Hai mắt Thẩm Tư Thanh sáng rực, cô cũng cầm đũa lên đang định gắp thì điện thoại đổ chuông. Sau khi nhìn thấy cái tên hiện bên trên, cô ngượng ngùng liếc nhìn Ngô Kỳ một cái, rõ ràng đây là cuộc gọi quan trọng, cô vội vàng nhấp nghe, rồi đặt đũa xuống và đi ra phòng khách.
Đó là cuộc gọi từ Chủ tịch, nói rằng công ty đang cố gắng cho một dự án trọng điểm, cuối cùng thì đối tác cũng đã đồng ý hợp tác. Thẩm Tư Thanh là người phụ trách chính của dự án này, vì vậy cô được yêu cầu dẫn theo người mang hợp đồng đến để phía bên kia ký tên.
Sau khi nghe xong, Thẩm Tư Thanh nở nụ cười vui vẻ, cô cúp máy, về phòng thay một bộ đồ lịch sự, sau đó xách theo túi và ô chuẩn bị ra ngoài.
Ngô Kỳ ra khỏi phòng bếp gọi cô lại. Nụ cười trên khoé miệng Thẩm Tư Thanh lập tức đông cứng, cô đứng tại chỗ, nhìn Ngô Kỳ, xin lỗi: “Tôi có việc phải ra ngoài, chưa biết giờ nào mới về.”
Cô lại thấy có lỗi: “… Buổi tối có thể sẽ về rất muộn, anh cứ ăn cơm đi nhé.”
Ngô Kỳ chỉ nhìn Thẩm Tư Thanh mà không lên tiếng. Sau đó, Thẩm Tư Thanh cứ thế biến mất trước mắt anh. Thấy cánh cửa đóng chặt, anh đứng tại chỗ một lúc, rồi mới nhấc chân, cũng đi ra ngoài.
Ngô Kỳ xuống lầu, đứng dưới mưa nhìn Thẩm Tư Thanh đang lên một chiếc xe ô tô. Nước mưa xối xả khiến mắt anh cay xè, cơn đau thắt cứ thế leo lên từng sợi dây thần kinh.
Sau khi xe rời đi, Ngô Kỳ ra khỏi khu nhà, vẫy một chiếc xe dừng lại. Chiếc taxi chạy ngược chiều với lộ trình của Thẩm Tư Thanh và địa điểm đến là vùng ngoại ô, nơi có một cơ ngơi tư nhân.
Ngô Kỳ xuống xe trước một căn biệt thự riêng biệt. Xung quanh căn biệt thự chỉ có một vài tòa nhà, hơn nữa chúng cách nhau rất xa. Ngô Kỳ nhập mật khẩu, sau khi bước vào, cửa tự động lập tức đóng lại. Anh vào phòng tắm, cởi quần áo và bật vòi hoa sen để làm sạch cơ thể. Vết đỏ nhàn nhạt trên người cũng đã bị cuốn trôi.
Sau khi tắm xong, anh cầm chiếc khăn tắm quấn quanh người, lại lấy thêm một chiếc khác để lau tóc, sau đó ném khăn xuống rồi vào phòng. Cứ thế ngã thẳng xuống giường, nhắm mắt lại.
….
Cả một đêm, Thẩm Tư Thanh không quay lại. Đối tác tiếp đãi rất nhiệt tình, cô uống quá nhiều rượu nên ở luôn khách sạn.
Ngô Kỳ ngủ li bì cho đến nửa đêm thì tỉnh dậy vì cơn đau đầu. Anh mở mắt ra, nhìn vào màn đêm, tối đến chẳng nhìn rõ năm đầu ngón tay. Anh cố gắng gượng ngồi dậy, cơn choáng váng cứ thế lao thẳng lên trán. Hai hàng lông mày đan chặt vào nhau, một lúc sau anh mới bật được đèn.
Ngô Kỳ ngồi dựa vào tường, nhướng đôi mi nặng trĩu, thẫn thờ nhìn về phía tủ quần áo. Anh loạng choạng bước tới, nhắm mắt mặc lại quần áo lên người. Sau đó bắt một chiếc taxi và đọc địa chỉ nơi ở của Thẩm Tư Thanh.
Ngô Kỳ mở cửa bước vào, anh bật đèn, đi vào bếp xem xét, phòng bếp vẫn y nguyên như trước khi rời đi. Thẩm Tư Thanh không về nhà. Anh bất ngờ nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh băng như tuyết. Anh bám vào tường, đi về phòng, mở cửa, còn chưa kịp bước vào thì người đã mất đi ý thức.
….
Mùi hăng của thuốc kích thích khứu giác của Ngô Kỳ, anh tỉnh dậy trong cảm giác vô cùng khó chịu. Khi mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh. Anh quay đầu nhìn sang một bên, nhưng không có ai.
Ngô Kỳ cố gắng ngồi dậy, khiến tất cả cơn đau rải rác trong đầu đổ dồn cả về phía trước và phải mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn trở lại sau cơn đau.
Thẩm Tư Thanh bước vào phòng, thấy Ngô Kỳ đã tỉnh lại bèn quay người ra ngoài gọi bác sĩ. Sau khi thông báo với bác sĩ, cô trở lại phòng bệnh với bát cháo trên tay.
Cô mở nắp ra, dùng thìa múc một lớp trên cùng, nhìn Ngô Kỳ nhắc nhở: “Anh đừng vội vàng ngồi dậy, cần nghỉ ngơi cẩn thận một ngày.”
Dứt lời bèn đưa thìa cháo đến miệng Ngô Kỳ. Khoé miệng tái nhợt của Ngô Kỳ không hề nhúc nhích. Thẩm Tư Thanh nhíu mày: “Không đói sao?”
Ngô Kỳ vẫn không lên tiếng.
Thẩm Tư Thanh lại hỏi anh: “Sao lại lên cơn sốt cao như vậy?”
Cuối cùng Ngô Kỳ cũng lên tiếng đáp lại: “Ra ngoài một lúc, bị dính mưa.”
“Trong phòng khách có ô, anh không nhìn thấy sao?”
Ngô Kỳ lại không nói nữa.
Thẩm Tư Thanh múc một thìa cháo khác, định đưa đến miệng Ngô Kỳ thì đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Tại sao cả đêm qua không về?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc.
Thẩm Tư Thanh bị nhìn chằm chằm, cô cảm thấy có chút áy náy, vì vậy đành thành thật trả lời: “Ăn cơm cùng người khác.”
“Ăn cả buổi tối?”
“Tôi uống say nên chỉ đành ngủ ở khách sạn.”
“Hai người sao?”
Nghe thấy câu này, Thẩm Tư Thanh mới nhận ra giọng điệu của Ngô Kỳ có vẻ không đúng, nó ngập tràn sự công kích và có ý mỉa mai. Thẩm Tư Thanh cảm thấy tức giận mà chẳng rõ lý do, cô nghiêm giọng trả lời lại một câu: “Cùng anh nữa hả?” [1]
Ngô Kỳ sững sờ và cũng hiểu ra ý của Thẩm Tư Thanh là cô ngủ một mình. Anh cảm thấy dường như nỗi buồn chán trong lòng đang dần tan biến. Vì vậy, bèn vội vàng lắc đầu, xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi lo lắng quá nên nói sai rồi.”
Thẩm Tư Thanh không đáp lại mà chỉ vươn tay đưa lại thìa cháo đến miệng Ngô Kỳ. Lần này, Ngô Kỳ lập tức ăn ngay. Để không làm Thẩm Tư Thanh lo lắng, anh đã chịu đựng cơn buồn nôn và ăn sạch bát cháo.
Sau khi đến kiểm tra, bác sĩ đã dặn dò Ngô Kỳ nhớ uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi thật tốt, sau đó thì đi sang các phòng bệnh khác.
Thấy bác sĩ rời đi, Thẩm Tư Thanh đang đứng bên cạnh đã không kìm nổi mà ngáp một cái thật dài. Cô dụi mắt, những giọt nước mắt ngái ngủ trào ra khóe mắt.