Tiền đến tay cha mẹ phần lớn cũng là tiêu cho Chí Văn Chí Võ, mấy đứa con gái của bà không mò được một đồng tiền nào.
Thứ hai, cả nhà anh cả ngay thẳng hơn nhà chú ba rất nhiều, không ỷ vào việc có con trai để ra sức bắt nạt chi thứ hai của bọn họ.
Vừa rồi anh cả còn chia bánh quy quý giá như vậy cho mấy cô con gái đó.
Nhưng bà càng hiểu rõ rằng mình không có quyền lên tiếng, nên cũng im lặng như chồng mình.
Lúc này, nghe thấy tiếng Giang Trường Hải cười nhạo: "Được. Nếu như chú thím cảm thấy trước đây bị thiệt thòi, vậy thì chúng ta tính toán sổ sách cho thật kĩ. Nếu tôi thật sự ăn lương thực của chú thím, đã ăn bao nhiêu thì tôi sẽ đền bấy nhiêu. Cha mẹ, hai người mang sổ sách ra đi."
Giang Đại Sơn chầm chậm nhả ra một hơi thuốc, nói: "Được, nếu các con đã muốn tính, vậy thì chúng ta sẽ tính. Bà nó, đi lấy sổ sách đi."
Ông ta biết những năm nay thằng cả lười biếng không chịu làm việc, trong lòng thằng hai thằng ba ít nhiều cũng cảm thấy oán giận.
Trước kia sợ thằng cả ăn không đủ no, ông ta thiên vị che chở. Nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, nếu có thể xử lý mọi việc công bằng thì đương nhiên vẫn tốt nhất.
Vì vậy nhân cơ hội để giải quyết chuyện này cũng tốt.
"Được."
Trương Quế Hoa nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà, lấy một quyển sổ nhỏ vô cùng cũ nát từ dưới đáy tủ ra, trên đó có viết chi chít công điểm mà mỗi người trong nhà họ Giang kiếm được mỗi tháng.
Trước đây bà ta làm quyển sổ này vì sợ nhân viên ghi điểm trong thôn ghi thiếu công điểm của nhà mình.
Mỗi ngày sau khi tan làm đều ghi lại công điểm của mọi người trong nhà, đợi đến cuối năm lúc chia lương thực để Giang Đại Sơn kiểm tra đối chiếu một chút. Cho dù thiếu mất một cân lương thực bà ta cũng phải đi đòi lại.
Sau khi mang ra thì đưa cho Giang Đại Sơn để ông ta tính. Bà ta không biết nhiều chữ, chỉ biết ghi chép một quyển sổ đơn giản. Sổ sách trong nhà hàng năm đều do Giang Đại Sơn tính toán.
Giang Đại Sơn nhận lấy sổ sách rồi vẫy tay về phía Giang Miên Miên: "Tam Nha, cháu qua đây tính toán công điểm và lương thực."
"Dạ?"
Giang Miên Miên vốn đang giả vờ làm người vô hình, bỗng nhiên bị ông nội mình gọi tên. Đầu tiên là sững sờ, sau đó đổi một vẻ mặt ngoan ngoãn đi qua.
Nhưng chưa đợi đến lúc cô nhận lấy sổ sách, Tôn Lệ Hà đã nhảy ra phản đối: "Cha, sao có thể cho Tam Nha tính sổ sách này được? Con bé là người trong nhà anh cả, chắc chắn sẽ đứng về phía anh cả."
Giang Đại Sơn cũng không tức giận, hỏi ngược lại: "Vậy con nói xem để ai tính, đầu óc của ai dễ sử dụng, có thể tính toán rõ ràng sổ sách này?"
"Vậy thì để Chí Văn Chí Võ nhìn Tam Nha tính." Tôn Lệ Hà không chút nghĩ ngợi mà đẩy hai đứa con trai của mình ra.
Chí Văn Chí Võ mặt mũi tràn ngập sự kháng cự: Không không không, bọn chúng không làm được.
Nhưng Giang Đại Sơn lại gật gật đầu, đồng ý: "Được, vậy thì để ba đứa cùng nhau tính."
Hai bé trai rất muốn nói bọn chúng không tính được, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tôn Lệ Hà lúc này cũng chỉ có thể nhắm mắt đi đến.
Giang Miên Miên cũng có chút lo lắng: "Lỡ như tính sai thì phải làm sao ạ?"
Giang Trường Hải khoát tay đáp: "Vậy thì tính thêm vài lần."
Giang Miên Miên vừa mới thở phào một hơi thì lại nghe cha cô nói một cách cực kì tự tin: "Cha tin rằng con gái sẽ không tính sai."
Giang Miên Miên: Đừng gây áp lực cho cô mà.
Hệ thống động viên cô: "Kí chủ yên tâm, với trình độ bây giờ của cô tính toán loại bài toán mức độ này chắc chắn là không có vấn đề."
Giang Miên Miên có thể làm gì, chỉ có thể nhanh chóng lật sổ sách ra thầm tính toán số liệu dưới ánh mắt của mọi người.
Hai mươi phút sau, Giang Miên Miên viết ra kết quả tính toán đưa cho Giang Đại Sơn: "Ông nội, cháu xem xong rồi."
Nhanh vậy à?
Hai bé trai vẫn còn đang cầm bút vò đầu bứt tai.
Giang Đại Sơn nhận lấy sổ sách, híp mắt nhìn một lúc lâu rồi nói: "Tuy rằng cả nhà thằng cả không kiếm được nhiều công điểm, nhưng người nhà chúng nó ít, ăn lương thực cũng không nhiều. Những công điểm mà cha và mẹ các con kiếm được ăn không hết cũng đủ chu cấp cho cả nhà thằng cả. Thằng cả không ăn lương thực của các con."
Danh Sách Chương: