“Anh……” Lâm Triệt đánh lên vai của anh lần nữa: "Còn dám nhắc đến, còn dám nói nữa!”
“Sao vậy?”
“Hơn nữa buổi tối hôm đó căn bản không phải chỉ nhìn một lần đâu!” Lâm Triệt còn nhớ rõ ràng, buổi tối hôm đó anh chính là một tên cầm thú, trong một buổi tối mà lại lăn lộn với cô mấy lần.
Đôi con ngươi màu khói của Cố Tĩnh Trạch chợt lóe, hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn Lâm Triệt: "Em nhớ rất rõ ràng nhỉ.
”
Bỗng nhiên Lâm Triệt cảm thấy có gì đó không đúng, chính mình vừa mới nói bậy cái gì thế.
Cố Tĩnh Trạch cười, sáp vào gần mặt Lâm Triệt: "Còn nhớ cái gì nữa, nói anh nghe xem?”
“Anh…anh… anh… em cũng không nhớ cái gì cả.
” Đôi mắt Lâm Triệt đảo lung tung, tranh thủ thời gian chạy nhanh về phía sau, tránh né ánh mắt của Cố Tĩnh Trạch.
Nhưng mà, thủ đoạn này lại bị anh chặn lại.
Anh nhìn gần mặt cô, cẩn thận quan sát mỗi một biểu tình trên mặt cô: "Nói cho anh nghe, rốt cuộc em còn nhớ cái gì, nhớ rõ anh cởi quần áo em ra như thế nào, hay là áp em dưới thân ra sao ư?”
“Không…… Không nhớ rõ.
” Lâm Triệt khó xử nói.
“Thật sự không nhớ rõ?”
Anh cười: "Anh vẫn còn nhớ rõ rành đấy.
”
“Anh……”
Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Hơn nữa, hôm đó quả thật là không nhìn thấy rõ, vội vàng như vậy, hơn nữa, anh lại mơ mơ màng màng, tất cả đều là dựa vào đôi tay mà hành sự, thật đúng là không nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của em, cũng không nhớ rõ anh có gì khác thường không, hay là em lại cho anh sờ một cái xem sao.
”
“Cút đi, đồ lưu manh, em mới không tin anh!” Lâm Triệt vội chạy ra, quay đầu lại, Cố Tĩnh Trạch ở nơi đó cười ha ha, dáng vẻ rất thoải mái.
Lâm Triệt nói: "Anh đã quên anh còn có bệnh đúng không?”
Lúc này Cố Tĩnh Trạch mới nhớ tới, mình còn đang phát sốt.
Sờ sờ cái trán, kỳ tích chính là, lúc trước uống thuốc, sau đó sẽ rất khó chịu, bây giờ có lẽ là do đùa giỡn với cô, nên không cảm thấy khó chịu nữa.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn nhìn, những chỗ phát ban đã xẹp xuống không ít, mới quyết định trở về cùng Lâm Triệt.
Trần Vũ Thịnh đưa thuốc cho Cố Tĩnh Trạch: "Thuốc này nên uống hàng ngày, hôm nay bệnh tình của anh nghiêm trọng như vậy, nhất định là do không uống thuốc thường xuyên.
”
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, không nói chuyện.
Lâm Triệt ở một bên nói: "Thật sự là vậy sao, Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì mà không uống thuốc đúng hạn.
”
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái.
Trần Vũ Thịnh cười nói: "Thuốc này có tác dụng phụ, uống vào sẽ thấy không thoải mái, nhưng Tĩnh Trạch chỉ cần thích ứng, đến khi quen rồi, thì không có cảm giác gì nữa, lần đầu tiên uống, nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu.
”
Lâm Triệt nhìn lọ thuốc kia, nghĩ, xem ra sự nhẫn nại của Cố Tĩnh Trạch thật sự rất mạnh, bệnh tình như vậy, nhất định là thuốc anh dùng cũng không tầm thường, chắc chắn không giống với thuốc cô dùng thường ngày.
Trần Vũ Thịnh cười cười nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Thật là, lần mà anh đến đánh răng kia, xem ra Mạc tiểu thư cũng còn chưa để nước miếng dính vào miệng của anh, theo như tôi thấy, có phải anh chỉ chạm vào một chút liền buông ra hay không, phản ứng của anh đã lớn như vậy, đánh răng mất tới mấy tiếng đồng hồ nha, nếu là nước miếng dính vào trong miệng, chắc miệng anh đã hỏng luôn rồi.
”
“……” Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn về phía Trần Vũ Thịnh một cái.
Ánh mắt uy hiếp làm Trần Vũ Thịnh sửng sốt, nhanh quay sang nhìn nhìn Lâm Triệt đứng bên cạnh, nhưng mà lời cũng đã buột miệng nói ra rồi, không thu lại được.
Hiển nhiên là Lâm Triệt còn nghe mà không hiểu, ánh mắt hoang mang, nhưng mấy chữ đó, vẫn không chút lưu tình cứ quay đi quay lại trong đầu cô, cái gì chạm vào một chút, cái gì nước miếng, cái gì Mạc tiểu thư……
Lâm Triệt biết người bọn họ đang nói nhất định là Mạc Huệ Linh.
Từ khi nào…… hai người họ lại có những hành động thân mật như vậy……
Lâm Triệt lắc đầu, ở trong lòng nghĩ, kỳ thật đây cũng là việc bình thường, bọn họ là một đôi, hôn môi một cái có là gì đâu.
Nhất thời cầm lòng không được đã quên bệnh của chính mình cũng không có gì to tát cả.
Danh Sách Chương: