Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trước mặt là một căn nhà nhỏ không có cửa sổ, cương thi tám chín phần mười là ở bên trong.
Vài người trao đổi ánh mắt, Lam Cảnh Nhuận và Quân Chi tiên phong trước, tôi ở phía sau phòng ngừa cương thi trốn đi, Ninh Ninh làm người thường, nên ôm Tiểu Tiểu trốn đến rất xa.
Lam Cảnh Nhuận cầm theo kiếm một chân đá văng cánh cửa kia ra, đây là một cửa hàng quan tài, bên trong đặt ba cái quan tài, Quân Chi trực tiếp chọn cái thứ nhất.
Nắp quan tài bị chụp bay, bên trong là bạch cương dựng thẳng lên, Quân Chi lưu loát giải quyết sạch sẽ.
Lam Cảnh Nhuận cũng chụp bay quan tài thứ hai, cũng là bạch cương, cũng giải quyết nhẹ nhàng.
Nhưng mà nếu chỉ là bạch cương, sát khí sẽ không làm tôi cảm thấy không thoải mái như vậy.
Ba người đều thật cẩn thận nhìn về phía một khối quan tài cuối cùng kia.
Chúng tôi ai cũng không ra tay, quan tài kia đã tự mình bay lên, một con cương thi xông lại đây, cũng bị sư huynh đệ Quân Chi xử lý xong.
Sát khí vây xung quanh thôn xác thật cũng nhẹ chút.
Hai bạch cương đều mặc quần áo hiện đại, cương thi này lại mặc trường bào thời kỳ dân quốc, nhưng tu vi cũng không cao.
Quân Chi tìm khắp cửa hàng quan tài, lại không tìm được cương thi thứ tư, lúc này mới để Tiểu Tiểu cây đuốc này đốt sạch toàn bộ cửa hàng quan tài một phen.
Ninh Ninh khó hiểu: “Vì sao bây giờ còn có quan tài phục cổ như vậy? Những cương thi đó lại là sao thế này?”
“Bên này có một số nơi giữ lại tập tục thổ táng, cho nên còn có cửa hàng quan tài và quan tài như vậy.” Lam Cảnh Nhuận trước khi đến đã tìm hiểu qua một ít tập tục ở Quảng Đông: “Những cương thi đó chỉ sợ là sau khi hóa cương, không thể quay về phần mộ của mình, nên tìm quan tài này gần đây.”
“Nhưng sao lại có cương thi?” Ninh Ninh lại hỏi.
“Phong thuỷ nơi này đại hung, nếu thực sự có người chôn gần đây, tính khả năng hóa cương vẫn là rất lớn.” Quân Chi ghét bỏ một câu: “Sao lại có người ở chỗ này tạo phòng ở…”
Đốt nhanh, chúng tôi không tìm thấy manh mối, vẫn là định đi trở về.
Quảng Đông có tiếng đồ ăn vặt, tôi hoài chính là quỷ thai, tiểu gia hỏa lại là người thích ăn, ngược lại không ăn kiêng gì.
Lam Cảnh Nhuận lái xe dẫn chúng tôi đi chợ đêm nổi danh gần đó, đoàn người một đám dạo qua quán ăn vặt, ăn vô cùng vui vẻ.
Chợ đêm rất nhiều người, tôi và Ninh Ninh một người bê một chén bạch tuộc viên nhỏ và một que nướng dài, thật vất vả mới liều mạng với người ta dành bàn bốn người.
Ăn xong, Ninh Ninh không tự giác nhắc tới chuyện thôn Nguyễn: “Tử Đồng, thôn Nguyễn kia, mình lại cảm thấy kì quái…”
Nàng mới nói một câu như vậy, tôi đã nhìn thấy sắc mặt hai người ngồi ở bên cạnh chúng tôi đồng thời thay đổi.
Bọn họ là dùng tiếng địa phương nói chuyện, tôi nghe không hiểu, nhưng thấy trong vẻ mặt bọn họ nhìn về phía tôi và Ninh Ninh, có hơn ba phần sợ hãi và trốn tránh.
Hai người nói mấy câu, còn chưa ăn mấy miếng đã vội vàng rời đi.
Tôi cảm thấy chuyện không thích hợp, vội đi theo, hai sư huynh đệ Quân Chi ở bàn bên cạnh khác cũng đuổi lại.
“Chị, bọn họ nói chúng ta là kẻ điên, lại dám đi thôn Nguyễn.” Quân Chi nhẹ giọng phiên dịch tiếng địa phương hai người vừa mới nói với tôi.
Công năng phiên dịch của tiểu tử này lại tự động thăng cấp sao!
“Bọn họ khẳng định biết cái gì đó!” Tôi thấp giọng nói.
Thấy gần đây không có người, cho đám người Quân Chi một ánh mắt, Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận dùng tốc độ nhanh hơn đuổi qua, rất nhanh đã vượt qua bọn họ, chắn bọn họ ở giữa đường.
“Các cậu, các cậu muốn làm gì!” Một người trong đó dùng tiếng phổ thông không phải rất quen thuộc chất vấn chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận giải thích nói: “Hai vị yên tâm, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn hỏi một chút, hai vị biết chuyện của thôn Nguyễn không.”
Nhắc tới thôn Nguyễn, hai người hiển nhiên đều rất sợ hãi: “Các cậu muốn đi thôn Nguyễn làm gì?”
“Chúng tôi là đệ tử Thanh Hư Quan, hôm nay ban ngày ở thôn Nguyễn thấy được ba con cương thi, các anh biết cái gì thì mau nói! Bằng không, nếu còn có cương thi tàn lưu, chúng tôi cũng không giúp được các anh!”
Quân Chi xụ mặt, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ngược lại thật sự là có ba phần tư thế dọa người.
Hai người kia thấp giọng đàm luận trong chốc lát, xác nhận với chúng tôi nói: “Các cậu thật sự là người Thanh Hư Quan?”
“Cam đoan không giả!” Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận đồng thời lấy ra ngọc bội đại biểu đệ tử của Thanh Hư Quan.
Hai người kia đoán chừng cũng không biết hàng thế nào, thấy khí thế chúng tôi đủ, vẫn là nói đúng sự thật.
“Các vị đại sư, thôn Nguyễn kia… Có quỷ!”
Nhưng lúc ban ngày chúng tôi đi, chỉ có sát khí cương thi, không có âm khí của quỷ.
“Có quỷ như thế nào?” Tôi hỏi.
Hai người nói lên cái này càng thêm sợ hãi: “Chính là trong một đêm, mọi người trong thôn đều biến mất! Toàn bộ thôn đều biến thành một thôn không người!”
Một người khác phụ họa nói: “Không sai! Cậu hai của bạn trai cô em vợ của tôi đã ở nơi đó, vốn dĩ hay nói đùa, cuối tuần bạn trai dẫn cô em vợ của tôi đi nhận người, kết quả vừa đi qua đã trợn tròn mắt! Toàn bộ thôn một người cũng đều không có! Ngay cả mèo hoang cũng không để lại!”
Tôi kinh ngạc, Lam Cảnh Nhuận hỏi: “Là chuyện xảy ra khi nào?”
“Đại khái một năm trước đi.”
“Vì sao không có nửa điểm tin tức truyền ra?” Quân Chi lập tức hỏi.
“A, tôi nói tiểu đạo trưởng, loại chuyện này sao có thể sẽ có tin tức truyền ra! Cũng may hai chúng tôi là người địa phương, có chút hiểu biết với thôn Nguyễn, cho nên mới biết! Ở thôn Nguyễn đều là một số người bên ngoài, người thân của bọn họ không ở bên người, sao tin tức có thể truyền ra!”
Quy mô thôn Nguyễn nói lớn không lớn, nói nhỏ lại cũng không nhỏ, ít nhất còn hơn trăm người sinh sống ở nơi đó.
Nhiều người biến mất toàn bộ trong một đêm như vậy, không có khả năng một chút tiếng gió cũng đều không có.
Ít nhất tổ thứ chín cục cảnh sát khẳng định sẽ biết, nhưng trước khi Lam Cảnh Nhuận tới Quảng Đông, đã đi tổ thứ chín tra qua, cũng không phát hiện chỗ gì khả nghi.
“Nếu người đều biến mất, vì sao các anh sợ như vậy? Có quỷ? Quỷ nơi đó nháo pháp như thế nào?” Ninh Ninh hỏi.
Hai người nhìn nhau một cái, một người thật cẩn thận nói: “Có một hôm, bạn trai cô em vợ của tôi đi thôn Nguyễn tìm cậu hai của hắn, đi thật lâu đều không trở về, cô em vợ lo lắng, đã kéo tôi và vợ tôi đi tìm.”
Hắn nói xong dừng một chút, giọng nói cũng càng thêm trầm thấp: “Kết quả, các cô đoán tôi đã nhìn thấy gì?”
“Nhìn thấy gì?” Chẳng lẽ là quỷ?
“Tôi nhìn thấy thật nhiều người ở trong thôn đi tới đi lui! Ngay cả loại đồ vật này cũng giống nhau!” Hắn càng nói càng sợ hãi, hình ảnh như đêm đó rõ rang ở trước mắt.
Tôi lại nghe tới từ ngữ mấu chốt: “Chỉ là đi tới như vậy? Đều là người thôn Nguyễn?”
Người nọ gật đầu: “Đúng vậy! Tôi đi qua thôn Nguyễn vài lần! Lão lý cửa hàng quan tài ở nơi đó là đầu tiên! Còn có cậu hai của bạn trai cô em vợ! Thằng nhóc kia chính là ở cửa thôn thấy cậu hai của hắn, và những người kia cũng thế, đều bị dọa đến đi không nổi, vẫn là tôi cõng hắn đi!”
“Vì sao bị dọa đến đi không nổi?” Ninh Ninh khó hiểu: “Bọn họ đều chết sao?”
Người nọ có chút trách cứ Ninh Ninh nói rõ ràng như vậy, vẫn gật đầu: “Không sai… Chính là một cái xác không hồn không có ý thức…”
Sắc mặt Quân Chi trở nên nghiêm trọng: “Chị, chúng ta lại đi thôn Nguyễn nhìn xem đi.”
Lam Cảnh Nhuận cũng là ý nghĩ như vậy, chúng tôi lên xe lập tức đi tới thôn Nguyễn.
Còn chưa đi đến nơi đó, sát khí và mùi thi thối đã che trời lấp đất truyền tới, trừ Ninh Ninh ra, chúng tôi sắc mặt của ai cũng đều không tốt.
“Mẹ, thật nhiều cương thi.” Bảo bảo bất mãn bĩu môi, tôi truyền vào một đạo linh lực giúp nó ngăn cách hơi thở bên ngoài, hắn mới dễ chịu chút.
Chúng tôi lại đi vào cửa thôn lần nữa, quả nhiên như lời hai người kia nói, trong thôn một đoàn hành thi muôn hình muôn vẻ du đãng.
Không phải là cương thi, đều là hành thi còn chưa hóa cương, có thể đi lại, lại không có cương thi có lực sát thương lớn như vậy.
Ngay cả Ninh Ninh cũng đều cảm thấy da đầu phát tê: “Tử Đồng, mình cảm thấy… Chúng ta vẫn là đi thôi…”
Tôi đang muốn đồng ý, nhưng vừa quay đầu lại, lại phát hiện con đường từng đi qua đã không có, chiếc xe chúng tôi mới vừa ngừng ở ven đường kia, cũng đã biến mất.
Ha hả, không có đường lui…
Ninh Ninh không gặp qua loại chuyện này, lập tức bối rối: “Đây là có chuyện gì? Đường trở về đâu?”
Ba chúng tôi đều còn tính trấn định, Lam Cảnh Nhuận giải thích nói: “Nếu là tôi đoán không sai, nơi này hẳn là thôn Âm Dương. Ban ngày là thôn Dương, buổi tối chính là như vậy. Đường trở về và thôn Âm buổi tối không ở trong một không gian, cho nên không có.”
“Muốn tìm được đường trở về, hoặc là chờ đến hừng đông thôn Âm biến mất, thôn Dương xuất hiện. Hoặc là giải quyết chỗ quỷ dị của thôn này!” Quân Chi tiếp lời nói.
Bên ngoài mấy hành thi ngửi được mùi của người sống, đều chậm rì rì đi về phía chúng tôi.
Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận lập tức bày ra tư thế chuẩn bị chiến tranh, giải quyết mấy hành thi gần nhất.
Tôi lấy cây trâm ra vạch xuống một đường kết giới, đều bao phủ bốn người chúng tôi ở bên trong kết giới, nói với Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, em thời khắc đi theo Ninh Ninh, bảo hộ nàng.”
Nơi này chỉ có Ninh Ninh là người