Đối với việc trọng nam khinh nữ của nhà họ Giang đương nhiên cậu cũng có thể cảm nhận được, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao thì cho dù là ở Kinh Đô, cũng có không ít gia đình trọng nam khinh nữ ở xung quanh cậu.
Những người nọ lại còn đều là những người từng được học qua cao đẳng giáo dục, bọn họ cũng đều như thế huống hồ là dân quê khép kín lại không có được bao nhiêu giáo dục như vậy.
Ngược lại là mức độ chiều chuộng con gái của chú Giang khiến cậu phải lấm lét.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, cậu đương nhiên nhìn ra được chú Giang đối tốt với Cừu Non đến cỡ nào, đó thật đúng là nâng trong tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan ra.
Mặc dù ngày thường dì Uyển có hơi nghiêm khắc với Cừu Non nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được thực chất trong lòng bà là yêu thương Cừu Non.
Có được cha mẹ yêu thương mình như vậy, chẳng trách Cừu Non lại chẳng không phóng khoáng như những đứa trẻ nông thôn khác, mà tính cách là hào phóng cởi mở, người đã đáng yêu lại còn thông minh.
Mà Trương Quế Hoa mặc dù không vui khi con trai cả ngang nhiên làm trái lại mình nhưng cũng biết bản thân mình không quản được ông.
Từ trước đến nay đều là nước đổ đầu vịt, toi công uổng phí nước bọt của bà ta.
Bà ta tức giận trừng mắt mấy bé gái ở phòng thứ hai một cái, sau đó quay đầu lại đã nhìn thấy Úc Thừa ăn xong một bát cơm sau đó lại xới thêm một bát lớn đầy.
Lồng ngực lập tức đau nhói một cơn, nhà bà thật sự là nuôi không nổi nữa cậu tiểu thiếu gia này nữa rồi!
Ngay sau đó nhanh chóng hỏi: "Thẳng cả, con đã nghe ngóng được tin tức của cậu Úc Thừa chưa?"
Giang Trường Hải lắc đầu, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: "Vẫn chưa nghe ngóng được, con lại hỏi thêm nhiều người hơn nữa."
Cũng giống như mẹ ông hiểu rõ ông thì ông cũng hiểu rõ mẹ ông, nếu như biết được ông đã nghe ngóng được tin tức về cậu của Úc Thừa thì chắc chắn sẽ lập tức đuổi người đi.
Trương Quế Hoa thở dài, nghĩ đến lương thực trong vạc còn có thể duy trì được vài ngày..... Thôi vậy, thời gian dài như vậy cũng đều có thể vượt qua được, cũng không thiếu hai ngày này.
"Hôm nay con muốn dẫn Uyển Ngọc ra ngoài một chuyến." Cơm nước xong xuôi Giang Trường Hải nói.
Trương Quế Hoa xụ mặt mất hứng nói: "Đi đâu? Không ở yên trong nhà làm việc suốt ngày chạy ra ngoài làm gì?"
"Ngày nào Uyển Ngọc cũng chỉ quanh quẩn trong nhà thì nhàm chán lắm, ngộ nhỡ ngột ngạt thành bệnh lại còn phải tốn tiền mua thuốc, con dắt cô ấy ra ngoài đi dạo, thư giãn một chút."
Giang Trường Hải nói xong liền lôi vợ đi mất, Trương Quế Hoa tức đến ở trong phòng chửi rủa một mình, nhưng cũng không ngăn lại.
Dẫu sau giữa đông ngoài đồng cũng không có gì để làm, chỉ là không thuận mắt cả nhà phòng lớn làm biếng nên mắng theo thói quen thôi.
Tôn Lệ Hà ở bên cạnh suy nghĩ lại trở nên linh hoạt, vô duyên vô cớ mang theo ma bệnh kia ra ngoài vậy chắc chắn là muốn làm việc gì đó không thể để người khác nhìn thấy!
Chắc không phải là lại đi làm việc đầu cơ trục lợi kia nữa đấy chứ?
Tôn Lệ Hà vừa nghĩ đến khả năng này liền kích động đến cả người run rẩy, bà ta phải đi theo xem thử.
Nhỡ đâu anh cả thật sự đi làm việc này, bà ta nhất định sẽ bắt anh cả đưa phí bịt miệng cho mình, nếu không sẽ thầm thì cho tất cả mọi người đều biết!
Vừa nghĩ đến tiền sắp sửa vào túi mình, bà ta ôm lấy trái tim đang đập dữ dội, vội vàng hít sâu hai cái, len lén đi theo sau một đoàn người.
Úc Thừa và Giang Miên Miên đang đi ở đằng sau hai người lớn, đột nhiên khẽ nhíu mày, kéo theo Giang Miên Miên tăng nhanh tốc độ đuổi theo hai người thấp giọng nói: "Chú Giang, đằng sau có người theo chúng ta."
Phản ứng đầu tiên của Tô Uyển Ngọc chính là chuyện đầu cơ trục lợi bị người khác để mắt tới rồi, nhất thời có hơi căng thẳng kéo chặt tay Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải nhận ra được sự căng thẳng của bà, nắm chặt tay bà trấn an nói: "Vợ, em đừng căng thẳng, bây giờ chúng ta là cả nhà ra ngoài tản bộ,
"Ừm, chúng ta chưa từng làm gì hết." Tô Uyển Ngọc đã hơi thả lỏng, dùng một tay khác nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái.
Nghĩ đến ngộ nhỡ có người của đội giám sát xông ra thì cũng vẫn kịp dắt theo con gái bỏ chạy.
Danh Sách Chương: