• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi ra ngoài ăn cơm, trong lúc ăn cơm gian anh có nhận điện thoại, thờ ở trả lời lại vài tiếng, nói đợi lát nữa đi xem.

Thật ra cho đến bây giờ Diệp Phi chưa từng quá chú đến chuyện công việc của anh, trước kia cảm thấy có thể anh là người thích xã giao, dù sao thì mấy lần trước gặp mặt, đều là ở chỗ tiệc rượu của Triệu Tây Chính, sau đó lại phát hiện cũng không phải, anh ở trong pháo hoa chen chúc lấp lánh kia, càng giống như là một thức uống thông thường hơn mà thôi.

Anh cũng không thích náo nhiệt.

“Anh có việc bận phải sao?” Diệp Phi đang cắn một miếng táo nói, “Vậy đợi lát nữa em trở về trường học viết bài.


“Ừm, đi ra ngoài một chuyến, em có đi không?” Sự thèm ăn của Lê Tiện Nam cũng bị cuộc điện thoại này quấy rầy, không còn hứng thú buông dao nĩa xuống, bảo nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng lên cho cô.

“Anh làm việc thì em đi làm gì.


“Chậc, công việc đâu quan trọng bằng em,” Lê Tiện Nam lười nhác cười một tiếng, nhìn đồng hồ, anh đứng dậy, “Anh đi ra ngoài một chuyến, hôm nay ở Tây Giao còn phải trang trí lại, nếu như hôm nay không làm xong, thì cứ ở lại đây.


Anh có một căn phòng thường ở cố định trong khách sạn, Tây Giao và khách sạn này, đều không có dấu vết từng ở, cũng đúng, người giống như anh có rất nhiều chuyện đều không cần tự tay làm lấy.

“Được.


Diệp Phi cũng chỉ là đáp một tiếng.

Lê Tiện Nam lại móc trong túi ra, đưa cho cô hai chùm chìa khóa.

Một chùm là chìa khóa xe có hai chữ R, một chùm khác được thiết kế trông sang trọng, giống như chìa khóa cửa.

“Tìm cho em một việc để làm, buổi tối đến đón anh, thuận đường,” Lê Tiện Nam cúi người đến gần, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nụ cười mập mờ làm say đắm lòng người.

“Thuận đường cái gì?” Diệp Phi muốn lùi lại một chút, kéo dài khoảng cách nguy hiểm này ra.

Lê Tiện Nam càng không cho, anh càng muốn sâu hơn, bức tường bằng thủy tinh trong suốt, nhà hàng cao tầng quan sát được khung cảnh ở thành phố, cũng may giờ này cũng không phải là giờ cao điểm ăn cơm, nhà hàng không có mấy người, chỉ có khúc đàn violin nhẹ nhàng chạy xuôi, Lê Tiện Nam hôn cô, một tay còn giữ chặt gáy cô, động tác mạnh mẽ, nụ hôn lại triền miên.

“Thuận đường cho em một cơ hội điều tra?” Lê Tiện Nam cười, móc chìa khóa từ trên bàn đến đây, nhét vào trong tay cô.

Rõ ràng là giọng điệu ái muội, nhưng lại cố tình dùng cái loại ánh mắt ẩn tình này nhìn cô.

Lê Tiện Nam nhéo mặt cô, “Buổi tối gửi địa chỉ cho em, đến đón anh.


“Anh đưa chìa khóa xe cho em, anh đi bằng cách nào……”
“Kha Kỳ đến đón anh.


Cũng đúng, anh cũng không phải là chỉ có một chiếc xe, chỉ là thường lái một chiếc này mà thôi.

Diệp Phi cầm chìa khóa, cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.

Trên môi còn còn sót lại hơi thở của anh, Diệp Phi thật sự không nhìn rõ, rốt cuộc là một loại cưng chiều quang minh chính đại là như thế nào.

Diệp Phi trở về trường học một chuyến, mượn máy tính trong thư viện tra tư liệu, về thực tập, thật ra cô đã có ý tưởng, trong chuyện này Lê Tiện Nam cũng không can thiệp quá nhiều, anh chỉ nói vài câu, dường như rất xem trọng công ty của Hàn Dịch, cũng rất xem trọng sự phát triển của ngành này.

Bởi vì những ngày tháng thơ ấu, ước mơ lớn nhất của Diệp Phi chính là thoát khỏi nhà, có một căn nhà riêng của mình ở đây.

Công việc bình thường quá ổn định, không có gì đột phá, rủi ro cao cũng có nghĩa là có thu nhập cao.

Giống đầu tư mạo hiểm —— Lê Tiện Nam nói.


Có hai lần, Diệp Phi vô tình nhìn thấy Lê Tiện Nam nhìn chằm chằm vào màn hình nghiên cứu.

Lê Tiện Nam lập tức kéo cô cùng xem, là một bản vẽ thành phố, vẽ hai cái vòng.

Lần đó Lê Tiện Nam một hai cứ phải ôm cô, hỏi cô, nếu như đầu tư thì nên đổ vào đâu.

Diệp Phi cảm thấy trung tâm thành phố tốt, nhanh và tiện, ổn định.

Lúc ấy Lê Tiện Nam cười cười, chọn bên kia, nhìn có hơi hẻo lánh, xung quanh dường như cũng không có gì thuận tiện.

“Vì sao lại chọn cái này? Thật kỳ lạ!”
“Rủi ro cao, lợi nhuận cao.

” Lê Tiện Nam ôm lấy cô chỉ chỉ, nói, “Chỗ trung tâm thành phố này, nghe tin gì chưa, đất ở đang có kiện tụng, các chủ đầu tư đều đã bỏ chạy, cục diện rối rắm này mà tìm đến thì như là coi tiền như rác, mười năm tám năm cũng không có lợi ích gì, bên kia muốn khai phá tuyến tàu điện ngầm, mấy trung tâm thương mại đã mở, có rất nhiều công ty đều ở bên kia, hiện tại phát triển nhanh như vậy, mấy năm nữa là có thể thấy được lợi ích.


Diệp Phi không hiểu những thứ đầu tư này, nghe anh nói như lọt vào trong sương mù.

Mùa đông năm 2013, có rất nhiều thứ đều đang ẩn giấu những bí mật, giống như đang đợi một ngày.

Lê Tiện Nam cũng không can thiệp vào chuyện của cô, nhưng lại vô thức làm ảnh hưởng đến rất nhiều quan niệm của Diệp Phi.

Ví dụ như rủi ro cao, lợi nhuận cao.

Chỉ là khi đó cô vẫn còn đang rụt rè, luôn lo trước lo sau, không có dũng khí được ăn cả ngã về không.

Diệp Phi ngâm mình trong thư viện, chờ đến hơn năm giờ, trời đã tối rồi, cô không phát hiện ra bên cạnh có thêm người, một bàn tay gõ gõ lên bàn bên cạnh cô, Diệp Phi mới phản ứng lại.

Bồ Nhạc Sinh kéo ghế ra, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn thoáng qua màn hình của cô, “Bận cái gì vậy?”
“Không ạ, tra tư liệu, còn có một bài luận văn chưa viết xong.


“Ừ, đúng rồi, nói với em chuyện này,” Bồ Nhạc Sinh nói với cô, “Sang năm có thể thầy sẽ chuyển đến Đại học Trung văn Hồng Kông.


“A, chúc mừng thầy.

” Diệp Phi vội nói.

“Đợi lát nữa rồi nói lời cảm ơn với thầy, cũng không nói với em quá nhiều đạo lý, thầy đưa ra đề nghị học lên nghiên cứu sinh với em, về sau vào nghề cơ hội sẽ lớn và rộng hơn nữa, qua vài năm, sinh viên đại học sẽ không đáng giá, em suy nghĩ cho kỹ,” Bồ Nhạc Sinh nói, “Đại học Trung văn Hồng Kông đối với em mà nói là lựa chọn khá tốt, nếu như em đồng ý, sang năm đến bắt đầu chuẩn bị, thầy sẽ giúp em viết thư giới thiệu.


“……”
“Diệp Phi, em cũng biết mà, kiểu người đã vượt qua được bài kiểm tra thi đậu được từ một địa phương nhỏ như em, muốn đứng vững ở thành phố lớn, những thứ này còn xa mới đủ, trình độ học vấn tuy rằng không phải yêu cầu cứng nhắc, nhưng mà đồng tiền mạnh, ít nhất có thể làm cho em nắm bắt được một vài vé vào cửa của một số công ty lớn.



Cho đến bây giờ Diệp Phi chưa từng suy nghĩ quá cẩn thận về tương lai sau này, nhưng vào thời điểm năm ba này, có rất nhiều thứ quả thật đều phải bắt đầu suy xét đến.

Diệp Phi ngồi ở thư viện, tra tư liệu xong rồi, sau khi quyết định một chủ đề để gửi cho giáo sự chuẩn bị rời đi.

Vừa nhìn thời gian, vừa vặn là năm giờ rưỡi, Lê Tiện Nam chưa gọi điện thoại cho cô.

Nhưng vừa mới thu dọn đồ vào túi xong, Diệp Phi nhận được một cuộc điện thoại khác, số điện thoại này cô không lưu, nhìn thấy là số điện thoại địa phương Yến Kinh cho nên bấm nghe máy, là Triệu Tây Mi.

Giọng nói của Triệu Tây Mi nghe rất vui vẻ, hỏi Diệp Phi có thời gian không cùng nhau ăn cơm.

Diệp Phi cảm thấy thời gian này Lê Tiện Nam sẽ không gọi điện thoại cho cô, nên nói được.


“Được rồi, gửi địa chỉ của tôi cho em, em đến thì nói với tôi một tiếng, tôi đến đón em.

” Triệu Tây Mi vui vẻ rạo rực nói, “Em không có phương thức liên lạc của anh trai tôi đó chứ?”
“Không.

” Cô và Triệu Tây Chính cũng không tiếp xúc nhiều lắm.

“Vậy thì được, chúng ta giữ bí mật, em cũng đừng nói cho Lê Tiện Nam biết.


“Được.

” Diệp Phi nghe có chút buồn cười, giống như bữa tiệc ở dưới lòng đất.

Triệu Tây Mi đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau đã gửi định vị cho cô trên WeChat, Diệp Phi bấm vào mở ra xem, phát hiện vị trí ở ngoài đường vành đai ba, nhưng mà ở bên kia Diệp Phi chưa từng đi đến.

Lúc Diệp Phi đến trường học, là muốn ở trong thư viện ăn một cái bánh sandwich xử lý xong bữa tối, sau đó chờ Lê Tiện Nam gọi điện thoại, để tiết kiệm thời gian, Diệp Phi lái xe của Lê Tiện Nam tới đây, dỗ ở bãi đỗ xe của trường học.

Diệp Phi mở điện thoại ra xem, đoán chừng là Lê Tiện Nam có bữa tiệc nào đó, cuối cùng soạn một tin nhắn muốn hỏi khoảng mấy giờ, nhưng cuối cùng cũng không gửi đi.

Chỉ là khi đi xuống lầu, đi về phía bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce, giống như là đặc biệt chờ chủ xe ——
Diệp Phi đi đến, nhìn thấy trong mắt Triệu Tây Chính chợt lóe lên sự kinh ngạc.

“Tôi còn tưởng là anh Nam như thế nào lại đến Đại học Yến Kinh, cô lái đến đây?” Lúc này Triệu Tây Chính đối xử với cô khách sáo hơn một chút, thật ra Triệu Tây Chính là người trung thành, ngoại trừ ham vui, cũng không có tâm tư gì khác.

“Đúng vậy, hình như là anh ấy có bữa tiệc gì đó, anh tìm anh ấy sao?” Diệp Phi hỏi anh ta.

“Cái gì bữa tiệc gì đâu, là nhà anh ấy có tiệc, ừ, đợi lát nữa cô đi đón anh ấy sao?” Triệu Tây Chính bĩu môi, có chút không vui khi nhắc đến.

“Đúng vậy.


“Được rồi, anh Nam không xem cô là người ngoài, mỗi lần anh ấy trở về từ nhà đều không vui, tôi cũng không phải đặc biệt đến tìm anh ấy, đi ngang qua Đại học Yến Kinh, nhìn thấy xe của anh ấy ở đây, cho nên nghĩ đợi một chút.

” Triệu Tây Chính xua xua tay, tiêm cho cô một mũi dự phòng “tâm trạng không tốt”.

Diệp Phi trầm ngâm hỏi một câu, “Hôm nay trong nhà anh ấy có chuyện gì sao?”
Triệu Tây Chính lại lộn trở lại, cũng không giấu nói, “Em trai của anh ấy đã trở về, là tiệc riêng tư, cũng không tính là em trai, thật ra không có quan hệ gì với anh ấy, bữa tiệc đón gió đi.


Diệp Phi gật đầu.

Triệu Tây Chính quơ quơ chìa khóa xe trong tay, nói đi trước.

Diệp Phi ngồi trên xe, trong xe còn lưu lại một chút hương vị của anh, giống như mùi gỗ lạnh thấu xương, dày nặng trầm ổn.

Diệp Phi chưa bao giờ quá tò mò về cuộc sống của Lê Tiện Nam.

Nhập vào, thật ra trên mạng cũng chính là như vậy, không cho người khác biết đến, đã sớm bị xóa sạch sẽ im lặng.

Chỉ nhìn thấy có một từ liên quan, kịch Hoàng Mai, nhưng thật sự bấm vào, cái tin tức liên quan gì cũng không có.

Một mảnh vỡ nào đó trong đầu Diệp Phi sống dậy, nghĩ đến đêm hôm đó Lê Tiện Nam ngồi dựa vào đầu giường hút thuốc, bên cạnh là vở kịch Hoàng Mai đang phát ê ê a a.

Lúc đó cô còn chỉ coi anh là nhàm chán tìm vui vẻ, tùy tiện nghe để giết thời gian.


Về chuyện của Lê Tiện Nam, Diệp Phi hoàn toàn không biết gì cả.

Cô lái xe đến địa chỉ của Triệu Tây Mi gửi, nơi này là một khu buôn bán nhỏ, có chút đô thị hóa, một con phố cũ kỹ như vậy, hai bên đều là nhà hàng và khách sạn nhỏ đang bận rộn, trên cửa kính cũng dán chữ, nhà khách XXX, 80 đồng một đêm, hoặc là cho thuê phòng đơn, 1500 đồng một tháng.

“Phi Phi ——”
Diệp Phi thấy hoàn cảnh nơi này không được tốt lắm, cố ý tìm một trung tâm thương mại, dỗ xe của Lê Tiện Nam ở đó, sau đó mới quay lại, xa xa đã nghe thấy Triệu Tây Mi gọi cô.

Diệp Phi nhìn sang theo phía âm thanh truyền đến, Triệu Tây Mi mặc một chiếc áo gió kaki, nửa người dưới mặc một cái quần jean, hiếm khi mặc một đôi giày thể thao, nhìn vừa trẻ trung vừa thoải mái.

—— cũng đúng, thật ra tuổi của Triệu Tây Mi không lớn, chắc là cũng tầm tuổi Diệp Phi, nhưng Diệp Phi cũng chưa từng hỏi đến.

Cô bước nhanh đến, Triệu Tây Mi đeo túi xách, “Em ăn cơm chưa?”
“Chưa.


“Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi, chị gọi đồ bên ngoài giao đến.


“Được.


Tính tình Diệp Phi mềm mỏng, đối với Triệu Tây Mi cũng có chút cảm tình.

Cũng rất khó tưởng tượng, Triệu gia cũng là danh môn, Triệu Tây Mi lại ra vào một nơi như vậy, quả thật là rất không ổn, nhưng thấy trạng thái của cô ấy rất tốt, Diệp Phi luôn cảm thấy, rất nhiều thứ, kỳ thật cũng chỉ là một ngày như vậy đã được báo từ trước.

Con đường này thật giống như nơi ngọa hổ tàng long trong tiểu thuyết võ hiệp, con đường cũ nát, hai bên đều là nhà khách xập xệ.

Cùng một thành phố Yến Kinh này, vi phạm và không vi phạm.

