Diệp Ngọc đang ngồi ăn sáng thì nhìn thấy Dịch Thừa Phong diện bộ âu phục màu đen từ trên lầu đi xuống, trông anh tinh thần lạc quan ngũ quan sáng sủa, người nọ đoán chắc đêm qua anh đã ngủ rất ngon.
"Anh đến công ty sớm vậy à?"
"Có vấn đề gì sao? Ngày thường tôi vẫn luôn đến sớm mà."
"Không phải! Ý tôi là anh không ăn sáng trước rồi mới đi sao?"
"Tôi không có thói quen ăn sáng."
"Hứ! Anh không muốn ăn với tôi thì có!"
Dịch Thừa Phong đang chỉnh tay áo, giọng nói đột nhiên thay đổi khó hiểu. "Nếu cô đã biết như vậy thì tốt nhất đừng nên đi quá giới hạn, hãy làm tốt nhiệm vụ mà Lăng Thiên Trì giao cho cô đi!"
Dưới mặt bàn sáng bóng, khuôn mặt của Diệp Ngọc đột nhiên tái méc, sự chột dạ không giấu được trong đôi mắt phượng hoàng đẹp đẽ, cô nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, thanh âm vô cùng trấn định, nói: "Anh vừa nói gì vậy?"
"Diệp Ngọc! Cô không phải loại phụ nữ ngu ngốc, chẳng lẽ còn cần tôi phải nói ra sao? Vở kịch này tôi xem chưa có chán, cô cứ diễn tiếp đi!"
Dịch Thừa Phong nói ra một câu không đầu không đuôi kèm theo nụ cười kì lạ trên miệng khiến người nọ hoang mang tột độ, chưa kịp hỏi lại thì anh đã cất bước bỏ đi. Rốt cuộc thì anh đã biết được vở tuồng của cô hay là đang cố ý thăm dò?
Dịch Thừa Phong vừa ra khỏi cổng thì bất ngờ gặp lại một bóng hình đã nửa tháng không gặp. Dưới tán cây bóng mát hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, Phương Tử Cầm khẽ nở một nụ cười tươi như trời mùa xuân, đưa tay gảy gảy vùng đầu bên trái, bối rối đến mức không biết nên làm gì trong tình cảnh này.
Ánh mắt của anh nghiêm nghị đến mức làm hắn đổ mồ hôi hột, mặc dù thời tiết rất mát mẻ nhưng cả người hắn không khác gì bị đốt nóng, trong sự rối rắm hắn chỉ biết nói duy nhất sáu chữ: "Thiếu gia an! Tôi về rồi!"
Anh khoanh tay nhìn hắn đánh giá một lúc, nói: "Cậu đi đâu mà bây giờ mới chịu về vậy?"
"Tôi đi giải quyết chút chuyện riêng, tại gấp quá nên quên xin phép báo trước với cậu một tiếng."
"Chuyện riêng? Cậu có biết trong thời gian qua tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không? Gửi tin nhắn cậu cũng không thèm hồi âm, hôm nay tôi tính đến đồn cảnh sát báo án thì cậu quay về."
"Là lỗi của tôi vì đã làm cậu lo lắng, từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hoặc nếu cậu không chịu tha thứ thì muốn trách phạt tôi thế nào cũng được, tôi đều sẽ nhận hết."
"Thôi khỏi! Bây giờ tôi phải đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn, cậu làm gì thì làm đi!"
"Thiếu gia chờ một chút! Lão gia có nhờ tôi chuyển lời nhắc nhở cậu, ngày mai là sinh thần của Lệ gia, lão gia muốn cậu cùng thiếu phu nhân đến nhà họ Lệ mừng thọ, về chuyện này...thiếu gia, tôi nghĩ chắc cậu không thể không đi."
Phương Tử Cầm không nhắc chắc tới tết anh cũng không nhận ra, hơn nửa tháng nay ba anh không có ở Dịch gia, cái nhà này đã bị anh quậy cho không còn là cái nhà từ lâu rồi. Mà thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó đã đến sinh nhật của Lệ Cảnh Thành.
"Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Lệ mừng thọ, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây!"
Vẻ mặt anh chợt trở nên nặng nề, người nọ nhìn một cái là biết anh đang nghĩ gì, chờ khi anh đi khỏi hắn mới đưa tay lên ngực khó thở hô hấp, lúc nãy diễn kịch nói chuyện vui vẻ với anh hắn đã tiêu hao gần hết sức lực.
Suốt cả thời gian qua hắn vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho Trần Nhược Quân, vì cô ấy mất máu quá nhiều nên hắn cần phải ở lại truyền máu cứu cô mỗi ngày, đến khi máu huyết trong người cạn kiệt sức khỏe của hắn cũng gặp vấn đề, vậy nên cần phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi uống thuốc bồi bổ.
Bác sĩ nói tính mạng của Trần Nhược Quân đã được giữ lại, chỉ có điều là không biết khi nào sẽ tỉnh. Tần Liệt đưa tay lên đầu vừa đau vừa chóng mặt đi vào trong, nơi phòng khách thông thoáng rộng rãi hắn vô tình nhìn thấy Diệp Ngọc.
Hắn đây còn không hiểu nguyên nhân vì sao Dịch Kính Đình và Trương Dũng dọn ra ngoài ở nhưng giờ thì hiểu rồi. Thế nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm nữa, hắn thật sự mệt mỏi, lập tức mặc kệ người phụ nữ này rồi đi thẳng một mạch về phòng.
Diệp Ngọc nhìn theo hướng đi của hắn khá lâu mới nhớ ra hắn là Phương Tử Cầm, Lăng Thiên Trì kêu cô nếu ở Dịch gia hãy để ý hắn thật kỹ, lúc nãy hình như hắn không được khỏe thì phải.
Dịch Thừa Phong ra ngoài ba tiếng đồng hồ đã quay trở về, thấy trong nhà yên tĩnh nên sải bước lên phòng tìm Thiến Vy, nắng trưa đã trải vàng lung linh bên ngoài cửa sổ mà cô vẫn còn trốn trong tấm chăn không chịu thức dậy. Anh khẽ ngồi xuống giường, chậm rãi đưa tay kéo tấm chăn ra, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Sắc hồng ngày trước đã đi đâu mất rồi, anh nhớ khi xưa cô để mặt mộc không hề trang điểm dung mạo vẫn xinh tươi rực rỡ như đóa tịch nhan. Nước da đẹp tựa bông tuyết của trời mùa đông, có lúc mạnh mẽ có lúc lại mềm mỏng như màu hoàng hôn xa xôi phía cuối chân trời, mộc mạc mà xinh đẹp, đơn giản mà thuần khiết.
Nhưng đó cũng đã là Thiến Vy của trước kia, cô bây giờ không khác nào một cái xác di động, nhan sắc phai tàn, môi mỏng khô nứt không còn giọt máu, thân thể hao gầy cô đã gầy đi rất nhiều, so với diễn viên Ngô Cẩn Ngôn cô còn gầy hơn, ngoại hình bây giờ nhờ vào son phấn mới có thể qua được mắt người.
Tình hình này nếu còn tiếp diễn, e rằng cô sẽ bị anh hành hạ đến bộ xương cũng không còn. Dịch Thừa Phong khẽ dùng ngón tay vuốt mái tóc của cô, phát hiện cô đã có vài sợi tóc bạc, anh lớn hơn cô chỉ ba tuổi còn chưa có ấy vậy mà cô đã có rồi, nhìn những sợi tóc bạc của cô trong lòng anh đột nhiên cảm thấy xót xa.
...----------------...
...Giải thích về việc đổi nam chính:...
Nói chung, tôi chiều các bạn cả đấy! Bạn muốn Lâm Thiến Vy sẽ có cái kết hạnh phúc, bạn muốn Dịch Thừa Phong bị quả báo, tôi đều chiều theo ý các bạn hết mà.
Tôi dám khẳng định Lâm Thiến Vy sẽ có cái kết rất đẹp, còn Dịch Thừa Phong thì sẽ chịu quả báo theo ý muốn của các bạn.
Có một số bạn vẫn thích Dịch Thừa Phong làm nam chính, vậy tôi nói nhé! Cốt truyện ban đầu của tôi Nghiêm Thần là nam chính thứ hai đấy. Nếu bạn khó chấp nhận việc đổi nam chính thì cứ coi Nghiêm Thần là nam chính thứ hai đi.
Về vấn đề ngược Dịch Thừa Phong, có ngược đó. Tôi mách nhỏ sau này anh ấy sẽ mất hết tất cả, nghe thì có vẻ ngược nhẹ nhưng sau này mới biết.
Còn nữa, dù sau này Dịch Thừa Phong có yêu Lâm Thiến Vy như thế nào, có tốt với chị ấy ra sao thì tôi khuyên các bạn đừng đặt nhiều hi vọng vào tình yêu của họ, vì cái kết sẽ làm cho các bạn thất vọng đấy.
Vấn đề có nhiều bạn đọc truyện của tôi mà không hiểu gì hết thì tôi thật sự không biết nói gì nữa nhé, bạn không hiểu cái gì sao bạn không nói, đến lúc tôi hỏi lại các bạn không thèm rep, đọc được thì đọc không được thì lịch sự mời bạn qua truyện khác.
● Tôi tâm sự luôn cái này, tôi dạo này rất bận, bận cả ngày nhưng tôi không thấy mệt, các bạn biết vì sao không vì ở bên cạnh tôi luôn có một niềm vui. Ban đầu tôi viết truyện vì sở thích và đam mê cá nhân nên muốn viết thế nào thì viết thế đó nhưng tôi không biết từ lúc nào tôi đã viết vì các bạn.
Đọc những comment của các bạn tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi vì các bạn mà lượt bỏ không ít tình tiết và thay đổi cũng không ít tình tiết. Cụ thể là có tình tiết Nghiêm Thần đi tù do bị Dịch Thừa Phong bày mưu lợi dụng Lâm Thiến Vy để hãm hại vì tình tiết đó bạn Phong quá mức độc ác còn hại luôn cả trẻ nhỏ nên tôi đã bỏ qua.
Tình tiết ban đầu Diệp Ngọc rất mê Dịch Thừa Phong và oán hận Lăng Thiên Trì nên đã tranh giành bạn Phong với chị Vy. Tình tiết này chị Vy bị bạn Ngọc hành dữ lắm đấy, cụ thể Lăng Thiên Trì ban đầu uy hiếp nếu Ngọc không quyến rủ Phong thì tung ảnh body của bả lên mạng, bả sợ nên nghe theo.
Về vụ thành công mê hoặc được Dịch Thừa Phong cũng có lý do, đó là bạn Ngọc đã mượn kẹp tóc của Vy và bị Phong nhận nhầm bả là Tiểu Khả Ái. Tình tiết này ức chế quá nên tôi cũng lượt bỏ, ở cốt truyện ban đầu thì Lăng Thiên Trì yêu Thiến Vy vì có một lần bạn Ngọc sợ thân phận Tiểu Khả Ái sẽ bị bại lộ nên có ý muốn giết Thiến Vy.
Chị Vy bị bắt cốc đi vào rừng còn Lăng Thiên Trì thì đang đi diễn thì vô tình nhìn thấy bả bị bắt nên chạy theo, lúc đó Trì mặt một bộ đại hiệp cho dự án phim cổ trang còn có đeo mặt nạ nên khi cứu Vy thì Vy không hề biết ổng là Lăng Thiên Trì, mà bạn Trì thấy Vy không nhận ra mình nên cũng làm bộ không quen biết bả.
Kể từ đó bạn Trì có một cái nhìn khác về Vy, dần dần ổng nhận ra Thiến Vy không xấu xa như những gì ổng nghĩ nên bắt Diệp Ngọc dừng lại không trả thù nữa, nhưng Diệp Ngọc cực kỳ mê Dịch Thừa Phong nên không dễ dàng buông tay, thế là mẻ dụ dỗ Dịch Thừa Phong lên giường với mẻ,... Tóm lại cốt truyện ban đầu của tôi nó ngược dữ lắm tôi đã vì các bạn mà thay đổi không ít.
Nhưng bây giờ tôi thấy hơi buồn, buồn ở đây không phải vì các bạn đọc chùa không like truyện, vote, tặng quà,... Tôi không cần những thứ đó, tôi chỉ cần một cái commt của các bạn, dù chỉ một chữ "hóng" tôi cũng rất vui. Tôi biết nhiều lúc đọc truyện các bạn cũng không biết nên nói gì nhưng chẳng lẽ hai chữ "hóng quá" ba chữ "ra tiếp đi" bốn chữ "hóng quá tác giả" cũng không viết được sao?
Tôi viết một chương hơn 1000 chữ ( nếu bận) có lúc 2000 mấy chữ ( nếu rảnh) vậy mà các bạn không cho tôi nổi một cái comment chỉ có hai ba chữ. Không hiểu vì sao tôi lại có thể kiên trì đến ngày hôm nay.
Buổi sáng tôi đi làm bận đến tối về tôi thật sự mong biết bao ở chương mới của mình có ai đó commt giục tôi ra chương, như vậy dù mệt mỏi gấp mấy thì tôi cũng vì những vì những cái commt của các bạn mà có thêm động lực.
Tôi không kể lể gì ở đây cả, không đòi hỏi gì ở đây cả, tôi là con người tôi cũng biết mệt, một cái bình luận của bạn là động lực rất lớn của tôi, nếu không có nữa tôi xin phép sau này tôi muốn khi nào ra chương thì ra.
Tôi biết truyện của tôi không hay ho gì, tôi không làm giá làm vàng gì ở đây, sau này thấy tôi không ra chương nữa thì đừng bảo tôi drop nhé, tôi suy nghĩ cho các bạn quá nhiều rồi, vì các bạn mà cũng thay đổi quá nhiều về cốt truyện rồi, bây giờ tôi chỉ muốn vì chính bản thân tôi, tôi xin lỗi nhưng thật sự các bạn làm tôi rất buồn.