• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỳ nghỉ Tết Dương lịch vẫn còn bảy ngày, Diệp Phi đã có kế hoạch, Bồ Nhạc Sinh đã sửa lại một vài chỗ trong luận văn của cô, bảo cô lấy về sửa lại, Diệp Phi phải đến đó một chuyến.

Chắc là Lê Tiện Nam có chút việc, tìm tài xế chở cô về ngõ nhỏ Hòe Tam, sau đó canh thời gian gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có phải đã đến nơi rồi không.

“Vừa đến ngã tư ngõ nhỏ Hòe Tam…… Làm sao mà anh biết được?”
Trong xe rất yên tĩnh, người tài xế kia không nói lời nào, Diệp Phi đè thấp giọng nói, đêm qua hẳn là anh cũng không được ngủ ngon, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi.

“Từ khách sạn Hòa Bình đến Tây Giao cũng chỉ mất 40 phút, ngày đầu năm mới được nghỉ cũng không kẹt xe.

” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng trả lời, sau đó lặng im một giây hỏi cô, “Hôm nay còn đến đây nữa không?”
“Nhìn xem, hôm nay tôi còn có rất nhiều tư liệu phải kiểm tra lại trong bài luận văn.


“Trở về trường học?”
“Chắc là phải đến thư viện một chuyến.


“Được rồi, muốn đi đâu thì bảo Kha Kỳ đưa cô đi.


Kha Kỳ là tài xế của anh.

“Ừm.


Kha Kỳ rất lễ phép, đưa Diệp Phi về đến ngõ nhỏ Hòe Tam, đầu hẻm có hơi chật hẹp, Diệp Phi nói không sao, dừng ở đây là được rồi, rồi bước xuống xe tự mình đi vào, nhưng mà rất ngoài ý muốn, cửa chính lại khóa chặt, bà Triệu hình như không có ở nhà.

“Cô bé đã về rồi à,” bà cụ ở bên cạnh ăn cơm xong nhìn thấy Diệp Phi, Diệp Phi cũng không phải ngày đầu tiên nhìn thấy bà cụ này, là hàng xóm, bà nói, “Mấy ngày nay bà Triệu đều không có ở nhà.


“Dạ? Bà ấy đi đâu rồi ạ?” Diệp Phi lấy chìa khóa từ trong túi ra hỏi một câu.

“Vào tháng Giêng hàng năm bà Triệu đều sẽ lên núi dâng hương, vừa đi thì phải hơn nửa tháng.


Diệp Phi gật gật đầu, thật ra cô hoàn toàn không biết gì về bà Triệu này cả, chỉ biết bà là có con gái, nhưng mà cũng không biết vì sao con gái cũng không thường lui tới, ít nói, nhưng rất khôn khéo giỏi giang.

Diệp Phi trở về phòng, cầm mấy quyển sách đối chiếu với những chỗ mà Bồ Nhạc Sinh đã đánh dấu, bận rộn xong cũng đã gần tám giờ, Lê Tiện Nam chưa gọi điện thoại cho cô, Diệp Phi cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh không tìm, thì cô cũng không quấy rầy, cứ nghĩ như vậy, chuẩn bị đi mua một chút đồ ăn, sau đó nói với Kha Kỳ một tiếng.

Ngõ nhỏ Hòe Tam đã được lắp đèn đường, ánh đèn ấm áp chiếu sáng, Diệp Phi cẩn thận khóa kỹ cửa lại, đi ra được một đoạn ngắn, kết quả nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang chạy vào —— ngõ nhỏ Hòa Tam rất hẹp, rất khó lùi xe.


Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện chiếc xe kia đỗ ở trước cửa nhà, ban đêm Diệp Phi cũng không dám phỏng đoán quá nhiều, dù sao thì cô cũng chỉ là người thuê nhà, ban đêm đi vào trong ngõ nhỏ hẹp như vậy suy nghĩ rất dễ phát tán, cô có hơi sợ, bước chân nhanh hơn đi về phía đầu ngõ.

Chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở đó, cô đi qua, Kha Kỳ hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Phi vừa định nói chuyện, Kha Kỳ đã nói, “Cô Diệp, anh Lê có gọi điện thoại, bảo tôi đón cô đến đó một chuyến, cô xem có tiện không?”
Kha Kỳ lái xe rất chuyên chú, Diệp Phi không có gì để nói với anh ta, xe chạy đến trước khách sạn Hòa Bình, dừng lại trước cửa một hiệu thuốc hai mươi bốn giờ.

“Hôm nay anh Lê có uống chút rượu, thói quen ngủ của anh ấy không tốt lắm, hôm nay hẳn là sẽ bị đau đầu, tôi đi cho anh ấy chút Ibuprofen (*).

” Kha Kỳ lễ phép giải thích.

(*) Ibuprofen: thuốc giảm đau.

“Được.


Diệp Phi ngoan ngoãn ngồi chờ ở trong xe, Kha Kỳ quay lại rất nhanh, nói đợi lát nữa còn phải làm phiền cô đưa thuốc đến, Diệp Phi gật đầu, nói không thành vấn đề.

“Anh ấy vẫn luôn như vậy sao?” Diệp Phi do dự một lúc, kỳ thật cũng không biết cái “như vậy” này là ám chỉ cái gì.

“Đúng vậy,” Kha Kỳ cười cười nói, “Anh Lê là người rất tốt…… Chỉ là anh Triệu ở bên cạnh, cô Diệp cô vẫn nên cách xa hơn một chút, anh ta, ừm…… Có đôi lúc làm việc không đúng mực.


Diệp Phi gật đầu, sau khi đến nơi, Kha Kỳ đưa Ibuprofen đưa cho cô, phiền cô đưa lên.

Diệp Phi đi thang máy lên, bồi bàn đứng ở cửa dẫn cô lên lầu, cô nhập mật mã, trong phòng ngập tràn mùi rượu thoang thoảng, liếc mắt một cái là có thể lập tức nhìn thấy người ngồi ở trên sô pha.

Ngay trong nháy mắt đó, Diệp Phi đã đoán được —— hôm nay cô ngủ, có thể là anh thật sự không ngủ, người có chút buồn ngủ, vẫn giữ tinh thần, trên bàn trà đá cẩm thạch tối màu đặt ly thủy tinh thấp cùng một chai rượu ngoại.

“Anh đã ăn cơm chưa?”
“Sửa xong rồi?”
Hai người mở miệng nói gần như cùng lúc, Diệp Phi mím môi, đi đến bên cạnh anh, lấy ra một cái ly, “Sửa xong rồi, Kha Kỳ mua Ibuprofen cho anh, nếu không anh uống rồi ngủ một giấc đi.


“Luận văn về gì?” Anh không đáp, dựa vào sô pha, đưa tay về phía cô.

“Có liên quan đến văn học châu Âu, nhưng rất nhàm chán, anh muốn nghe sao?”
“Nói đi, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.


“Tôi chọn D.


H.

Lawrence, nói về《Kẻ xâm nhập》.


“Nói về cái gì?”
Lê Tiện Nam nhận lấy chai Ibuprofen, cũng chỉ đặt ở trên bàn không động đến, anh lại đưa tay ra, cầm lấy cái ly thủy tinh kia, bên trong đựng đầy đá, rượu màu nhạt lắc lư ở bên trong.

Câu chuyện này thật sự không dễ chịu cho lắm, nam nữ chính cuối cùng cũng không được ở bên nhau, tên của một bản dịch khác của《Kẻ xâm nhập》có lẽ càng chuẩn xác hơn, tên là《Tội nhân》.

“Là một cặp đôi không thể ở bên nhau, ở bên nhau trải qua một khoảng thời gian vui vẻ, cuối cùng hai người tách ra, vào một ngày nọ nam chính Singhmond tự sát.


Lê Tiện Nam nghe cô nói một câu như vậy, không khỏi khẽ cười một tiếng, trong tay anh cầm cái ly thủy tinh kia, viên đá đập vào thành ly, phát ra tiếng leng keng giòn vang.

“Đó không phải cũng là, một khoảng thời gian vui vẻ sao?” Lê Tiện Nam đưa cái ly qua, nụ cười dính chút ý xấu, “Nếm thử không?”
“Tôi không uống……”
Cái ly đã được đưa qua.

Diệp Phi đành phải nhận lấy, rượu mạnh đã bị đá lạnh làm cho không còn cay như vậy, sau khi nuốt xuống mới hậu tri hậu giác (*) thấy đắng, Diệp Phi ho khan, Lê Tiện Nam lại cười, rút tờ giấy lau giúp cô.

(*) Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Trên tay anh còn mang theo một chút hương thơm rất nhạt, lòng bàn tay ấm áp cách khăn giấy lau lau ở khóe môi cô.

Khuôn mặt Diệp Phi nóng lên, ngồi ở đó không dám nhúc nhích.

Lúc cô trở về có tắm rửa một lượt, thay một bộ quần áo khác, mặc một cái quần jean ôm vừa vặn, phối với một cái áo len có hơi rộng thùng thình, Lê Tiện Nam giúp cô lau khóe môi như vậy, mặt mày thâm thúy, giống như chuyên chú, lại giống mang theo một chút men say.

