Mục lục
Âm hôn lúc nửa đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhưng bảo bảo của nhà chúng tôi nói bên trong mới nguy hiểm, tôi tin tưởng bảo bảo!

“Ở bên trong cũng không tìm thấy phương pháp rời khỏi nơi này, chúng ta đi ra ngoài tìm đường ra đi.” Tôi nói.

Lam Thiên Hữu vẫn đứng ở tại chỗ không động đậy, làm như thật phân tích với tôi: “Tử Đồng, tôi hoài nghi chúng ta vào một không gian khác, không bằng ở chỗ này nhìn còn hơn đi ra bên ngoài tìm đường, ngôi nhà này, tôi lại cảm thấy rất kỳ quái.”

Ngôi nhà này cũng cho tôi cảm giác rất kỳ quái, như có một loại cảm giác dụ tôi đi vào. Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi vừa mới nhìn thấy có thứ gì đó hiện lên trên mặt đất.

“Mẹ…” Bảo bảo lại khẽ gọi tôi một tiếng: “Không cần đi vào…”

“Mẹ không đi vào.” Tôi nhẹ giọng trấn an nói, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt sâu thẳm của Lam Thiên Hữu đang nhìn chằm chằm bụng tôi.

Bảo bảo như có chút sợ hãi cuộn tròn một chút, tôi duỗi tay bảo vệ bụng, nghe thấy giọng nói hòa hoãn của Lam Thiên Hữu hỏi tôi: “Tử Đồng, đó là quỷ thai sao?”

Giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng, nhưng lại làm tôi theo bản năng đề phòng.

Tôi gật đầu: “Chồng tôi là quỷ, con tự nhiên là quỷ thai.”

“Không nghĩ tới hắn lại có thể có con…” Lam Thiên Hữu như rất thấp giọng thì thào một tiếng, tôi nghe được không phải rất rõ ràng, cũng không nghe ra hắn là mang theo giọng nói như thế nào.

Chỉ là rất nhanh lại nghe được hắn nói: “Tử Đồng, quỷ thai rất nguy hiểm, tôi nghe Cảnh Nhuận nói, Thanh Hư Quan tiếp xúc qua tất cả quỷ thai, không có con nào mà không phải là hút sạch sẽ cơ thể mẹ. Quỷ thai này, em phải xử lý nhanh một chút!”

Tôi nhíu mày lại: “Lam tổng, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng bảo bảo của nhà chúng tôi sẽ không hại tôi.”

“Đây không phải là lúc em phát huy tình thương của mẹ, lòng dạ đàn bà, chỉ biết hại chính em!” Hắn thoáng có chút kích động, không gian xung quanh cũng như hiện lên một tia dao động.

Nếu không gian dao động lớn, không gian này sẽ rách, tôi như thấy được hy vọng rời khỏi nơi này, nhưng lại không tìm thấy nguyên do không gian vừa mới dao động.

Ngay ở lúc này, sau lưng cuốn lên một đạo âm phong, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã cuốn tôi vào trong nhà.

Tôi lập tức muốn chạy ra ngoài, lại phát hiện mình không thể động đậy.

Dưới chân nhấp nhoáng một đạo trận pháp, bất ngờ đó là cái tôi vừa mới nhìn thấy trong lúc vô tình. Đây là hai trận pháp quấn vào nhau, tôi đứng ở trong một trận pháp màu đỏ, Lam Thiên Hữu đứng ở bên trong một trong trận pháp đen.

“Mẹ, đi mau! Mau rời khỏi nơi này!” Bảo bảo nôn nóng kêu gọi, tôi dùng hết toàn lực muốn di chuyển, lại một chút biện pháp cũng đều không có.

Nơi hai trận pháp giao nhau, màu đỏ và màu đen đã quấn lên, tôi cảm giác có thứ gì đó đang ở trong cơ thể tôi trôi nhanh đi, thông qua trận pháp dưới chân, chảy về phía Lam Thiên Hữu.

“Lam tổng! Mau rời khỏi nơi đó!” Tôi nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn dị thường trấn định, tôi lập tức có chút hoảng hốt: “Anh làm sao vậy…”

Hắn cười sang sảng với tôi: “Tử Đồng, yên tâm, tôi sẽ không hại em.”

Nụ cười anh tuấn kia của hắn tôi nhìn mà kinh hãi: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào!”

“Tử Đồng, buổi tối các em không nên tới nơi này.” Hắn nói.

“Vì sao?” Chẳng lẽ buổi tối nơi này cất giấu bí mật của hắn?

Lam Thiên Hữu nói rồi nhìn thoáng ra ngoài, giọng nói rất là tiếc nuối: “Tôi cố ý thả ba con cương thi ở thôn Dương, chính là vì đánh mất nghi ngờ của các em với sát khí nơi này. Cương thi mấy người các em đã diệt trừ ban ngày, vì sao buổi tối còn lại đây?”

Tôi ngạc nhiên: “Anh có thể khống chế cương thi?”

Lam Thiên Hữu gật đầu: “Tử Đồng, em muốn học, tôi cũng có thể dạy em.”

Cảm ơn cả nhà anh! Bổn phu nhân không có thiện cảm với loại đồ vật dữ tợn này!

Tôi lại nghĩ tới Hóa Cương Trận lúc trước nghe được, hỏi: “Rốt cuộc thôn Nguyễn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại sẽ biến thành thôn Âm Dương?”

“Tất cả thôn dân nơi này đều biến thành hành thi, chẳng phân biệt hai thôn Âm Dương, nhiều hành thi như vậy, sao mới có thể không bị phát hiện?” Lam Thiên Hữu hỏi lại tôi.

Lòng tôi lại như là một cục đá rơi xuống nước, trầm xuống: “Là anh làm? Anh chế các thôn dân thành hành thi?”

Lam Thiên Hữu nhìn tôi, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là khẽ mỉm cười: “Người nơi này, em sẽ không thích.”

“Vì sao?”

“Đồ đệ của Tam Giáo Cửu Lưu vốn không nên tồn tại ở trên thế giới này.” Lam Thiên Hữu bình tĩnh nói, thậm chí, còn mang theo một tia bễ nghễ.

Hắn lấy dũng khí từ đâu nói ra lời lẽ chính đáng này như vậy?

Minh vương đại nhân của nhà chúng tôi chưởng quản quyền sinh tử nhân gian còn không nói loại lời nói này đâu!

Đồng thời, tôi cũng hiểu ra, vì sao lòng tôi luôn cảm thấy ở bên người Lam Thiên Hữu không thoải mái.

Trên người hắn có cái loại cảm giác sinh ra đã có sẵn về sự ưu việt này, tuy là hắn che dấu rất tốt, với ai cũng thoạt nhìn nho nhã lễ độ. Nhưng trong mỗi một hành động của hắn đều mang theo xa cách.

Đây không giống như là lão quỷ Mặc Hàn và Mặc Uyên, bởi vì thân làm minh vương, cho nên có thực lực và thân phận như vậy, nhìn ai cũng đều cảm thấy như là con kiến, cho nên khinh thường với một người cũng không che dấu. Muốn thu thập ai, cũng đều là sảng khoái cho lý do, một chiêu thu thập.

Lam Thiên Hữu là với ai cũng đều nở nụ cười hiền lành, nhưng hắn lại có thể cười rồi đâm dao nhỏ vào trái tim đối phương, còn một bộ dáng hắn đây là từ bi đang thay trời hành đạo.

Trong thôn như vậy, cư trú đều là một ít cư dân tình huống kinh tế giống nhau thậm chí hơi chênh lệch. Tình huống trị an bên này cũng không phải rất tốt, nghe nói lúc đã từng ác liệt nhất, một tháng truyền ra án cướp bóc và hai án cưỡng gian nổi lên bốn phía.

Nếu không phải đều biết Mặc Hàn đi theo bên người tôi, Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận đều sẽ không để tôi và Ninh Ninh lại đây.

Những ác đồ đó chết chưa hết tội, nhưng nơi này cũng ở không ít người thường, ít nhất bọn họ là vô tội!

“Là anh biến bọn họ thành hành thi?” Tôi trầm giọng lại hỏi một lần.

Lam Thiên Hữu gật đầu.

“Anh sẽ Hóa Cương Trận người sống?” Tôi kinh ngạc.

Lam Thiên Hữu lại gật đầu lần nữa: “Tôi xác thật làm, nhưng người nơi này vô dụng với người sống hóa cương. Hành thi không thể so với cương thi, không có gì khó.”

Hắn nói là một vẻ phong tình đạm nhiên, như chỉ là bình thản làm một mâm trứng gà xào cà chua.

Tôi lại cảm thấy hắn bình tĩnh như vậy càng thêm đáng sợ.

“Dẫn tôi tiến vào, anh muốn làm gì?” Tôi hỏi, giọng nói lại mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện.

Có thể làm ra tất cả, hiện tại còn có thể thản nhiên mỉm cười nói tất cả với tôi, Lam Thiên Hữu thật sự là đáng sợ.

“Tôi tưởng giúp em lấy ra hồn phách trong cơ thể kia của em.” Hắn cười càng thêm trong sang: “Như vậy, em sẽ không cần vì hồn phách kia phiền nhiễu.”

Nói dễ nghe, nhưng vì sao tôi lại không tin hắn!

Tuy tôi xác thật có thể cảm nhận đã có một cổ lực lượng muốn hút thứ gì đó ra khỏi cơ thể tôi, trận pháp lúc trước Mặc Hàn cố tình thiết hạ dùng để áp chế hồn phách kia hình đã bị phá hư.

Nhưng, tôi lo lắng hơn chính là đồ vật hấp thu trận pháp dưới chân!

Thứ kia rút đi không phải là linh lực của tôi, cũng không phải là quỷ khí Mặc Hàn để lại cho tôi, ngược lại như là… Tính mạng của tôi?

“Tử Đồng, theo tôi đi, quỷ thai trong bụng em, tôi sẽ nghĩ cách giúp em diệt trừ.” Lam Thiên Hữu nói.

“Nằm mơ! Anh nhanh lên dừng trận pháp này lại!”

Mặc Hàn sửa lại sinh tử cho tôi, tôi là trường sinh bất lão, bị hút đi chút thọ mệnh không sao cả. Nhưng bảo bảo còn nhỏ, trời mới biết trận pháp như vậy sẽ có ảnh hưởng gì với nó.

“Tôi thật sự là vì tốt cho em.” Lam Thiên Hữu tận tình khuyên bảo.

Hắn niệm quyết, không biết ném cái gì tới trận pháp dưới chân, thoáng chốc, trận pháp màu đỏ bên tôi vụt ra ba ngọn lửa cao, trên bụng cũng truyền đến quặn đau khó lòng giải thích.

“Mẹ… Đau quá… Thật là khó chịu…” Bảo bảo đã đau khóc, nghe được tôi càng thêm đau lòng.

Dùng hết toàn lực, tôi thật vất vả thuyên chuyển tất cả linh lực của mình, rót toàn bộ vào nơi bảo bảo.

Nghe thấy tiếng khóc của nó dần thấp xuống, tôi thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Lam Thiên Hữu! Mau dừng trận pháp này lại! Mặc Hàn sẽ giết anh!” Tôi lại nhìn về phía Lam Thiên Hữu lần nữa, trong ánh mắt hắn mang theo chờ mong tôi nhìn không hiểu, như còn đang xuyên qua tôi nhìn một người khác.

Linh lực cho hết bảo bảo, tôi không có linh lực hộ thể mình, những ngọn lửa đó rất nhanh bắt đầu cắn nuốt tôi. Ký ức đau đớn một lần bị liệt hỏa đốt cháy hồn phách hãy còn mới mẻ, sợ hãi lan tràn ở đáy lòng tôi, nhưng nghĩ đến bảo bảo, tôi lại cắn chặt răng nhịn xuống.

“Rất nhanh thì tốt rồi.” Lam Thiên Hữu nói.

Dừng một chút, hắn lại cố tình bổ sung một câu: “Hắn không giết được tôi, Tử Đồng, lúc cầu hôn em là tôi thật tình. Hiện tại cũng vậy, theo tôi đi, tôi dẫn em đi một nơi hắn cũng không thể nề hà.”

“Nằm mơ!”

Giọng nói của Mặc Hàn chợt

3472969.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK