Trên xe, Lâm Triệt nhìn sườn mặt Du Mẫn Mẫn nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ nói: "Ba chị cũng không phải không có biện pháp".
Du Mẫn Mẫn cười khổ: "Thì có thể thế nào, ông ấy thích đánh cược thành tánh, chị thấy ông ấy đánh cược, cũng đã nửa đời người, nhưng mà hiện tại còn không phải mỗi ngày gây chuyện, không sao, chị đã quen".
Tuy Lâm Triệt vẫn luôn là nghệ sĩ của Du Mẫn Mẫn, nhưng mà bởi vì cô là nghệ sĩ nhỏ, không giống như hiện tại, cô ấy gần như là người đại diện của riêng mình, cho nên mới ngày nào cũng ở bên nhau, mới biết được hóa ra trong nhà Du Mẫn Mẫn là như vậy.
Lâm Triệt vỗ vỗ bả vai Du Mẫn Mẫn: "Mọi thứ luôn có biện pháp".
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, lắc đầu: "Trừ phi chị mang theo mẹ và em của chị hoàn toàn rời khỏi nơi này, nếu không, chị không thể nghĩ được một biện pháp khác, có thể thoát khỏi tên sâu mọt này".
Lâm Triệt nói: "Được, chúng ta về nhà chậm rãi nghĩ cách, không nên gấp gáp, chung quy sẽ có biện pháp".
Rất nhanh đã tới Cố gia.
Du Mẫn Mẫn trước nay chưa từng tới Cố gia, lúc này, từ bên ngoài đã thấy được thủ vệ nghiêm ngặt, lúc này mới nhớ tới không tốt, nói với Lâm Triệt: "Chị có thể đi vào chứ? Cố gia, hẳn là không cho người ngoài tùy tiện đi vào".
Lâm Triệt nói: "Không thể nào…… Hẳn là không có sao, nhưng thật ra em chưa dẫn ai trở về".
Tới cửa, nhân viên bảo vệ nhìn thấy Du Mẫn Mẫn, cung kính chào Lâm Triệt: "Bà chủ".
Liền trực tiếp cho đi.
Du Mẫn Mẫn được cho qua, không có xem nhẹ, bọn họ còn cung kính xưng hô.
Nhưng mà, quay đầu nhìn Lâm Triệt, vẫn không hỏi cái gì.
Cô là người đại diện, chuyện nghệ sĩ, cô có thể không hỏi nhiều, thì không nên hỏi nhiều, trừ phi sẽ ảnh hưởng đến công tác, đây là đạo đức chức nghiệp của người đại diện.
Sau khi vào cửa, Du Mẫn Mẫn mới nhìn thấy phòng ở nơi này thật lớn và trang trí hoa lệ.
Đứng ở phòng khách, Cô không khỏi nói với Lâm Triệt: "Nhà hai người giống như cung điện".
Lâm Triệt nói: "Đúng vậy, lúc em vừa tới cũng bị lạc đường, chủ yếu là các khúc cua quá nhiều, nhìn có chút phức tạp, đi một chút thì tốt rồi".
Du Mẫn Mẫn nói: "Không nghĩ tới nơi này chính là nhà Cố Tĩnh Trạch".
“Như thế nào?” Lâm Triệt nhìn cô.
Du Mẫn Mẫn cười nói: "Bình thường không ai vào được, chị nhờ em hết".
Lâm Triệt cười: "Phải không? Có một ngày em còn có thể cho chị thơm lây”
“Đương nhiên".
Lúc này, điện thoại Du Mẫn Mẫn vang lên, Du Mẫn Mẫn cúi đầu nghe điện thoại, là mẹ gọi tới.
Mẹ ở trong điện thoại khóc lóc nói: "Con giúp ba con đi, Mẫn Mẫn, nhà của chúng ta chỉ có con mới giúp được, những người khác đều trông cậy vào không được, con xem con có quen người nào, nói với bọn họ một chút, con chỉ có một người ba, nếu ông ấy có chuyện gì, về sau con sẽ không hối hận sao?”
Ngón tay Du Mẫn Mẫn bấu chặt vào lòng bàn tay, giống như đau đớn mới có thể làm cô cảm thấy dễ chịu một ít.
“Hảo, con sẽ nghĩ cách……” Đối mặt với mẹ đang khóc nói, Du Mẫn Mẫn chỉ có thể nhàn nhạt nói như vậy.
Cúp điện thoại, mới nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn trần nhà Cố gia thật lớn, thở dài.
Lâm Triệt nói: "Chị Du, đối phương rốt cuộc là ai, chúng ta cùng nhau ngẫm lại biện pháp, tổng sẽ có biện pháp".
Du Mẫn Mẫn nói: "Lục gia là nơi cho vay tiền và đánh bạc ngầm ở thành phố B, ba chị theo chân bọn họ đánh rất nhiều năm, nói trắng ra là, đó chính là người không hiền lành gì, chị sẽ đi qua đó nói, chờ đến lúc đó lại nói".
“Vậy tối chị làm sao bây giờ?”
“Chị đi ra ngoài ngủ khách sạn, tạm thời sẽ không để ba chị tìm được chị, em yên tâm, nhiều năm qua như vậy, mấy thứ này chị đã quen, tự bảo vệ mình, là việc mạnh nhất của chị".
“Được rồi".
Du Mẫn Mẫn ở chỗ này chọn khách sạn qua di động, Lâm Triệt an bài xe Cô gia đưa cô ấy đi.
Lúc sau, liền nghe điện thoại vang lên, thấy tên Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt cười, cầm lên.
“Chừng nào em mới thực hiện hứa hẹn, làm đồ ăn cho anh?”
Danh Sách Chương: