Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Giang Miên Miên cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt tiếp thu bài học lần này, tự khuyên mình sau này sẽ không bao giờ làm ra những hành động đào hố cho bản thân nhảy xuống như vậy nữa.
Buổi chiều tan học, lúc cô đang thu dọn đồ đạc thì thầy Lưu Văn tay ôm hai cuốn sách dày cộp bước tới: "Trò Giang Miên Miên, đây là sách tham khảo mà thầy mua ở trên huyện mấy ngày trước. Lúc đầu thầy định mua về để thầy dùng, nhưng thầy không gấp lắm nên giờ thầy cho em mượn dùng trước. "
"Như vậy sao được, thầy Lưu cứ giữ lại dùng đi ạ, nếu cần thì em sẽ tự mình đi mua." Giang Miên Miên liên tục xua tay từ chối.
"Không có việc gì, em nhanh cầm đi, thầy cảm thấy em so với thầy càng cần những sách này hơn, cứ mang về xem thật kỹ."
Nhìn thấy thầy Lưu biểu lộ vẻ mặt tha thiết cổ vũ, Giang Miên Miên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy sách từ thầy: "Cảm ơn thầy Lưu."
Vậy là sau đó Giang trường Hải liền thấy con gái nhỏ ủ rũ cúi đầu trở về nhà: "Sao vậy con, sao trông con tâm trạng không tốt như thế?"
Giang Miên Miên đem chuyện ngày hôm nay kể cho cô cha nghe, nói xong liền bị cha bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà xoa xoa: "Ái chà, con gái của cha giỏi quá, con đúng là niềm kiêu hãnh của cha mà, đi nào, chúng ta mau về nhà, đem cái tin tốt này nói cho ông bà."
Thấy cha cô vui vẻ như vậy, buồn rầu trong lòng Giang Miên Miên nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa.
Được rồi, cha đối xử với cô tốt như vậy, cô vất vả học thêm hai quyển sách cũng là đáng.
Vừa về đến nhà, Giang Trường Hải liền đứng ở trong sân liền lớn tiếng hô: "Cha, mẹ, hai người mau lại đây, con có một tin tức vô cùng tốt muốn nói cho cha mẹ."
Trương Quế Hoa nghiêm mặt đi tới quở trách nói: "Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn hô to gọi nhỏ như vậy là sao? Tin tức tốt là tin gì?"
"Cha con đâu ạ?" Giang Trường Hải nghển cổ hướng vào trong phòng mà nhìn.
Giang Đại Sơn cầm theo cái tẩu thuốc cũ đi ra: "Cha đây, nói đi, có chuyện gì."
"Cha, cha nhìn xem sách trong tay Miên Miên, cha có biết sách này từ đâu mà có không?"
Giang Trường Hải vốn nghĩ thừa nước đục thả câu, nhưng bị cái lườm của cha ông liếc qua một cái lập tức đổi giọng.
Ông mặt mày hớn hở nói: "Đây là sách do chính chủ nhiệm lớp Miên Miên tặng cho, miễn phí! Mà hiện tại Miên Miên đã học xong chương trình học lớp bốn rồi! Hiệu trưởng cũng nói, về sau các giáo viên sẽ giúp đỡ Miên Miên, có vấn đề gì thì có thể tìm giáo viên hỏi bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, Giang Đại Sơn rời ánh mắt nhìn sang cô cháu gái nhỏ trắng nõn: "Hiệu trưởng coi trọng Tam Nha như vậy sao?"
"Đương nhiên, cha, không chỉ có là hiệu trưởng coi trọng, mà cả các thầy trong trường cũng cực kỳ coi trọng! Bọn họ hôm nay vì Miên Miên mà tổ chức riêng một hội đồng thi, Miên Miên thi vẫn đạt điểm tối đa, khiến các thầy vui vẻ, sách vừa mua để dùng cũng đưa cho Miên Miên."
"Quyển này sách có giá ít nhất cũng phải vài hào, cha nhìn xem có phải Miên Miên đang kiếm tiền cho nhà chúng ta hay không?" Giang Trường Hải cầm lấy sách trong tay Giang Miên Miên, lắc lắc ở trước mặt cha mẹ ông.
Trương Quế Hoa híp mắt, nhìn thoáng qua sách trong tay Giang Trường Hải, nhếch miệng: "Dù sao cũng chỉ là hai quyển sách, lại không thể ăn, không thể uống, vậy mà cũng khiến con vui vẻ đến như vậy? Nhìn bộ dạng của con đi, đúng là không có tiền đồ."
Giang Trường Hải nhìn bộ dáng không quan tâm của mẹ ông, vội vàng phản bác: "Mẹ, đây là sách bình thường sao? Đây chính là sự công nhận của trường học và các giáo viên, nó nhưng so sánh với ăn còn quan trọng hơn."
Ngược lại thì Giang Đại Sơn mặt mũi tràn đầy vui mừng nhìn cháu gái nhỏ, dùng giọng nói có thể coi là ôn hòa dặn dò: "Tam Nha à, về sau phải học tập thật giỏi, không thể phụ lòng kỳ vọng của các thầy của con và hiệu trưởng, đã rõ chưa?"
"Dạ, ông nội, con biết rồi ạ." Giang Miên Miên ưỡn bộ ngực nhỏ, thanh âm thanh thúy đồng ý.
Danh Sách Chương: