Mục lục
Âm hôn lúc nửa đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lam Thiên Hữu, hắn hỏi tôi, có tin trên thế giới này có phượng hoàng không.

“Trên thế giới này, có phượng hoàng không?” Tôi hỏi Lam Thiên Hữu.

“Đương nhiên là có.” Lam Thiên Hữu trả lời đặc biệt khẳng định, thấy tôi nhìn phượng hoàng xuất thần, hai mắt cũng nhìn, như suy tư gì đó nói: “Dị loại trong tộc.”

Tôi khó hiểu nhìn về phía hắn, hắn hơi mỉm cười với tôi, không có nói thêm gì nữa.

“Vào nhà nghỉ ngơi một chút đi, phòng nơi này rất nhiều, em có thể tùy tiện ở.” Lam Thiên Hữu ý bảo tôi vào nhà.

Tôi đứng ở tại chỗ không di chuyển, âm khí và sát khí nhà ở kia rất nặng, nhưng linh khí cũng không thấp.

“Anh dẫn tôi tới nơi này, đến tột cùng là muốn làm gì?” Tôi hỏi Lam Thiên Hữu.

Lam Thiên Hữu mỉm cười, chân thành nói: “Tôi chỉ muốn nắm tay vượt qua cuộc đời này với em.”

“Tôi đã kết hôn rồi…” Tôi cạn lời nói.

“Tôi không để bụng.”

“Tôi để ý!” Nếu bị ngâm lồng heo anh nhận sao!

“Người tôi yêu là Mặc Hàn, anh thả tôi đi đi, bằng không, trong chốc lát Mặc Hàn tìm tới, hắn khẳng định sẽ tìm anh tính sổ.” Tôi tận tình khuyên bảo Lam Thiên Hữu.

Hắn lại một chút cũng không nghe: “Hắn không tìm thấy nơi này.”

“Cho dù là tôi ở đâu, Mặc Hàn đều có thể tìm được tôi!”

Lam Thiên Hữu nghe vậy, nhìn tôi, hỏi: “Vậy em biết đây là vì sao không? Vì cái sao hắn vẫn luôn đều có thể tìm được em, em lại không tìm thấy hắn không?”

Mặc Hàn lợi hại!

“Trước đó hắn đặt dấu vết truy tung ở tròn hồn phách của em, bởi vậy, cho dù em ở nơi nào, hắn đều có thể bằng vào dấu vết truy tung này tìm được em.” Lam Thiên Hữu nói.

Này lại làm sao vậy?

Có dấu vết này, Mặc Hàn tùy thời đều có thể tìm được tôi, có thể cứu tôi khỏi nguy hiểm, khá tốt mà!

Nhưng sắc mặt Lam Thiên Hữu lại nghiêm túc: “Em biết hắn vì sao phải cho em dấu vết như vậy không?”

“Cứu tôi.” Tôi không để bụng.

Lam Thiên Hữu lại lắc đầu: “Hắn là vì phòng ngừa em chạy trốn.”

Tốt thôi, ngay từ đầu tôi đã sợ Mặc Hàn muốn chết, xác thật vẫn luôn muốn chạy trốn. Nhưng hắn vẫn luôn đều kịp thời xuất hiện cứu tôi ra khỏi khốn cảnh, tôi vẫn quyết định tha thứ cho Mặc Hàn.

Thấy tôi cũng không tức giận, Lam Thiên Hữu thở dài: “Tử Đồng, sao em lại không rõ, em là Linh Thể Thuần Âm, Linh Thể Thuần Âm mấy ngàn năm khó gặp, Lãnh Mặc Hàn không có khả năng để em chạy trốn!”

Một cái là nhấc lên Linh Thể Thuần Âm là không có chuyện gì tốt!

“Trong lòng Lãnh Mặc Hàn yêu chính là người khác, nàng đã chết, cho nên Lãnh Mặc Hàn phải dùng Linh Thể Thuần Âm tới sống lại nàng.” Lam Thiên Hữu nhìn tôi từ từ nói.

Tôi mới không tin: “Lời này rất nhiều người đều đã nói với tôi rồi, anh đã tới chậm.”

“Đây là sự thật, Tử Đồng, tôi là không muốn thấy em bị hắn lừa.” Lam Thiên Hữu nhẫn nại tính tình nói.

Tôi nhìn Lam Thiên Hữu, nhớ tới tin tức có được lúc trước, cảm thấy bộ dáng Lam Thiên Hữu với Mặc Hàn và Mặc Uyên đều rất quen thuộc, nói không chừng có thể từ nơi hắn hỏi đến chút nội dung Mặc Uyên không chịu nói.

“Sao anh lại biết chuyện của Mặc Hàn?” Tôi hỏi.

Lam Thiên Hữu nhìn tôi, như là tự hỏi một chút, mới nói: “Bởi vì, tôi chính mắt gặp qua bộ dáng khi bọn họ ở bên nhau.”

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm giác khi hắn nói lời này, trong mắt mang theo ba phần cô độc và cô đơn.

Tôi lại không có tâm tình đi để ý hắn, lòng đã bởi vì hắn nói mà nhắc lên, truy vấn nói: “Anh quen cô gái kia?”

Lam Thiên Hữu gật đầu, nhìn tôi, hắn lộ ra một nụ cười vui mừng, trong mắt còn giữ vài phần tham luyến: “Các em lớn lên thật giống…”

Giống cái đầu anh!

“Rốt cuộc cô ta là ai?” Tôi vội hỏi.

Ánh mắt lưu luyến của Lam Thiên Hữu chậm rãi di chuyển ở trên người tôi, bỗng nhiên gọi tôi một tiếng: “Tử Đồng.”

“Anh nói mau!” Tôi thúc giục.

Lam Thiên Hữu tự giễu cười khẽ một tiếng: “Nàng tên là Tử Đồng, Cơ Tử Đồng.”

Đầu óc tôi ong một tiếng, lập tức không biết nên nói cái gì.

Lam Thiên Hữu quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lộ ra thương hại trước kia Mặc Uyên từng nhìn: “Em biết vì sao Lãnh Mặc Hàn chỉ lo gọi em là ‘ Mộ Nhi ’, mà không phải là Tử Đồng mà mỗi người đều gọi không?”

“Bởi vì, Tử Đồng là tên của nàng, ở trong lòng Lãnh Mặc Hàn là độc nhất vô nhị không thể thay thế. Cho nên, em chỉ là Mộ Nhi, không phải Tử Đồng của hắn, Tử Đồng của hắn chỉ có một.”

“Tử Đồng, đừng lại làm một thế thân.”

Quân Chi đã từng hoài nghi người nọ trong lòng Mặc Hàn tên là Tử Đồng, cho nên Mặc Hàn mới gọi tôi là Mộ Nhi. Thì ra, lại là như thế này…

Không! Chuyện này không có khả năng!

Tôi nên tin tưởng Mặc Hàn! Mà không phải tin tưởng con quỷ Lam Thiên Hữu này!

“Mặc Hàn thân là minh vương, chưởng quản sinh tử nhân gian, nếu thật sự giống như anh nói, vậy cô gái kia đã chết, lấy năng lực của Mặc Hàn khẳng định có thể sống lại nàng, nào cần thế thân gì!”

Lam Thiên Hữu lại lắc đầu: “Lãnh Mặc Hàn đương nhiên có thể sống lại nàng, chỉ là, sống lại nàng cần thời gian nhất định. Giống như em là Linh Thể Thuần Âm càng là khó được, Lãnh Mặc Hàn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Bằng không, vì sao em không nghĩ, vì sao em và nàng lớn lên giống nhau như đúc? Em chính là thân hình Lãnh Mặc Hàn đắp nặn một lần nữa ở nhân gian vì nàng!”

“Không có khả năng! Mặc Hàn sẽ không để ý người hắn yêu là người hay quỷ, cô gái kia đã chết, nếu Mặc Hàn yêu nàng, vì sao không trực tiếp độ tu vi cho nàng? Cô gái kia thành quỷ cũng có thể ở bên Mặc Hàn!” Tôi liều mạng tìm các loại câu sai.

Lam Thiên Hữu vẫn thở dài: “Có một số người hồn phách yếu ớt, cần phải dùng một bộ thân thể ôn dưỡng mới được. Trừ lần đó ra, còn có con nối dõi, tu vi của Lãnh Mặc Hàn cao thâm khó có con nối dõi, người sống còn có cơ hội mạng thai hơn quỷ, lúc này mới có cơ thể em.”

Nói đến đứa con, tôi lại có tin tưởng.

“Tôi và Mặc Hàn đã có bảo bảo, bảo bảo sẽ không nhận một người xa lạ làm mẹ!”

“Cơ thể em vốn dĩ chính là chuẩn bị cho nàng, đứa bé là dùng thân thể của em hoài, nào sẽ là người xa lạ. Hơn nữa, Lãnh Mặc Hàn làm ba đứa bé, bảo đứa bé gọi mẹ dễ như trở bàn tay.” Lam Thiên Hữu nói.

“Bảo bảo của nhà chúng tôi sẽ không dễ dàng bị lừa dối như vậy!” Tôi có tin tưởng với đứa bé.

“Tử Đồng, Lãnh Mặc Hàn sẽ để hắn quên em.”

Lòng tôi trầm xuống.

Mặc Hàn có thể dễ dàng hủy diệt ký ức một người, bảo bảo còn là một quỷ thai mới ba tháng…

Không đúng không đúng không đúng!

Tôi không thể bị Lam Thiên Hữu cho vào tròng!

Hít sâu một cái, tôi nói với Lam Thiên Hữu: “Mặc kệ anh nói cái gì, tôi đều không tin! Tóm lại, tôi tin tưởng Mặc Hàn nhất định có thể tìm được tôi! Về phần Cơ Tử Đồng kia, tôi cũng mặc kệ! Tôi đã chuẩn bị cho hiện tại! Anh nói tôi bị ma quỷ ám ảnh cũng được, không thấy mặt chưa từ bỏ ý định cũng thế, tôi không để bụng! Tôi chỉ để ý Mặc Hàn và bảo bảo!”

Lam Thiên Hữu thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nhìn tôi: “Tử Đồng, em nên tin tưởng tôi, mặc kệ em có tin hay không, tôi đều không muốn tổn thương em.”

Tôi trực tiếp không để ý tới hắn.

Không khí quỷ dị âm trầm lan tràn ở giữa chúng tôi, tôi nhìn non xanh nước biếc này với mặt trời trên đầu căn bản không phải là mặt trời kia, bỗng nhiên nhớ tới một người.

“Anh không phải là anh ruột của Cảnh Nhuận học trưởng đi?” Tôi hỏi Lam Thiên Hữu, thấy hắn gật đầu.

“Vậy anh rốt cuộc là ai?” Tôi vội hỏi.

Lam Thiên Hữu nhìn tôi cười, nói: “Kỳ thật, em hẳn đã gặp qua tôi hai lần.”

Tôi khó hiểu, hắn nhẹ nhàng nói hai chữ: “Khải Minh.”

Tôi nháy mắt hiểu được!

“Khải Minh trong ảo cảnh tầng mười bốn khách sạn kia?” Tôi kinh ngạc, thấy Lam Thiên Hữu lại gật đầu lần nữa.

“Tại hạ họ Lam tên Khải Minh, tự Thiên Hữu.” Lam Thiên Hữu nhàn nhạt cười.

“Nhưng các anh lớn lên không giống nhau!” Tôi nhớ rõ bởi vì cằm vài người Lam gia giống nhau như đúc, tôi tới lui đối chiếu rất nhiều lần.

“Tướng mạo là có thể thay đổi.” Lam Thiên Hữu quan sát qua lại mặt ảnh ngược của mình với nước một lát: “Khuôn mặt trước kia, đại khái như ngừng lại ở lúc tôi mười sáu tuổi. Hiện tại khuôn mặt này là hai tám tuổi, thoáng làm chút điều chỉnh, thoạt nhìn không tồi, tôi cũng quen dùng.”

Hắn nói xong nhìn về phía tôi, hỏi tôi: “Em không thích sao? Không thích, tôi có thể đổi trở về.”

“Không cần…” Dù sao cũng không đẹp bằng Mặc Hàn của nhà chúng tôi.

Lam Thiên Hữu cười với tôi: “Em thích là được.”

“Anh hiểu lầm… Chỉ là tôi cảm thấy với khuôn mặt đã biến hóa của một cương thi, tôi sẽ sợ hãi……” Nói đến cái này, tôi cũng có chút tò mò: “Phi cương trong sơn động Thanh Hư Quan kia, là thân thể của anh?”

Lam Thiên Hữu gật đầu, tôi khó hiểu: “Sao lại trở thành cương thi?”

“Tôi luyện.” Hắn dõng dạc.

“Anh đam mê gì thế…”

Đúng rồi! Trên tay cương thi hắn lúc ấy còn có kết tinh pháp lực của Mặc Hàn!

Tôi vội hỏi: “Sao kết tinh pháp lực của Mặc Hàn lại ở trên tay anh?”

“Đương nhiên là Lãnh Mặc Hàn tự mình cho nàng, tôi mới có thể lấy được.” Lam Thiên Hữu nói xong còn không quên cắm một đao ở trong lòng tôi: “Tử Đồng, Lãnh Mặc Hàn yêu nàng như vậy, ngay cả pháp lực đều nguyện ý ngưng tụ thành kết tinh cho nàng, em đừng chấp mê.”

Ai cần anh lo!

“Em có nghĩ tới vì sao hắn cởi bỏ phong ấn đã quấn lên em không?” Lam Thiên Hữu hỏi.

Cái này tôi đã hỏi qua Mặc Hàn, anh không cần châm ngòi ly gián!

“Không phải anh cũng giống vậy sao? Chúng ta quen biết còn chưa đến một tháng, anh đã cầu hôn tôi ở nơi đông người.” Tôi tức giận nói.

“Tôi là thật tình muốn cưới em làm vợ.” Lam Thiên Hữu nói.

Tôi nhớ tới cô đơn vừa mới hiện lên trong mắt hắn, trong đầu đột nhiên xẹt

3474278.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang