Thẩm Tư Thanh cứ thế chịu đựng cho đến tối, cuối cùng Ngô Kỳ cũng không cần truyền nước nữa, lúc này cô mới nằm bò bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.
Ngô Kỳ thấy Thẩm Tư Thanh đã ngủ, anh ngồi dậy khỏi giường, cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn rất nhiều. Anh xuống giường, vén chăn, bế Thẩm Tư Thanh lên giường.
Có lẽ do cảm nhận được động tác của anh, Thẩm Tư Thanh lập tức mở mắt ra, khi đôi mắt hé mở, nhìn thấy đó là Ngô Kỳ, cô chỉ mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm gì đó rồi lại nhắm mắt lại.
Sau khi đắp chăn cho Thẩm Tư Thanh, Ngô Kỳ chống người bên giường, thở hổn hển, một lúc sau mới lau những giọt mồ hôi trên trán. Vì đã ngủ cả một ngày, tuy rằng lúc này cơ thể không thoải mái nhưng anh lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Tư Thanh, lần đầu tiên anh có cơ hội được nhìn cô kỹ càng và yên tâm như vậy. Khuôn mặt Thẩm Tư Thanh không hề thay đổi so với trong trí nhớ của anh, vì vậy hôm đó, vừa mới nhìn anh đã nhận ra ngay.
Ngô Kỳ nhớ lại tối hôm ấy.
Đó là ngày đầu tiên anh về nước, vì Lưu Phỉ liên tục nói muốn gặp nhau, nên vừa đặt đồ xuống anh đã lập tức đi tìm anh ta.
Anh nói chuyện cùng Lưu Phỉ một lúc, thì đột nhiên anh ta có việc cần phải giải quyết, bảo Ngô Kỳ tự đi dạo trong Câu lạc bộ.
Ngô Kỳ chán nản bước vào phòng nghỉ của nhân viên, trong đó có một nhóm đàn ông đang đứng tán gẫu với nhau. Anh cũng đứng đó góp vui một lúc. Cửa đột nhiên bị mở ra, mọi người trong phòng đều nhìn qua, Thẩm Tư Thanh cứ thế xuất hiện trước mặt Ngô Kỳ mà chẳng hề báo trước.
Ngô Kỳ nhận ra khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng anh bỗng nổi lên một cơn sóng dữ. Anh luôn tin rằng cả cuộc đời này mình chẳng thể gặp lại Thẩm Tư Thanh được nữa.
Thẩm Tư Thanh liếc nhìn quanh phòng và đột nhiên cô dừng lại khi ánh mắt rơi vào người Ngô Kỳ. Trái tim Ngô Kỳ lập tức đông cứng. Anh nghĩ Thẩm Tư Thanh đã nhận ra mình.
Thẩm Tư Thanh giơ ngón tay chỉ về phía Ngô Kỳ, nói với giọng bình tĩnh lạ thường: “Tôi muốn anh ấy, tôi sẽ trả mười vạn tệ.”
Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu câu này có nghĩa là gì, ngoại trừ Ngô Kỳ. Có người thấy vậy bèn lập tức gọi Quản lý. Ngô Kỳ chỉ nhìn Thẩm Tư Thanh, rồi thấy cô rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra. Đôi mắt anh chuyển động, hàng lông mi khẽ rung.
Sau khi Quản lý đi tới và nhìn thấy Ngô Kỳ, anh ta đã lập tức nhận ra đây là bạn của ông chủ, bèn vội vàng tươi cười, chào hỏi rồi xin lỗi Ngô Kỳ: “Cô ấy đã nhận nhầm anh thành người chỗ chúng tôi, tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài ngay.” Dứt lời liền liếc mắt ra hiệu cho người khác.
Ngô Kỳ trầm ngâm di chuyển đôi mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Tư Thanh nãy giờ, anh ngăn Quản lý lại: “Không cần, cứ làm theo lời cô ấy đi.”
Quản lý nhìn Ngô Kỳ với vẻ mặt khó xử.
Ngô Kỳ nói: “Tôi quen cô ấy, nếu ông chủ của anh hỏi thì cứ bảo là tôi có việc nên đi trước rồi.”
Dứt lời, Ngô Kỳ đi về phía Thẩm Tư Thanh, cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay cô và đưa cho Quản lý. Quản lý nhanh chóng nhận lấy rồi quẹt thẻ.
Chỉ khi đến gần Thẩm Tư Thanh, thì anh mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, lúc này mới nhận ra là cô đã say. Trước giờ, anh chưa từng thấy ai có hành động trông hết sức bình thường trong khi đang say như vậy.
Anh cúi đầu, nhìn thấy mí mắt Thẩm Tư Thanh đang không ngừng mở ra rồi khép lại, bèn ngập ngừng tiến đến gần, đỡ lấy vai cô. Cơ thể Thẩm Tư Thanh cứ thế đổ thẳng lên người anh.
Ngô Kỳ nhận ra Thẩm Tư Thanh đã say đến mất ý thức, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi nữa nhưng vẫn cố gắng gượng. Anh ôm Thẩm Tư Thanh, cuối cùng đôi mắt cô cũng nhắm lại và ngủ thiếp đi. Lúc này, Quản lý đã mang thẻ ngân hàng trở lại, Ngô Kỳ nhận lấy, hỏi vị trí của khách sạn gần nhất rồi đưa Thẩm Tư Thanh rời đi.
Anh mở cửa phòng, đặt Thẩm Tư Thanh lên giường, cẩn thận nhìn cô rồi ra ngoài phòng khách, tuy nhiên cũng không đóng cửa phòng lại. Anh ngồi ngoài phòng khách nhìn vào cửa phòng ngủ. Tự hỏi tại sao Thẩm Tư Thanh lại làm một việc như vậy. Nếu như tối nay anh không có mặt ở đó, thì chuyện gì sẽ xảy ra với cô.
Anh cứ thế ngồi đó cả đêm.
Ngô Kỳ hoàn hồn trở lại, rồi lại nhớ đến một vài chuyện trước đó nữa. Suy nghĩ một hồi, anh nhướng mắt đứng dậy, chậm rãi đi đến bàn cầm điện thoại lên rồi ngồi xuống.
Anh mở Wechat và gửi tin nhắn cho Lưu Phỉ: “Nếu như ngày ấy cậu bỏ lỡ Lưu Thuý, rồi một ngày nào đó hai người có cơ hội gặp lại và ở cạnh nhau một thời gian nhưng lại phát hiện cô ta đã có bạn trai rồi, thì cậu sẽ làm thế nào?”
Lưu Phỉ đã mất cả tiếng đồng hồ để trả lời tin nhắn này.
Lưu Phỉ: “Bạn trai của cô ấy chỉ có thể là tôi. Cậu biết thủ đoạn của tôi mà.”
Ánh mắt Ngô Kỳ dần trở nên tối sầm.
Lưu Phỉ lại gửi đến một tin nhắn khác: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Ngô Kỳ trả lời cho qua: “Tôi chỉ muốn biết nếu chuyện này thực sự xảy ra thì tên điên như cậu sẽ như thế nào thôi.”
Lưu Phỉ gửi đến một biểu tượng cảm xúc tức giận, đáp: “Còn ném mấy chuyện không ra gì lên người tôi nữa thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu đó!!!”
Ngô Kỳ tắt máy. Anh vươn tay tắt đèn phòng bệnh, sau đó ngồi trong bóng tối, đôi mắt ngập tràn những cảm xúc phức tạp khó giải thích, cả người hoà làm một với bóng đêm chẳng thể đoán.