạc Dĩ Trạch khiếp sợ, nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, hắn biết, uy hiếp của mình không bao giờ có bất cứ tác dụng gì với cô nữa rồi.



Buông tay cô ra, Mạc Dĩ Trạch im lặng.



Cảm thấy trói buộc trên cánh tay thả lỏng, Âu Y Tuyết không lưu luyến, xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai, ba bước, sau lưng lại truyền tới một câu nói.



"Cô nợ tôi một mạng"



Giọng nói mang theo vô hạn thâm trầm làm thân thể Âu Y Tuyết ngẩn ra, ngay sau đó, dừng bước lại.



Thấy cô ngừng lại, Mạc Dĩ Trạch còn tưởng rằng cô động lòng.



Mắt sáng thoáng qua ánh sáng lạnh như băng, nói tiếp: "Ngày đó tôi cứu cô, cho nên, cô nợ tôi một mạng"



Sự thật này giống như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu Âu Y Tuyết, cô há miệng, ngay sau đó, cứng ngắc xoay người lại. Vốn nghĩ, vì muốn đạt được mục đích nên hắn mới nói như thế, nhưng không ngờ, lại lơ đãng rơi vào con ngươi trấn định của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK