Khi cô còn nhỏ, gia đình Mạn Nghiên cũng sống trên thành phố. Tuy không thuộc hạng giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng gọi là có của ăn của để. Lúc đó cha cô làm việc ở một công ty tài chính, còn mẹ cô ở nhà, chăm sóc cho cô. Bọn họ sống rất hạnh phúc, cứ mỗi cuối tuần hay dịp nghỉ lễ, cha Mạn Nghiên sẽ lái xe đưa cả gia đình về quê thăm chú cùng bà nội.
Năm đó mẹ của Mạn Nghiên đang mang thai một một bé trai. Bà vì khó sinh nên được đưa gấp vào bệnh viện. Kết quả lại chết trên bàn mổ vì bị mất máu quá nhiều, đến đứa bé trong bụng cũng không giữ lại được. Thời điểm đau lòng ấy, công ty cha cô đột nhiên phá sản, cộng thêm chuyện mất đi vợ con, ông rơi vào trầm cảm nghiêm trọng, đến mức đứng trên sân thượng của công ty, nhảy xuống tự sát.
Năm ấy Mạn Nghiên mới mười một tuổi. Rõ ràng cô đang có một gia đình viên mãn, bỗng chốc chẳng còn lại gì ngoài đau thương, mất mát. Chú Hứa Văn đón cô về quê ở với bà nội, rồi chú cũng bỏ nhà đi biệt tăm biệt tích.
Ăn tối xong, Mạn Nghiên Bảo Tồn Bách Thần đi tắm trước. Ở quê không có bồn tắm và vòi sen nên rất bất tiện. Tôn Bách Thần loay hoay ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Tóc hắn ướt mèm, ở đây lại không có máy sấy, Mạn Nghiên giúp Tôn Bách Thần lau khô tóc, rồi mới đi tắm.
Quần áo được cởi ra, cô nhìn những vết ngứa trên đùi và tay đang sưng đỏ hết lên, miệng khẽ suýt xoa. Có vài chỗ vì ngứa quá nên Mạn Nghiên vô tình gãi, đã rớm máu, loét ra sinh thành sẹo.
Không hiểu vì sao Mạn Nghiên càng bôi thuốc, vết thương càng nặng, tình trạng đã diễn ra khoảng ba ngày nay. Ban đầu hơi ngứa, cô còn tưởng vì tác dụng của thuốc, nhưng sau đó vết thương trở nên nghiêm trọng, Mạn Nghiên không hiểu vì sao cả.
Cô nhẹ nhàng lau xung quanh vùng da bị tổn thương, tránh để nước rơi vào. Mạn Nghiên mặc một chiếc váy ngủ dáng suông, màu hồng lợt, dài qua đầu gối một chút. Giường của cô rất nhỏ, vốn định nhường cho Tôn Bách Thần, còn mình thì ngủ ở phòng dì Hạ. Vậy mà có người nào đó không chịu, dứt khoát giữ cô ở lại.
Trên chiếc giường nhỏ, vừa hay đủ chỗ cho hai người nằm thẳng chân. Mạn Nghiên thấy Tôn Bách Thần chưa ngủ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
“Anh mau ngủ đi.”
Mạn Nghiên nằm yên không dám nhúc nhích, vì sợ chiếc giường sẽ sập! Chỉ một sự rung lắc nhè nhẹ cũng khiến cô phải nín thở.
“Tôi chưa buồn ngủ.”
Tôn Bách Thần thì thào vào tai cô, rồi liếm nhẹ vành tai của Mạn Nghiên. Hắn để cô gối đầu lên tay mình, đôi tay bắt đầu luôn vào trong váy.
Hắn chạm vào trúng chỗ đau của Mạn Nghiên, cô khẽ nhăn mặt lại, cắn răng chịu đau. Bàn tay hắn ngày càng táo bạo, luôn sâu lên tấm lưng mảnh khảnh, bắt đầu vuốt ve.
“Ưm, Bách Thần… không được.”
“Sợ cái giường nhỏ này không chịu được ư?” Hắn hỏi, nhưng không thấy Mạn Nghiên trả lời. Tôn Bách Thần nói tiếp:
“Nếu sập thật, tôi sẽ mua cho em một cái giường mới.”
Tôn Bách Thần thậm chí còn nghĩ đến việc đập cái ngôi nhà cũ nát này để xây lại. Nghĩ vẫn không hiểu nổi sao bọn họ có thể sống ở một cái nơi tồi tàn này nữa.
“A, không phải. Cô đáp nhè nhẹ.
“Không phải gì chứ?” Tôn Bách Thần hỏi lại.
Đôi tay hắn từ từ di chuyển về phía trước, bóp nhẹ vào chiếc bánh bao mềm mại. Mạn Nghiên khẽ rên lên một tiếng, càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tôn Bách Thần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạn Nghiên thoát ẩn thoát hiện dưới ánh đèn mờ, Tôn Bách Thần cúi thấp xuống, tham lam chiếm hữu bờ môi quen thuộc. Hắn hôn cô đắm đuối, hôn đến phát nghiện. Cô cũng nhiệt tình đáp lại hắn, chiếc lưỡi dẻo quẹo quấn lấy lưỡi của hắn.
Tôn Bách Thần có một bên chân, đẩy váy của Mạn Nghiên lên. Quần của hắn ma sát với vết thương, khiến Mạn Nghiên vô thức kêu to lên, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại.
“Em sao thế?”
“Em… em đau quá…” Cô lấy tay ôm đùi, răng cắn nhẹ vào môi vì đau rát.
Tôn Bách Thần thốc váy cô lên, đập vào mắt hắn là một vùng da sưng tấy, chi chiết những nốt đỏ ửng, còn có nước trắng đang chảy ra như mủ.
Đây không phải chỗ Mạn Nghiên bị sứa cắn sao? Theo lý mà nói thì lúc này nó phải lành lặn rồi mới phải!