Triệu Tây Mi dẫn cô đi đến một khách sạn tên là Lăng Hoa, người phụ nữ ở quầy lễ tân đang xem tin tức ban đêm, TV nhỏ ồn ào, bên ngoài quán ăn có mấy cái bàn, có không ít người đang ăn cơm, hơi nóng lượn lờ, vô cùng ồn ào.

Vào khách sạn, có cầu thang, trên lầu là khách sạn, cầu thang hẹp thông xuống dưới đất.

Diệp Phi đi theo phía sau Triệu Tây Mi, đây thật sự như là hang động của kiến, không khác gì ký túc xá, có một số phòng có giường tầng, cũng có phòng đơn.

Lúc cô dọn ra từ ký túc xá đã từng đi xem qua tầng hầm, lúc ấy bởi vì chỗ đó hỗn tạp, một cô gái như cô ít nhiều gì cũng có nguy hiểm, không có lá gan thuê kiểu này, nên không suy nghĩ nữa.

Triệu Tây Mi cầm chìa khóa, mở một cánh cửa.

Là một căn phòng nhỏ, giường gấp đơn giản, trên giường có ném vài quyển sách, một bàn trà thấp, bên cạnh là một cái bàn làm việc, trên bàn bày máy tính và bàn phím, một chồng giấy lớn, trên giấy tất cả đều là những ký tự kỳ quái mà cô không thể hiểu được.

Phòng không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, có thể sử dụng giá đỡ tất cả đều được sử dụng, chất đống tất cả đều là sách lập trình.

Nơi này có hệ thống sưởi ấm, nhưng cũng bởi vì phòng nhỏ, cho nên rất nóng.

“Em ngồi đi.


Triệu Tây Mi đem mấy quyển sách ném lại lên trên giường, dọn dẹp lại để có chỗ trống rồi bảo Diệp Phi ngồi xuống.

“Lạch cạch ——”
Cánh cửa bên cạnh mở ra.

Diệp Phi vừa mới ngồi xuống chưa được một giây, đã nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đi từ bên trong ra, xem ra là nhà vệ sinh, mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, quần thể thao dài màu đen, khuôn mặt trẻ trung bởi vì gầy mà đường nét vô cùng rõ ràng, mái tóc hơi dài bù xù, bộ dạng trông như là chưa tỉnh ngủ.

Triệu Tây Mi cười tủm tỉm, “Hàn Dịch.


“Xin, xin chào……” Cổ họng Diệp Phi khô cằn.

“Bên cạnh có nước, khát thì tự mình lấy.

” Hàn Dịch ném lại một câu, kéo ra ghế ra ngồi trước máy tính lại bắt đầu gõ số hiệu.

Nhưng cho dù là hoàn cảnh như vậy, anh ta vẫn có loại ngoan cường như cũ, bóng lưng thẳng tắp ngồi ở trước máy tính, bình tĩnh dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Triệu Tây Mi nhún nhún vai, “Không có việc gì, em cứ xem như anh ấy không tồn tại là được.



Diệp Phi đáp một tiếng, đột nhiên cũng hiểu được lời Lê Tiện Nam nói trước đó, người không tệ, chi là không môn đăng hộ đối, Triệu Tây Chính vì thế mà đã đi đánh nhau rất nhiều lần.

Cô xem như là hiểu được.

Triệu Tây Mi gọi đồ ăn bên ngoài giao đến, hương vị của quán ăn này không tồi, Hàn Dịch cũng không có phản ứng gì, vẫn luôn ngồi ở trước máy tính gõ số hiệu, Triệu Tây Mi đưa một hộp qua, Hàn Dịch mơ hồ đáp một tiếng, nói đợi lát nữa.

“Bang ——”
Lúc Diệp Phi yên lặng ăn cơm, Triệu Tây Mi rút dây điện.

Diệp Phi trợn mắt há hốc miệng, màn hình lập tức tối đen, Hàn Dịch quay đầu, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Triệu Tây Mi.

Xong rồi.

“Anh có ăn hay không?” Triệu Tây Mi cười lạnh, tay ấn vào trên hộp cơm.

“……” Hàn Dịch duỗi tay lấy ra móng tay cô ấy ra, lấy hộp cơm lại đây, “Ăn.


Diệp Phi:……
Triệu Tây Mi lại ngồi xuống, bảo cô đừng để ý, “Anh ấy là người như vậy, nhưng gọi em đến đây là có chuyện quan trạng muốn nói với em.


Diệp Phi múc cơm, gật đầu, “Chị nói đi.


“Phần mềm anh ấy làm đầu năm sau sẽ lên kệ, đến lúc đó có một đợt quảng bá phải viết bài, cần phải ổn định một tháng mấy bài, em có thể có thời gian viết không?” Triệu Tây Mi cũng không nói vòng vèo, nói với cô, “Hiện tại truyền thông mới phát triển rất tốt, tôi rất coi trọng khối này, đến lúc đó sẽ làm cho bài này phổ biến rộng rãi trên các phương tiện truyền thông mới, em có biết phương tiện truyền thông mới không?”
Thật ra Diệp Phi có nghe nói.

“Sau đó WeChat và Weibo sẽ càng phát triển, tôi dự định lên WeChat, tôi muốn tạo một tài khoản chính thức trên phần mềm xã hội này, đến lúc đó đẩy một chút, vẫn là phương thức mức lương cơ bản và hoa hồng,nhưng em cứ yên tâm, bên chỗ tôi cũng có một số kênh, hút lượng truy cập, căn cứ vào lượt xem tính toán hoa hồng, thu nhập hẳn là sẽ không tệ, em ở nhà cũng có thể viết kế hoạch.


Triệu Tây Mi nói, phân tích kế hoạch với cô một chút, Hàn Dịch ở bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình vừa xem số hiệu vừa ăn cơm.

Đây là một loại ấm áp và cảm động khác.

Trong lúc đó Hàn Dịch có đứng lên một lần, đi đến chỗ tủ lạnh lấy một chai nước, mở nắp chai đưa cho Triệu Tây Mi.

Triệu Tây Mi tự nhiên nhận lấy, uống một ngụm rồi tiếp tục nói chuyện với cô.

Có một vài thứ, không cần phải nói, cũng chỉ cần nhìn vào hành động.

Tuổi của Triệu Tây Mi không lớn, nhưng dù sao cũng lớn lên ở trong hoàn cảnh đầy đủ, cô ấy có cái nhìn sâu sắc và hiểu biết độc đáo, trước kia nghe Triệu Tây Chính nói, còn tưởng rằng là yêu đương não tàn, thật ra cũng không phải.

Triệu Tây Mi chỉ chỉ Hàn Dịch, có chút tự hào, nói anh ta là sinh viên Đại học Thanh Hoa.

Đến sau đó, Triệu Tây Mi nhắc tới Lê Tiện Nam.

Diệp Phi cố ý lại như vô tình hỏi, nói đến lúc nghe Triệu Tây Chính nói, là em trai của anh đã trở về.

Triệu Tây Mi nghe cười, nói, “Thật ra là quan hệ quăng tám sào cũng không tới được, hôm nay mẹ anh ấy cũng ở đây.


“Mẹ anh ấy không phải……”
Lúc trước Triệu Tây Chính rõ ràng nói……
“Nhà anh ấy phức tạp, mẹ này không phải mẹ đó, hai ba câu cũng không giải thích rõ ràng được,” Cuối cùng Triệu Tây Mi nói, “Chỉ là em phải tỉnh táo một chút, anh ấy ở trong hoàn cảnh như vậy…… Nghiêm túc mà nói, trong giới này tôi còn chưa từng sợ ai, nhưng tôi rất kiêng kỵ Lê Tiêm Nam, luôn cảm thấy người này giống như một con hổ mặt cười, anh ấy đối xử với ai cũng khách khí, kỳ thật tôi đều cảm thấy anh ấy có phải căn bản là có thật lòng hay không.


Diệp Phi nghe cái hiểu cái không.

Nhưng cũng chỉ là nghe được một câu chuyện cũ, một vài chuyện nhỏ không đáng kể, sau lưng nó lại cất giấu một đoạn chuyện cũ bí ẩn như vậy.

Cũng vào ngay lúc này, chuông điện thoại của Diệp Phi vang lên, cô lấy ra xem, là điện thoại của Lê Tiện Nam.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK