Mục lục
Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bé con, sau khi chúng ta kết hôn, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu hả?”

“Chúng ta đến Venice nhé! Em muốn cùng anh chèo thuyền trên con kênh Grand Canal, để ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của thành phố này vào buổi tối.”

“Được, chiều theo ý em.”

Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của Vương Phong ngày càng sát lại gần An Yên.

“Um… um..”

Hai người ôom hôn thắm thiết, triền miên trong tình yêu ngọt ngào. Vương Phong đẩy An Yên nằm xuống ghế sofa.

“Phong, chúng ta về phòng đi! Ở đây lỡ như Tiểu Minh nhìn thấy.”

Vương Phong nghe theo ý An Yên, vội bế thốc cổ về phòng. Nhắc đến thằng nhóc kia, anh vẫn còn cảm kích cậu vô cùng. Nếu không nhờ có Tiểu Minh gửi cho anh quyển nhật ký mà cô viết, Vương Phong cũng đâu dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình nhanh đến như vậy.

Mạn Nghiên hạ sinh cho Tồn Bách Thần một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Tôn Tử Thiêm. Hắn bây giờ ra dáng một ông bố bỉm sữa chính hiệu, buổi sáng đi làm, tối về nằm trông con cho Vợ ngủ.

Cuối năm ngoái, Vương Phong và An Yên đã kết hôn, hiện tại cô ấy cũng đang maang thaai. Lúc rảnh rỗi, vợ chồng anh thường đến Tôn gia để chơi với hai nhóc tì nhà Tôn Bách Thần, nhân tiện để hai cô nàng chuyện trò tâm sự, chia sẻ với nhau bí quyết chăm sóc em bé được khỏe mạnh.

Khắc Dương và Nhã Yến Kỳ vẫn yêu đương mặn nồng, hai người suốt ngày vi vu đi du lịch cùng nhau. Mới vừa tuần trước, cậu còn cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, quỳ dưới chân tháp Eiffel ngỏ lời cầu hôn và nhận được sự đồng ý từ cô nữa!

Sau khi Mạn Nghiên sinh Tử Thiêm, cô liền cảnh cáo Tôn Bách Thần phải biết kiềm chế, nhẫn nhịn “ăn chay” trong sáu tháng đầu. Hắn bứt dứt không thôi, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô vợ nhỏ.

Mạn Nghiên được chăm sóc kỹ lưỡng trong suốt giai đoạn maang thaai, ăn uống toàn đồ bổ dưỡng, nên sau khi sinh con trai, cô có rất nhiều sữa. Dù cho cậu nhóc đã bú no nê thì hai tuyến sữa kia lúc nào cũng trong trạng thái căng đẩy, không ngừng tiết ra sữa ngọt.

“Mà hôm nay ông xã không phải đi làm sao?” Cô khẽ nhíu mày.

Tôn Bách Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt dính chặt trên người Mạn Nghiên, miệng cười xảo trá. Lúc sau hắn sực nhở ra một chuyện quan trọng, vội cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc Lâm.

“Chú Lâm à, hôm nay chú đi gặp đối tác bên phía JA giúp cháu nhé! Cháu có chút việc bận nên sẽ không đến công ty đâu.”

ở phía bên kia, tổng giám đốc Lâm nghe xong tức đến tăng cao huyết áp. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong tháng, Tôn Bách Thần nhờ ông đi gặp đối tác thay hắn rồi! Vốn dĩ từ đầu năm nay ông đã xin nghỉ hưu để ở nhà an dưỡng tuổi già bên con cháu, vậy mà chỉ vì một lời hứa với hắn, ông phải cố trụ trên cái ghế tổng giám đốc Tổn thị thêm mấy tháng nữa.

“Thằng quỷ lại trốn việc! Mày có suy nghĩ cho cái thân già của chú không hả? Lần này chú không thèm giúp mày nữa đâu. Thế thôi nhé!” Ông quyết từ chối hắn.

“Ấy ấy, chú nghe cháu nói đã.”

Tồn Bách Thần bắt đầu giở giọng năn nỉ, biết con gái út của giám đốc Lâm đang mang thai, hắn bèn hứa sau này chỉ cần cô ấy sinh một tiểu công chúa nhỏ, liền để Tử Thiêm sang đó làm cháu rể quý của ông.

Giám đốc Lâm nghe xong thấy mát lòng mát dạ, thoáng cái đã thay đổi ý định, gật đầu đồng ý ngay với Tôn Bách Thần.

Hắn hí hửng tắt điện thoại, lại thành công có thêm một ngày thảnh thơi ở nhà với vợ con. Nếu Tôn Bách Thần nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày kết thúc sáu tháng cực khổ “nhịn ăn thịt” của hắn. Một lát nữa, hắn nhất định phải xông pha hết mình, để bù đắp lại cảm giác trống trải trong suốt thời gian qua mới được!

Mạn Nghiên nghe rõ mồn một cuộc điện thoại giữa hắn với tổng giám đốc Lâm, cô trừng mắt, gõ cốc vào đầu tên đàn ông đang nằm bên cạnh mình một cái. Tử Thiêm còn chưa tròn một tuổi mà hắn đã mang thằng bé đi “rao bán” muôn nơi, từ nhà họ Vương đến nhà họ Vũ, bây giờ lại là nhà họ Lâm. Hắn cứ hùng hổ tuyên bố sau này ai sinh được con gái liền mang “gà” con trai của mình sang nhà đó.

“Bà xã đừng nóng giận! Chúng ta tranh thủ sinh thêm mấy đứa nữa, không phải sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?”

“Đừng có hòng! Sinh nhiều như vậy, anh nuôi nổi không?”

“Nổi chứ! Mạn Nghiên, em sinh cho anh mười đứa, anh đảm bảo sẽ nuôi đứa nào đứa trắng trẻo, mập mạp, lớn lên thật cứng cáp, khỏe mạnh. Có chịu không hả?”

Wtf, tận mười đưa? Hắn nghĩ cô là heo chắc?

“Chịu cái đầu nhà anh đấy! Mau ngồi dậy mang quần áo bỏ vào máy giặt cho em” Cô ra lệnh.

“Giặt quần áo không quan trọng, cứ để lát nữa anh làm cũng được. Mà bà xã anh không nhớ hôm nay là ngày gì hửm? Sáu tháng ăn chay kết thúc rồi! Chúng ta mau làm thêm một đứa nữa thôi!”
“Kết… thúc?” Mạn Nghiên ngớ người ra. Mới đây đã nhanh như vậy sao?

Không để Mạn Nghiên có cơ hội bỏ trốn, Tôn Bách Thần ở trong chăn về ngay lấy người cô, như con mãnh thú đói vồ mồi. Mạn Nghiên liền hét lớn cầu cứu ba bà cháu Linh Châu ở phòng bên cạnh, chỉ là họ đã xuống sân nằm tắm nắng sớm, làm gì nghe thấy lời cô chứ!

“Mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm thôi mà. Tên khốn này, mau bỏ em ra… a… …”

END

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang