Hôm nay, chín giờ tối.
Lúc này ánh sáng ban ngày đã bị bóng đêm thay thế, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Một chiếc Rolls-Royce màu đen ánh bạc lưu lại một vệt đèn loang loáng ở khu biệt thự trên núi Dương Minh, tiến vào một trong những căn biệt thự xa hoa đó.
Xe vững vàng dừng ở trong ga-ra, tắt máy, cuối cùng xoay người ra khỏi nhà xe. Ngẩng đầu lơ đãng nhìn về một gian phòng ở phía tây của lầu hai, Mạc Dĩ Trạch theo thói quen khẽ nở một nụ cười vui vẻ .
Kể từ cái ngày chân thành tỏ tình với Y Tuyết một năm trước tại phòng giải phẫu, theo đó mối quan hệ vốn căng thẳng của bọn họ cũng dần ngọt hóa (biến thành ngọt ngào), trong một năm qua hai bên đều thẳng thắn với nhau, cho nên tình cảm kéo dài cũng dần ấm lên. Vào nửa năm trước, cô rốt cuộc đồng ý lời cầu hôn của anh, tiếp theo hai người bay đi Las Vegas nhanh chóng kết hôn. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Dĩ Trạch cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua, xua tan hết những mệt mỏi của một ngày dài. Trong lòng khấn cấp muốn gặp được cô càng thêm mãnh liệt. Vì vậy bước chân không khỏi tăng nhanh.
Mới vừa đi vào bên trong biệt thự, An Đức Liệt mặc đồng phục Quản gia thân thiện tiến lên đón.
Mạc Dĩ Trạch thuận tay đưa máy tính xách tay và một số tài liệu cho hắn, dặn dò: "Để tất cả vào thư phòng, lát nữa chuẩn bị chút cà phê".
Kể từ sau khi thâu tóm được xí nghiệp Âu thị, lượng công việc của anh tăng lên kịch liệt, có lúc công việc nhiều đến mức đến cả thời gian ăn cơm cũng không có, nhưng vì tình yêu với người phụ nữ của anh, cho dù là bận rộn hơn nữa anh cũng sẽ về nhà, thừa lúc bọn họ ngủ say sẽ tiếp tục làm việc. Mà cũng bởi vì khí phách âm trầm lạnh lùng đầy dã tâm như thế, nên trên thương trường hắn có tiếng là "Quỷ sa tăng".
"Vâng". An Đức Liệt cung kính nhận lấy, cũng thuận thế bước theo sau anh.
"Hôm nay bọn họ làm gì?". Mỗi ngày, anh đều có thói quen hỏi về hoạt động trong ngày của hai người phụ nữ anh yêu thương.
"Thiếu phu nhân mang theo tiểu thư Nhược Y đi ra ngoài cả ngày, hai người trở về đã đi nghỉ ngơi rồi". An Đức Liệt không dám lười biếng, lên tiếng trả lời không chút hèn mọn. Đợi sau khi ông ta trả lời xong, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mạc Dĩ Trạch, hỏi: "Thiếu gia đã muốn dùng cơm chưa?".
Mạc Dĩ Trạch vốn định cự tuyệt, nhưng anh chưa kịp nói câu nào, An Đức Liệt lại trực tiếp chặt đứt lời của anh.
"Hôm nay bộ dạng thiếu phu nhân hình như rất mệt mỏi, cho nên còn chưa có ăn tối đã đi nghỉ rồi". Hắn báo cáo chi tiết, đồng thời chú ý đến vẻ mặt của Mạc Dĩ Trạch.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch lập tức dừng lại bước chân, một giây tiếp theo dung mạo anh tuấn lập tức bị bao trùm bởi một vẻ đau lòng. Con ngươi tĩnh mịch (vắng lặng) vội vàng nhìn về An Đức Liệt ở phía sau, trầm giọng hỏi: "Chú có hỏi cô ấy hôm nay đã đi đâu không?". Chuyện gì khiến cô vất vả cả ngày ở bên ngoài, đến mức không ăn cơm đã đi ngủ.
Môi An Đức Liệt mấp máy muốn nói lại thôi, sau đó lắc đầu một cái.
Thấy ông ta không trả lời, Mạc Dĩ Trạch cũng không tiện hỏi thêm, vì vậy giao phó một câu: "Chuẩn bị hai phần bữa ăn tối". Liền sải bước đi lên lầu.
※
Bước chân mạnh mẽ đạp trên sàn nhà cao cấp, phát ra từng trận tiếng vang. Xoay người lên lầu hai, anh cũng không có trực tiếp đi về phía gian phòng phía tây, mà là đi vào gian phòng phía đối diện gian phòng kia.
Nhẹ nhàng mở cửa, ùa vào mặt là hơi thở trẻ thơ tràn ngập căn phòng, trang hoàng mềm mại lập tức hiện ra. Trên vách tường màu hồng nhạt ngập tràn các hình thù hoa văn điêu khắc tinh xảo, trần nhà màu xanh da trời treo đầy các loại chuông gió, tùy ý có thể thấy những món thú nhồi bông được sắp xếp gọn gàng, ở vị trí chính giữa đặt một chiếc nôi trẻ màu trắng ngà. . . Không thể nghi ngờ, Đây là một gian phòng cho trẻ nhỏ.
Mạc Dĩ Trạch đi chậm lại, đè thấp tiếng vang đi tới bên nôi. Sau khi nhìn thấy một cái bóng dáng nho nhỏ ở bên trong, trên môi anh lập tức nở ra nụ cười vui vẻ.
Dưới ánh sáng vàng của bóng đèn, Mạc Dĩ Trạch thấy được dung mạo quen thuộc của bé.
Đây là bảo bối trời cao ban cho anh! Cảm giác được làm cha mừng như điên đến nay vẫn còn nguyên vẹn, cảm giác ngọt ngào này vẫn còn váng vất trong tim của anh. Anh cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên khuôn mặt ngây thơ phấn hồng nho nhỏ của bé, sau đó kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho bé, tránh cho bé khỏi bị cảm lạnh.
Động tác vô cùng tỉ mỉ, nâng niu bé trong vòng tay giống như nâng niu một búp bê sứ dễ vỡ vậy.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, lúc này anh mới rời đi.
Ra khỏi phòng trẻ, Mạc Dĩ Trạch sau khi ổn định lại tâm lý, lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa gian phòng đối diện.
Vậy mà chờ đợi anh chỉ là một mảnh tối đen, nhưng anh cũng không hề buồn bực, ngược lại, một cỗ tình cảm thương tiếc hiển hiện ra trên chân mày nhíu chặt của anh.
Hằng đêm, khi đi ngủ cô đều có thói quen mở đèn ngủ, tối nay ngay cả đèn cô cũng không bật, có thể thấy được cô không phải mệt mỏi bình thường!
Đang trong lúc vì cô cảm thấy đau lòng, Mạc Dĩ Trạch cũng đã đi vào bên trong phòng. Đưa tay nhẹ nhàng mở chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, bóng dáng say ngủ đẹp tinh khiết của Âu Y Tuyết trong nháy mắt lọt vào mắt anh.
Trên đầu, mái tóc trơn mềm như thác nước xốc xếch xõa ra ở trên gối, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, lông my uốn cong vểnh lên duyên dáng cùng cân xứng, khẽ rung rung theo nhịp hô hấp của cô, trên da thịt trắng nõn như tuyết không có bất kỳ tỳ vết nào, cổ trơn mịn khéo léo khiến cho người ta không khỏi kích động muốn cắn một cái . . . Tầm mắt dời xuống phía dưới, một giây kế tiếp liền thấy cô chỉ mặc áo ngủ ôm lấy thân thể, bộ ngực đầy đặn hấp dẫn theo hô hấp phập phồng lên xuống.
Lập tức, cổ họng Mạc Dĩ Trạch cảm thấy căng thẳng, miệng khô khốc, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng của anh một cỗ dục vọng mãnh liệt réo gọi anh.
Rõ ràng mệt chết đi, nhưng sự kích động trước vẻ đẹp nguyên thủy nhất này cũng không bởi vì sự mệt mỏi của anh mà suy yếu đi, ngược lại càng biến hóa mãnh liệt khiến cho anh vội vàng giữ không được. Đang lúc anh không biết nên làm gì, đầu của anh đã theo thói quen cúi xuống đầu cô, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã chạm nhau.
Vốn nghĩ chỉ là lướt qua rồi thôi, nhưng không ngờ sau khi cánh môi anh mới vừa dán lên môi của cô, liền không thể dừng lại được.
Âu Y Tuyết trong lúc ngủ mơ thì thầm một tiếng, theo bản năng nâng cánh tay vòng lên cổ của anh, sau đó ép sát thân thể mềm mại vào thân thể dương cương của anh.
Mạc Dĩ Trạch hài lòng cảm nhận sự biến hóa của thân thể cô, nhiệt liệt ôm hôn cô, sau đó thừa lúc đôi môi cô lẩm bẩm hé mở, ngậm lấy môi dưới no đủ mềm mại của cô, đôi môi càng không ngừng mút lấy, đầu lưỡi tinh xảo tránh thoát tầng tầng chướng ngại đùa bỡn cái lưỡi của cô, trêu chọc triền miên. . .
Cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, Mạc Dĩ Trạch phát ra một tiếng gào thét thật thấp, ngay sau đó bóng đen bao phủ lên cô.
Hơi thở nguy hiểm gần trong gang tấc, khiến Âu Y Tuyết đang hoàn toàn không có dự cảm rên rỉ một tiếng. Chỉ cảm thấy một bàn tay to ở trên người cô châm lên ngọn lửa dục vọng, thân thể nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Kích tình hết sức căng thẳng, hơi thở hoan ái trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh tràn ngập mà ra. Giữa cổ có chút nhớp nhúa ẩm ướt, cô theo bản năng liền muốn lau đi, lại không ngờ đụng phải một cái đầu.
Bỗng chốc, hai mắt mở lớn, tầm mắt thẳng tắp nhìn xuống phía dưới.
※
Khi bốn mắt giao nhau, mặt của Âu Y Tuyết lập tức đỏ ửng! Cô nhanh chóng đẩy Mạc Dĩ Trạch đang rúc vào cổ của cô ra, cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình, mới phát hiện trong lúc vô tình, áo ngủ của cô lại bị anh tuột đến thắt lưng, lộ ra thân thể bóng loáng mà có mỹ cảm (cảm xúc đẹp đẽ) cùng với áo lót trần trụi ôm lấy bộ ngực đầy đặn.
"Anh đã về rồi". Âu Y Tuyết kéo vội quần áo trên người, ngượng ngùng nhìn Mạc Dĩ Trạch vừa bị cô đẩy ra, đang cười như không cười nhìn cô.
Bởi vì cô chợt tỉnh, dục vọng của Mạc Dĩ Trạch cũng trong nháy mắt rút đi! Anh dù bận vẫn ung dung nhìn Âu Y Tuyết chỉnh trang xong áo ngủ lại sửa sang lại tóc dài, cười nói: "Em bây giờ mới xấu hổ có phải đã quá muộn rồi không".
Dứt lời, chỉ thấy sắc mặt của Âu Y Tuyết càng thêm đỏ.
Cô nhìn khóe miệng Mạc Dĩ Trạch đang nở nụ cười hài hước, giọng nói êm ái: "Không còn sớm nữa, nhanh đi tắm một cái rồi đi ngủ". Mặc dù bọn họ đã kết hôn một thời gian, hơn nữa cũng đã có một con gái, nhưng cô đối với chuyện nam nữ vẫn luôn cảm thấy xấu hổ. Cô nghĩ, nguyên nhân có lẽ có liên quan đến cá tính trầm lắng của cô.
"Ừ". Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt lên tiếng, tiếp đó đến gần cô, lấy tốc độ sét đánh nhanh không kịp đỡ một tay chặn ngang ôm lấy Âu Y Tuyết: "Chỉ là trước đó, chúng ta phải làm một việc đã". Anh lại thân mật hôn một cái lên mái tóc tản ra hương vị hoa nhài của cô .
"Cái gì?". Âu Y Tuyết có chút ngạc nhiên, cố gắng tránh khỏi anh, muốn tụt xuống.
Thấy bộ dáng cô nóng lòng muốn rời khỏi cái ôm trong ngực anh, Mạc Dĩ Trạch chẳng những không có đặt cô xuống, ngược lại càng thêm bá đạo ôm chặt cô vào trong ngực mình, miệng mang theo cưỡng bách nói: "Chú An nói em chưa ăn tối, cho nên chúng ta đi xuống ăn một chút trước đã, sau đó anh sẽ tắm, sau đó lại cùng em ngủ rất tốt. . .".
Nghe vậy, Âu Y Tuyết sửng sốt, nụ cười thẹn thùng chợt đọng lại ở khóe miệng, trong con ngươi sáng chói thoáng qua một tia đau buồn không dễ dàng phát giác.
Mà Mạc Dĩ Trạch cũng không có chú ý tới biến hóa của cô, vẫn tự nhiên nói: "Nghe chú An nói, hôm nay em đưa Nhược Y theo đi ra ngoài một ngày, đang bận gì vậy?". Một tay không an phận lướt nhẹ qua da thịt nhẵn nhụi lộ ra bên ngoài áo ngủ của cô, Mạc Dĩ Trạch quan tâm hỏi.
"Em gặp được. . . ". Âu Y Tuyết theo trực giác muốn nói cho anh biết, nhưng lời nói vừa mới đến khóe miệng, cô lại nuốt xuống.
"Cái gì?". Mạc Dĩ Trạch không nghe rõ, hỏi lại.
Nhìn gương mặt ngũ quan tinh mỹ (tinh xảo, đẹp đẽ) như được tạc của anh, Âu Y Tuyết cuối cùng sửa lời nói: "Không có gì, chỉ là cùng Trần Di đi dạo một ngày, hơi mệt chút". Lông mi nhè nhẹ rủ xuống, cô đem toàn bộ phiền muộn giấu vào trong lòng.
Từ nội tâm một nỗi thương cảm chậm rãi chảy qua, Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh như ánh sao đêm của Mạc Dĩ Trạch, nội tâm sau khi đấu tranh kịch liệt xong, cô do dự nói: "Em có thể cầu xin anh một chuyện không?".
"Dĩ nhiên". Mạc Dĩ Trạch rành mạnh nói, dung nhan tuấn mỹ hé ra nụ cười cưng chìu. Vô luận cô đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ đồng ý với cô!
"Cám ơn". Ánh mắt Âu Y Tuyết thoáng hiện cảm kích, trên gương mặt đẹp tản ra nụ cười yếu ớt.
Mạc Dĩ Trạch chợt nhíu mày cũng không chút nào để ý, ngay sau đó ôm cô đứng lên, gây ra một chuỗi âm thanh kinh hãi: "Nếu chuyện đã nói xong rồi, vậy chúng ta nên đi dùng cơm đi thôi?".
Nói xong, cũng không để ý Âu Y Tuyết có đồng ý hay không, tự mình trực tiếp ôm cô đi ra ngoài cửa.