Lúc ra khỏi phòng tắm, thì bữa sáng đã được làm nóng. Cô giải quyết nhanh chóng, thay quần áo, lấy đồ định ra ngoài thì chợt nhớ ra trong nhà mình vẫn còn một người nữa. Cô dừng lại vài giây, sau đó tháo giày đi đến phòng của Ngô Kỳ. Thẩm Tư Thanh gõ cửa, Ngô Kỳ đang ở trong phòng lập tức tỉnh giấc.
Anh liếc nhìn khung cảnh xa lạ rồi mới nhớ ra là mình đang ở đâu, bèn đáp: “Tôi dậy rồi, cô có thể vào.” Dứt lời liền ngồi dậy.
Thẩm Tư Thanh nghe thấy tiếng đáp lại, cô vặn tay nắm cửa, bước vào nói: “Anh cho tôi Wechat của anh đi, để tiện liên lạc.”
Ngô Kỳ đưa tay lên che mặt, bộ dạng hoàn toàn chưa tỉnh táo. Anh cầm điện thoại trên bàn lên, đặt ngón tay lên điện thoại, ấn dấu vân tay mở khoá rồi đưa cho Thẩm Tư Thanh.
Thẩm Tư Thanh nhìn chiếc điện thoại, màn hình đang mở sẵn giao diện của Wechat. Có rất nhiều cuộc trò chuyện trên màn hình, nhưng điều khiến Thẩm Tư Thanh chú ý đó là cuộc nói chuyện trên cùng. Hình đại diện của người bên kia là ảnh đời thường của một người phụ nữ có ngoại hình ưa nhìn, không có tên, là tên trên mạng, bên dưới có một câu trong lịch sử tin nhắn: “Nửa tháng nữa gặp.” Thời gian nói chuyện hiển thị là ngày hôm qua.
Thẩm Tư Thanh sững sờ, cô cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, trong lòng cảm thấy không vui. Nửa tháng sau sẽ là ngày Ngô Kỳ kết thúc công việc này. Người phụ nữ này có phải là khách hàng tiếp theo của Ngô Kỳ không?
Dòng máu dường như đang bốc cháy và ngọn lửa bùng lên một cách tự nhiên. Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tư Thanh đổ chuông, cô liếc nhìn, là cuộc gọi của đồng nghiệp, anh ta nói mình đã đến dưới lầu khu nhà rồi.
Thẩm Tư Thanh cúp máy, lập tức đặt điện thoại của Ngô Kỳ lên bàn, nói một câu: “Thôi, không kết bạn nữa, tôi và anh cũng chẳng có quan hệ gì.” Nói xong liền bước ra khỏi cửa.
Ngô Kỳ, người nãy giờ vẫn còn đang chìm trong cơn buồn ngủ, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo sau khi nghe thấy một giọng nam truyền đến từ điện thoại của Thẩm Tư Thanh.
Anh nhìn thấy Thẩm Tư Thanh ra ngoài, bèn vội vàng rời giường đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Anh thấy một chiếc xe hơi tư nhân đậu ngoài khu nhà, một người đàn ông có dáng người cao lớn đứng bên ngoài xe. Trong lòng chợt dự đoán có chuyện chẳng lành.
Anh đứng đó một lúc, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tư Thanh đi về phía chiếc xe, sau đó ngồi vào trong. Người đàn ông cũng theo sau, lên xe và lái đi. Sắc mặt Ngô Kỳ bỗng sầm xuống, mái tóc không chải, rối tung che lấp đôi mắt anh. Vì đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế, nên mắt anh luôn có quầng thâm nhẹ, chỉ có điều nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng dễ dàng phát hiện ra. Nó khiến cả người anh trông thật ảm đạm, giống với tâm trạng hiện của anh vậy.
Ngô Kỳ vươn tay kéo rèm cửa sổ lại. Rèm che nắng rất tốt, cả căn phòng đang sáng bỗng tối sầm trở lại. Anh ngã vật xuống giường, nhìn quanh căn phòng tối om, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Giữa trưa, Ngô Kỳ mới dần dần tỉnh. Anh cầm điện thoại lên liếc nhìn một cái, có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của cùng một người. Ngô Kỳ nhướng mày, bật chuông điện thoại lên, rồi gọi lại.
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
“Cậu! Thế mà cậu lại chặn tôi nữa rồi!” Một giọng nói chói tai từ đầu dây bên kia truyền đến, vì thanh âm quá mỏng nên khi lớn tiếng lại càng khiến cho giọng nói như bị kéo giãn.
Ngô Kỳ bật loa ngoài, anh cầm điện thoại vừa bước ra phòng khách vừa nói: “Chẳng phải tôi đang học theo cậu sao.”
Nghe thấy câu nói này trên điện thoại, đối phương vẫn dùng ngữ điệu khi nãy nói với Ngô Kỳ: “Tôi thừa nhận rằng mình không đúng, nhưng chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn để bụng à?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Ngô Kỳ co rụt vai lại, cảm giác nổi da gà từ từ lan ra khắp cơ thể. Anh luôn ghét nói chuyện điện thoại với Lưu Phỉ, nguyên nhân là vì không muốn nghe thấy giọng của Lưu Phỉ. Giọng nói ấy còn yếu ớt hơn cả con gái, nhẹ nhàng như mây Xuân.
Vì vậy, Ngô Kỳ đã nói lại câu mà mình đã nói trên vạn lần rồi: “Anh trai, nói chuyện thì đừng có dịu dàng như vậy, tôi sợ mình sẽ yêu cậu mất.”
Người trong điện thoại lập tức rống lên một câu: “Cút mẹ cậu đi!” Sau đó lại nói: “Đừng có chặn tôi nữa, được không?”
Ngô Kỳ đang đánh răng đột nhiên cảm thấy như sắp ngã quỵ, anh muốn ném luôn điện thoại vào bồn rửa mặt cho rồi. Đối phương lại nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, việc này mới khiến Ngô Kỳ khó có thể chấp nhận.
Khi nói chuyện trực tiếp với nhau còn được, bởi vì giọng nói và ngoại hình nhất quán, nên nghe sẽ không cảm thấy mâu thuẫn. Nhưng khi không nhìn thấy người, Ngô Kỳ sẽ liên tưởng giọng nói của Lưu Phỉ với bản thân anh ta, đây mới là sự tồn tại khiến người ta chẳng thể nào chấp nhận nổi.
Ngô Kỳ uống một ngụm nước, sau đó nhổ ra, rồi nói: “Tôi dập máy đây.”
Đầu dây bên kia lập tức trở nên vội vàng và kích động: “Không, đừng! Trừ phi cậu bỏ chặn Wechat của tôi.”
Ngô Kỳ vắt khăn, do dự một lúc mới trả lời: “Cũng không hẳn là không thể, nhưng cậu bắt buộc không được nhắn tin cho tôi khi không có việc gì quan trọng.”
Lưu Phỉ là một người bất luận là có chuyện hay không, chuyện to cũng như chuyện nhỏ đều sẽ nhắn tin trên Wechat cho Ngô Kỳ. Nghe thấy Ngô Kỳ nói, đầu dây bên kia liền lập tức cúp máy.
Ngô Kỳ cũng bỏ Lưu Phỉ ra khỏi danh sách đen, sau đó hỏi: “Sao thế?”
Đối phương gửi đến một chuỗi văn bản dài, xem ra là vừa dập máy đã bắt đầu soạn tin nhắn rồi.