Mục lục
Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đen kéo xuống, ánh trăng treo lơ lửng ngoài khung cửa sổ phát sáng lung linh, trăng đêm nay bị mây che khuất một nửa nên nhìn như trăng lưỡi liềm, đẹp giống như một chiếc võng màu vàng tí hon. Hàng triệu ngôi sao lung linh tựa những viên kim cương lấp lánh, đua nhau phát sáng tạo nên tuyệt tác thiên nhiên huyền ảo.

Trong căn phòng bề bọn, quần áo và cả nội y đều bị ném văng tứ tung khắp nơi, không khác nào một bãi chiến trường đang cần người đến thu dọn. Diệp Ngọc nằm trên chiếc giường từ từ tỉnh lại, một cảm xúc trên gương mặt cũng không có, chỗ nào cũng đều là dấu răng và vết bầm tím mà Dịch Thừa Phong đã lưu lại trên da thịt cô.

Diệp Ngọc bất giác rơi xuống một giọt nước mắt, rốt cuộc thì cô còn bị Lăng Thiên Trì đày đọa đến khi nào nữa đây, trước kia là cho người cưỡng bức cô, bây giờ lại đẩy cô vào tay của tên cầm thú này, tại sao cô lại xui xẻo đến như vậy? Tại sao không cho cô chết đi, tại sao lại hành hạ bắt cô phải sống nhục nhã khổ sở như vậy. Tại sao?

Lúc này Dịch Thừa Phong từ phòng tắm bước ra, trên người đã mặt một bộ đồ khác, thấy Diệp Ngọc nằm khóc ở trên giường liền bước tới trêu ghẹo: "Em khóc cái gì? Là do em quyến rủ tôi trước, tôi không kiềm chế được cho nên mới làm như vậy, cùng lắm sau này tôi bù đắp lại cho em nhiều một chút là được rồi."

"Tôi không cần. Anh cút ra ngoài cho tôi!"

Dịch Thừa Phong lại cười cười. "Đây là phòng của tôi, em bảo tôi phải cút đi đâu đây?" Anh nói xong ngồi ngay xuống giường, Diệp Ngọc hoảng sợ ngồi dậy, muốn tránh nhưng lại tránh không khỏi, bị anh nắm được tay kéo lại.

"Buông tôi ra, đồ khốn. Đừng đụng vào tôi, anh lại muốn làm gì?"



Cô dùng sức giãy giụa, nhưng đều bị anh giữ chặt. "Ngoan ngoãn đi, em có biết em làm như vậy là đang khiêu khích tôi không?"

"Khốn nạn!"

Diệp Ngọc tức giận tát cho anh một cái, cái tát này làm anh tỉnh táo lại, nhìn cô sợ hãi khóc thút thít, giỡn có một chút không ngờ lại thành giỡn quá trớn, thấy cô như thế này anh lại có chút áy náy đau lòng, giống như nhìn thấy Tiểu Ngọc đang khóc trước mặt anh vậy.

"Được rồi, tôi xin lỗi, em đừng khóc nữa, thật ra tôi vẫn chưa có làm làm gì em."

Diệp Ngọc nghe xong dần dần nín khóc, cô bình tĩnh trở lại, nhìn anh bán tín bán nghi: "Anh...anh vẫn chưa làm gì tôi?"

"Ừ, hồi sớm tôi chỉ cắn em có mấy cái thì em sợ quá ngất xỉu, lúc đó tôi cũng chỉ sờ soạn cơ thể em một chút rồi nằm bên cạnh em ngủ ngoài ra thì không có làm gì khác."

"Anh nói thật không?"

"Em không tin thì thôi, tôi cũng không muốn giải thích nữa đâu."

"Tôi tin."

"Được rồi, mau vào trong đó tắm rửa đi, tắm xong rồi thì xuống dưới lầu cùng tôi ăn cơm."



"Tôi biết rồi."

Ơn chúa, thì ra anh ta vẫn chưa làm gì cô, trên người cô vẫn còn mặt nội y, còn chiếc nội y dưới giường là của Dịch Thừa Phong, lúc nãy cô không để ý kĩ đã trách lầm anh ta, mà thôi dù sao anh ta cũng là người sai trước.

Anh lấy mền gối sắp xếp lại gọn gàng, không biết hôm nay Phương Tử Cầm đã đâu, từ sáng tới giờ không thấy mặt mũi, gọi điện thì thuê bao, dần dần anh có cảm giác cái nhà này đang có điều gì đó kì lạ.

Khi Diệp Ngọc mở cửa phòng tắm đi ra thì đã không còn nhìn thấy Dịch Thừa Phong đâu nữa, cô cũng mặc kệ không quan tâm nhiều sau đó sửa soạn một chút rồi xuống dưới lầu. Đèn ở dưới này được bật sáng trưng mà người thì lại không thấy một ai.

Cô tự nhiên tới lui xung quanh ngắm nghía, từng món đồ ở đây chắc chắn rất đắt tiền. Diệp Ngọc không phải hạng người tham vinh hoa phú quý, nhưng khi nhìn thấy những thứ đẹp mắt tin xảo như vậy lại không khỏi thích thú mà mê mẩn nhìn ngắm.

Cô dùng tay cẩn thận nâng một chiếc bình hoa được làm bằng thủy tinh trong suốt từ trên bàn lên, dùng mắt tỉ mỉ quan sát từng họa tiết điêu khắc của nó, Chợt từ đằng sau có tiếng người cất lên.

"Cô là ai?"

Diệp Ngọc giật nảy người xoay lưng lại, Thiến Vy nhìn cô gái đang hiện diện trước mắt nhất thời cả người cứng lên như đá, không dám tin vào mắt mình.

"Cô...cô...Tiểu Ngọc..." Không phải cô ấy đã chết rồi sao? "Cô...cô là người hay là ma?"

Người nọ mãi mê nhìn cô rất lâu, không để ý đến khuôn mặt đang sợ hãi toát đồ đầy mồ hôi của cô mà chỉ nhìn chăm chú vào đôi phượng nhãn ngập tràn nổi sợ nhưng sáng hơn sao trời đang nằm trong hốc mắt ấy. Đôi mắt này đẹp quá! Chỉ tiếc, thiếu một chút ma mị nữa thôi là sẽ biến thành cực phẩm. Sau đó mới hoàn hồn lại đáp:

"Cô đừng có sợ như vậy chứ, tôi đương nhiên không phải ma, cũng không phải Cố Tiểu Ngọc mệnh bạc mà lúc nãy cô vừa nói mà tôi là Diệp Ngọc, người tình trên giường của chồng cô."

"Diệp Ngọc?" Hình như Thiến Vy có chút dao động với vế sau của người nọ."

"Thế nào? Có phải tôi rất xinh đẹp không?"

Cô gái này giống hệt Cố Tiểu Ngọc, giống từ đầu tới chân, giống không khác một sợi tóc, Dịch Thừa Phong rốt cuộc đã tìm được cô gái này ở đâu?

"Vì sao cô lại ở đây?"

"Là chồng cô cho tôi sống ở đây đó, không biết cô có ý kiến gì không? Mà chắc là không đâu há, bởi vì ba chồng của cô cũng không ngăn cản điều này."

Thiến Vy không trả lời, bây giờ cô cũng không biết nên nói gì nữa, nếu ba chồng cô đã không muốn quan tâm vậy cô cũng không cần để ý làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK