• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày đó, cuối cùng Diệp Phi cũng không nỡ đi, nhưng lại ngủ rất nông, giữa chừng tỉnh lại hai lần, trong khoảng cách hỗn độn, bỗng nhiên mở mắt ra, trong phòng là một mẳng tối tăm, yên tĩnh, cửa sổ thoáng mở ra một khe hở nhỏ, chắc là một con cá Koi nhảy ra khỏi mặt nước, quấy nhiễu tạo ra một vài gợn sóng.

Hô hấp của Diệp Phi không ổn định lắm, ánh mắt đảo qua đảo lại một lúc, nghiêng đầu sang một bên, Lê Tiện Nam ở bên cạnh cô, cánh tay vững chắc, ấm áp ôm lấy eo cô.

Cái loại mùi thuốc lá rất nhạt này, giao hòa cùng với , biến thành một loại trầm ổn cực có cảm giác an toàn.

Lúc Lê Tiện Nam ngủ cũng giống như không được an tâm lắm, anh ngủ nông, giữa mày hơi nhíu lại, ánh trăng nhạt màu chiếu lên khuôn mặt đang ngủ của anh, tựa như an tức hương vô hình (*).

(*) An tức hương là tên gọi của nhựa được lấy từ cây Bồ đề (Styrax tonkinensis).

Nhịp tim Diệp Phi bởi vì mơ thấy ác mộng mà đập kịch liệt, cánh tay vắt ngang qua eo cô nhúc nhích, giọng nói của người bên cạnh còn buồn ngủ, giọng Bắc Kinh nghe khàn khàn rất có sức trấn an, “Sao lại tỉnh rồi? Không ngủ được? Trong ngăn kéo ba bộ nút bịt tai chuẩn bị cho em đó……”
Nói xong, anh xoay người, trở tay kéo ngăn kéo ra, lấy nút bịt tai đưa qua, hoàn toàn như là một loại phản ứng theo bản năng vậy.

Sau khi Diệp Phi bừng tỉnh thì đã không còn thấy mệt mỏi, lăn lông vịt bị quơ quơ, anh đưa tay qua, ba bộ nút bịt tai nằm ở lòng bàn tay anh, “Muốn cái nào? Bình thường, giảm tiếng ồn đều có, tôi nói, ít dùng thứ này……”
Diệp Phi xoay người, lắc đầu, “Anh ngủ đi, tôi không sao.


Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng chậm rãi mở mắt ra, anh trở tay thả nút bịt tai lại trên tủ đầu giường, “Gặp phải ác mộng?”
“Ừm, không có việc gì,” Diệp Phi sợ anh truy hỏi, thấp giọng hỏi anh, “Tôi thấy ngày đó rõ ràng anh chỉ mua ba bộ nút bịt tai, tôi cũng đã lấy đi…… Mấy cái này là anh mua từ khi nào?”
Lê Tiện Nam nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ xuống hai bên sống mũi là một cái bóng rất nhạt.

Anh thoáng suy nghĩ vài giây, nói, “Ngày đầu tiên đưa em đến Tây Giao, buổi tối tôi có tỉnh dậy một lần, sợ buổi tối em không ngủ ngon, cho nên đi ra ngoài mua nút bịt tai.


“Là cửa hàng tiện lợi ở góc đường cái Tây Giao kia à?”
“Ừm.


Giọng mũi rất yếu.

Diệp Phi nằm ở bên cạnh anh, tự nhiên cảm thấy lồng ngực mà nhảy một cái rất kịch liệt.

Ngày đó ở bên cạnh anh, là lần đầu tiên cô ngủ một đêm an ổn.


Sự tồn tại của nút bịt tai này, cũng là thứ gần đây cô mới phát hiện —— là Lê Tiện Nam giúp cô tìm bình chữa cháy, kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy nút tai bên trong chưa được mở ra.

Rõ ràng cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ, nhưng cũng chính là bởi vì đều là một vài chuyện nhỏ mới không khiến cho người khác chú ý đến.

Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt Diệp Phi không rời đi được, đôi mắt của anh giống như trời sinh càng sâu hơn một chút, xương mày cao, lông mi cụp xuống tạo thành một đường vòng cung.

Diệp Phi theo bản năng dịch người về phía anh, lúc này Lê Tiện Nam cũng đã tỉnh, cô gái giống như căn bản không chú ý tới, lồng ngực mềm mại dán lên trên cánh tay anh, rất cẩn thận chậm rãi chui vào bên cạnh anh.

“Có chuyện gì vậy?” Anh không mở mắt, giọng nói buồn ngủ tràn ngập sự lười biếng gợi cảm, anh cười, âm điệu cuối cùng giống như một ngọn lửa trong lò sưởi, lùm bùm đốt lên ánh sáng ấm áp ở trong lòng, “Tình huống lúc này là gì đây?”
“Lê Tiện Nam, tôi sẽ ở bên cạnh anh một lát.


Diệp Phi vùi mặt vào trong hõm cổ anh, hít một hơi thật sâu.

Vốn dĩ Lê Tiện Nam muốn tiếp tục ngủ, nghe thấy những lời này của cô, suy nghĩ phân tán, lời này nói của cô cũng rất mơ hồ.

Anh cúi đầu nhìn, Diệp Phi yên tĩnh nằm ở đó, ôm lấy tay anh vẫn không nhúc nhích.

Chỉ hô hấp phả vào cổ anh, vừa nhẹ vừa ẩm ướt —— giống như là khóc.

Lê Tiện Nam không nói gì, chỉ là duỗi tay ra ôm cô lại, bàn tay vỗ vỗ lên sống lưng cô như là trấn an, cách bộ đồ ngủ bằng lụa, sau sống lưng cô hơi cong lại, một vài khớp xương hơi nhô ra.

Một khoảng thời gian như vậy, Lê Tiện Nam không có ý định tìm hiểu cô, cô cũng im lặng không đề cập đến chuyện của mình, nhưng ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra được một vài thứ.

Bị lúc tổng biên tập chèn ép, bận rộn đến một hai giờ cũng nguyện ý, rõ ràng công việc này đi ngược lại với suy nghĩ của cô, anh chỉ cảm thấy, rõ ràng một cô gái tốt như thế này, đã tự đặt mình ở sai vị trí rồi.

Lê Tiện Nam cũng không mở miệng, cứ như vậy vỗ vô sống lưng cô, để cho cô khóc trong im lặng một lúc.

Mà trầm mặc như vậy của anh, càng làm cho cảm xúc phức tạp của Diệp Phi dâng lên.

Cô vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ không thuần túy như vậy.

Anh đối xử với cô coi như là luôn dịu dàng từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ, loại hình thức ở chung này giống như bạn bè rất tốt, nhưng “bạn bè” thì sẽ không hôn môi và ngủ chung.


Nếu có một loại quan hệ khác…… Nhưng cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ vượt qua, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng đã hỏi ý kiến của cô có thể hay không.

“Lê Tiện Nam, vì sao anh đối xử với tôi tốt như vậy?” Cô cúi đầu, cằm đặt ở trên cổ anh, bởi vì đã khóc, giọng nói giống như là nỉ non, “Anh luôn hỏi tôi đừng cái gì cũng không cần, không phải là anh cũng như vậy sao? Anh vì sao mà cái gì cũng không cần……”
Muốn cái gì đó, ít nhất cũng có thể làm cho cô thanh thoát hơn một chút.

Cô đã sắp không thể phân biệt rõ ràng được nữa.

“Phi Phi, giữa tôi và em, em đến tôi đi không cần phân chia rạch ròi như vậy, em muốn tôi dù như thế nào cũng phải có được cái gì đó…… Tôi nghĩ lại,” Lê Tiện Nam ôm lấy cô, giọng vẫn còn ngái ngủ nói, “Có thể sống chung một cách yên bình với em là được, đừng luôn nặng nề trách móc bản thân mình như vậy, hãy sống chân thật, có một vài chuyện em không muốn nói với tôi, tôi cũng hy vọng em biết được cách xử lý, cũng trân trọng tất cả những mong muốn và khao khát của mình, vì vậy đừng quá khắt khe với bản thân.


“……”
“Đừng tính toán rõ ràng với tôi như vậy, nợ thì cứ nợ, có thể đổi lại mấy lần em ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất đáng giá, Phi Phi, thế giới này không có Bồ Tát hương khói vĩnh thịnh, nhưng đèn ở Tây Giao sẽ luôn sáng vì em, lời này em đừng quên.


Giống như sợ cô nghe không hiểu, Lê Tiện Nam ôm vào trong lòng, vừa cúi đầu, môi đặt dán lên trán cô, vài sợi tóc con lướt qua cánh môi anh, anh nói, “Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ biết chỉ cần em ở bên cạnh tôi, thì chắc chắn tôi sẽ không đứng nhìn em chịu ấm ức.


“……”
“Nợ thì cứ nợ thôi, hai chúng ta không cần tính toán rạch ròi như vậy.

” Lê Tiện Nam vỗ vỗ đầu cô, “Ngủ đi, không phải ngày mai còn phải dậy sớm nữa sao?”
“Được rồi.


Diệp Phi im lặng, nhìn thấy anh cũng mệt mỏi như vậy, ngửa đầu nhìn anh, lời đến miệng vẫn không nói ra.

—— Không cần tính toán rạch ròi như vậy, em cũng đừng ngây thơ vô tội như vậy, làm cho anh lại cảm thấy như là mình đã làm vấy bẩn một cô gái tốt như vậy.

Diệp Phi nhìn anh vài giây, đột nhiên tiến đến gần hôn anh một cái, vốn là cố ý hôn lên cằm, kết quả anh như là phát hiện ra gì đó, in lên môi anh.

Lê Tiện Nam bật cười một tiếng, tay vuốt ve sau cổ cô ôm đến.


“Vậy ngày mai anh đến đón tôi đi, chắc là khoảng sáu bảy giờ mới có thể ký xong được.


“Được.


“Lê Tiện Nam.


“Hửm?”
“Quên đi, không nói nữa, ngày mai sẽ ăn cơm cùng anh.


Diệp Phi thấp giọng nói một câu, Lê Tiện Nam vỗ vỗ sau cổ cô, giọng nói rầu rĩ đồng ý.

Thật sự không thể tính toán rõ ràng, từ lúc bắt đầu cũng không phân biệt rạch ròi như vậy.

Nhưng hối hận sao? Diệp Phi để tay lên ngực tự hỏi, một giây cũng không có, chỉ là cô rất chắc chắn, cuộc sống này đối với cô cũng phải là tốt, cô có thể gặp được một người như Lê Tiện Nam, đã thuộc thế thượng phong rồi.

Thế giới này không có Bồ Tát hương khói vĩnh thịnh, nhưng có Lê Tiện Nam đã hứa đèn ở Tây Giao sẽ luôn sáng vì cô.


Ngày hôm sau, đúng là Diệp Phi thức dậy sớm, ngày hôm qua ngủ muộn, cho nên cũng không đánh thức Lê Tiện Nam, nhưng chắc chắn sau đó anh đã tỉnh dậy, bởi vì kh Diệp Phi đi ra ngoài, có xe đỗ ở ngoài sân, là Kha Kỳ.

Kha Kỳ đưa cô đến xưởng in ký tên, trước khi lên xe đưa cho cô một cái hộp, Diệp Phi mở ra, bên trong là một vài túi bánh sừng trâu còn có một ly cà phê.

Không cần hỏi, cũng biết là Lê Tiện Nam dặn dò.

Diệp Phi uống cà phê, miễn cưỡng lấy lại được một chút tinh thần.

Vị trí của xưởng in rất hẻo lánh, nhà xưởng rất lớn rất trống trải, trên xe kéo là từng chồng từng chồng giấy phải ký tên, đều là những trang lót của những loại sách khác nhau được xếp thành hàng.

Nhân viên công tác dẫn theo Diệp Phi đi đến nơi, văn phòng trống trải, chỉ là có thêm bàn ghế, bởi vì chiếm diện tích quá lớn, máy sưởi cũng không có tác dụng gì, nhân viên công tác rót cho Diệp Phi một ly nước ấm, sau đó kéo một chiếc xe đến đây.

Bởi vì quá nhiều, Diệp Phi lấy điện thoại ra, mở hình ảnh Hoàng Linh gửi cho cô, bắt chước chữ ký của Lộc Phan Đạt, nét chữ mảnh và rất khó viết, Diệp Phi viết chậm, nhưng Hoàng Linh hy vọng Diệp Phi có thể ký xong ngay trong ngày hôm nay.

Diệp Phi dựa vào trên xe kéo cẩn thận ký từng tờ một, vẫn luôn khom lưng, cúi quá lâu đốt sống cổ cũng không thoải mái lắm.

Lúc mười hai giờ trưa, Kha Kỳ tìm đến đây, trong tay còn cầm một hộp cơm được gói cầu kỳ.


Kha Kỳ giải thích, “Sáng hôm nay anh Lê và anh Triệu i ăn cơm cùng nhau, bảo tôi đưa cơm đến đây cho cô.


Diệp Phi gật đầu, khách sáo hỏi có muốn ăn cùng hay không, Kha Kỳ uyển chuyển từ chối.

Bàn làm việc không lớn, Diệp Phi dịch sang một bên ăn cơm, kết quả mở hộp đồ ăn ra, tôm đã được lột vỏ, thịt cua cũng đã được tách ra, mỗi phần đặt ở một chỗ.

Trong đầu Diệp Phi hiện lên một ý nghĩ, cảm thấy có hơi vớ vẩn, gửi tin nhắn cho Lê Tiện Nam, kết quả mới phát hiện ra không lâu sau, Lê Tiện Nam gửi một tin nhắn trả lời cô.

Diệp Phi nói đùa như hỏi,【Anh bóc à?】
【Nếu không thì sao? Chỗ ăn cơm là Triệu Tây Chính chọn, tôi chọn mấy thứ nghĩ là em sẽ thích, sợ em cũng không có thời gian lột, đúng lúc rảnh rỗi.


Diệp Phi ngồi ở trong xưởng in lạnh như băng, lại cảm thấy có hơi nóng.

Kỳ thật Lê Tiện Nam cũng không phải là rảnh rỗi, Triệu Tây Chính tổ chức một bữa tiệc, mời đều là một vài nhân vật có uy tín, nói cái gì mà phát triển văn hóa, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm, mượn ăn cơm để nói chuyện hợp tác, Triệu Tây Chính trời sinh không phải là người biết đàm phán, cho nên lập tức kéo Lê Tiện Nam tới.

Phòng gỗ đỏ kiểu Trung Quốc, gối tơ vàng tựa lưng, trang trọng và thanh nhã.

Lê Tiện Nam không có hứng thú, cởi áo khoác, áo sơ mi sáng màu ở bên trong được sơ vin gọn gàng, cổ tay áo xắn lên, xương cổ tay gợi cảm, anh cũng không giống như đang lắng nghe, cầm dụng cụ bóc cua, gác lên chỗ đó lấy thịt cua.

Thỉnh thoảng có người hỏi anh vài câu, Lê Tiện Nam cũng có thể tiếp được, lại trông như là đang nghe.

Triệu Tây Chính nghiêng người sang, hỏi có muốn tìm một nhân viên phục vụ bóc không?
Lê Tiện Nam cười nhạo một tiếng, nói không cần, chỉ cần tìm người đưa một hộp đựng đồ ăn giữ nhiệt đến đây là được.

Sau đó tách ra tạo khoảng cách, gọi Kha Kỳ vào trong, đưa đến chỗ nào đó.

Triệu Tây Chính nghe thấy được, chỗ đó xa xôi hẻo lánh, theo bản năng cũng nghĩ tới người đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam ngày đó.

“Anh Nam.

” Triệu Tây Chính theo bản năng cảm thấy sự phát triển này không tốt lắm, cảm thấy phải dành chút thời gian nói gì đó.

Lê Tiện Nam cầm khăn ăn thêu trên bàn lên lau ngón tay, nhàn nhã dựa vào ghế, “Tây Chính, lúc tôi làm chỗ dựa cho cô ấy, cậu cũng không được xen vào chuyện của người khác.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK