“Không có gì đâu. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Bạn đừng khách sáo!” Mạn – Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Mễ Ý.
Chỉ trong tích tắc, sắc mặt cô ta đã biến hóa khôn lường. Mễ Ý giật sững mình, hai mắt trợn tròn lên, kinh ngạc.
Những ngón tay giấu ở đằng sau không ngừng vân về lại với nhau, tim cũng đập mạnh…
Mễ Ý nhìn thấy cô, cứ như gặp phải quỷ. Phải chăng có điều gì liên quan đến Mạn Nghiên, khiến cô ta phải chột dạ?
Thái độ của Mễ Ý thay đổi nhanh đến chóng mặt, giây trước còn mang lòng biết ơn, giây sau cô ta đã tìm cách đuổi khéo Mạn Nghiên về:
“Ừm, tôi đã đến rồi… nếu không còn việc gì thì hãy về đi. Cảm ơn!” Mễ Ý cúi xuống cầm lấy hành lý của mẹ mình, rồi đi thẳng vào phòng bệnh, đóng chặt cửa.
Ngày hôm sau Mạn Nghiên đi học, mới biết Mễ Ý là sinh viên trường đại học Bắc Thành, hơn nữa còn cùng khoa với cô. Cô ta cũng học chung môn Giáo Dục Thể Chất với Mạn Nghiên. Nhân lúc Vương Phong cho nghỉ giải lao, cô lại gần chỗ Mễ Ý, hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ cô ta:
“Hey, Mễ Ý! Trùng hợp thật đấy! Chẳng trách hôm trước ở bệnh viện, tớ thấy cậu hơi quen mặt. Mà tình hình sức khỏe của mẹ cậu thế nào rồi?” Mạn Nghiên vui vẻ bắt chuyện.
Mễ Ý thấy Mạn Nghiên tiếp cận mình, liền tỏ rõ thái độ khó chịu. Cô ta miễn cưỡng trả lời:
“Bà ấy khỏe hơn nhiều rồi.” Rồi cô ta đứng dậy, đi khỏi nhà đa năng.
Mạn Nghiên hơi đời người, hay là cô đã nói sai chỗ nào? Cô chỉ muốn hỏi thăm thôi mà, sao lại phải khó chịu như vậy.
Mễ Ý vừa đi, Nhã Yến Kỳ liền lấy cớ đi vệ sinh, bám theo cô ta. Cô ấy kéo Mễ Ý ra đằng sau nhà đa năng, gấp gáp hỏi:
“Sao hôm nay Đồng Mạn Nghiên lại chủ động bắt chuyện với cô? Có phải cô ta đã biết điều gì không? Cô không nói bậy bạ gì đấy chứ?”
“Không phải. Cô ta chẳng biết gì cả! Cô không phải lo lắng, tôi đã nhận tiền rồi thì sẽ không nói ra đâu.”
“Được, biết điều thể thì tốt.” Nhã Yến Kỳ yên tâm hơn phần nào.
Mễ Ý là người bỏ sứa độc hãm hại Mạn Nghiên cái hôm đi biển, và cũng chính cô ta đã nhốt vào trong phòng đựng dụng cụ, dưới sự sai khiến của Nhã Yến Kỳ.
Tất cả cũng chỉ vì tiền!
Nhã Yến Kỳ biết hoàn cảnh cực kỳ khó khăn của Mễ Ý – cha đi làm ăn xa, mấy tháng mới về một lần, mẹ thì mang bầu, thường xuyên đau ốm, lại có hai đứa em nhỏ đi học, nên mới lợi dụng cô ta để đối phó với Mạn Nghiên. Mễ Ý túng thiếu tiền bạc, đành làm liều, dễ dàng sa vào cám dỗ.
Hôm qua cô ta gặp Mạn Nghiên cũng rất bất ngờ, không nghĩ trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy. Mễ Ý hãm hại cô tận hai lần, còn cô lại cứu mẹ của cô ta trong lúc nguy hiểm nhất. Cũng vì chút áy náy trong lòng, nên Mễ Ý mới cố gắng tránh xa Mạn Nghiên.
Chiều hôm nay Mạn Nghiên không có tiết học, Tôn Bách Thần bảo sẽ dẫn cô đi mua sắm, rồi cùng ăn tối ở ngoài. Ai ngờ cô nhận được tin nhắn của một người bạn học, mời cô đến dự khai trương quán ăn của gia đình cô ấy.
“Bách Thần, người ta đã nhiệt tình mời mà không đi thì ngại lắm. Cho em đi nhé, em sẽ về sớm!” Cô ôm lấy cổ Tôn Bách Thần, nũng nịu để được hắn cho đi.
Dẫu sao cũng là bạn học, gặp nhau hằng ngày trên giảng đường. Tiệc khai trương của gia đình, người ta phải quý cô mới mời đến. Nếu Mạn Nghiên không đi, sợ rằng sẽ làm vơi bớt tình cảm bạn bè.