“Vì sao bọn họ không thể ở bên nhau?”
“Ai……” Mùi rượu mạnh cùng với ánh mắt gây nghiện của anh làm cho đầu óc của cô nặng nề.

“Singhmond.


“Bởi vì Singhmond và Hanlinna là giáo viên và học sinh…… Singhmond là người đã có gia đình……”
“Vậy tôi không phải là giáo viên của em,” Lê Tiện Nam lại cười rộ lên, đôi mắt hơi cong, giọng nói không biết là bởi vì mệt mỏi hay là cảm giác say, giống qua một dòng điện, “Tôi cũng không có gia đình.



Diệp Phi cứng nhắc ngồi ở đó, quẫn bách nóng lên, như là ngâm mình trong suối nước nóng vô hình, hơi nóng bốc lên liên tục, hai má ửng đỏ trước.

Lê Tiện Nam hiếm khi có lúc có chút ác liệt như lúc này.

Khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, một vài sợi tóc mềm mại rơi xuống, trên người mặc chiếc áo len cổ lọ rộng rãi, còn có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn, cô cúi thấp thu lại tầm mắt, không dám nhìn anh.

Ánh mắt của anh quá kiều diễm, hơi thở trong không gian ngập tràn hương vị của anh, vừa gợi cảm vừa nồng đậm, xen lẫn mùi rượu nhạt.

Diệp Phi cảm thấy không khí như là bị làm nóng lên, thở ra một hơi, ở lồng ngực cô.

Giao hòa.

“Có thể chứ?”
“Có thể cái gì……”
Trong đầu Diệp Phi trống rỗng, ngước mắt lên nhìn anh, trong tay Lê Tiện Nam còn đang cầm tờ giấy khăn kia, cô nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy tờ khăn giấy trắng tinh mềm mại kia bị anh xoa thành một cục, bàn tay thon dài của người đàn ông trắng nõn, gợi cảm và mạnh mẽ.

Tờ giấy kia bị anh tùy tiện đặt ở trên bàn trà.

Tầm mắt Diệp Phi bị anh dẫn đi.

Ngay sau đó, đột nhiên anh kéo cô qua, hôn lên trên môi cô.

Hô hấp của Diệp Phi đột nhiên đông cứng lại, cứ như vậy bị anh ôm lên trên đùi, không hề phòng bị, cũng không hề chống cự —— thậm chí cô còn không có ý nghĩ chống cự.

Khoảng cách của bọn họ càng gần hơn, trong phòng mở điều hòa rất ấm, có hơi khô, trong phòng khách còn có một cái máy tạo độ ẩm hình dáng độc đáo, hơi trắng ẩm ướt lượn lờ.

Diệp Phi căng thẳng giống như dây đàn bị kéo căng, tất cả cảm quan đều mẫn cảm.

Ví dụ như trong căn phòng này, có một gốc cây Thiết Quan Âm sinh trưởng tươi tốt, ngay bên cạnh máy tạo độ ẩm, hơi sương trắng lượn lờ tụ lại thành giọt nước, những giọt nước tích lại nhỏ xuống trên lá của cây Thiết Quan Âm, lá cây đung đưa, phát ra tiếng nước bắn vào rất nhỏ —— giống như đang tiếp nhận một nụ hôn triền miên.

Ví dụ như đêm tối dày đặc ngoài cửa sổ thủy tinh, có máy bay bay qua, ánh đèn rất nhỏ chợt lóe lên.

Dây thần kinh ở huyệt Thái Dương của cô giật giật, nhịp tim đập cũng như nổi trống.

Tay của Lê Tiện Nam cũng chỉ đặt ở trên đùi cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, vạt áo len rộng thùng thình, lúc ấy anh suy nghĩ —— cái eo này của cô, một tay có thể nắm hết được hay không?
Kỳ thật ban đầu chỉ một nụ hôn, trên người cô có mùi trái cây thoang thoảng, giống như quả mâm xôi sau cơn mưa, bị một trận mưa to rửa sạch thành một loại màu sắc vừa diễm lệ vừa lại sạch sẽ.

Vành tai Diệp Phi đỏ bừng.

Lê Tiện Nam buông cô ra, anh đưa tay nhéo khuôn mặt cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Chỉ là muốn hỏi em, có thể hôn một cái hay không.


“……”
“Đừng căng thẳng,” cảm giác say thật sự lúc sau mới phát hiện được, Lê Tiện Nam ôm cô không buông tay, giọng điệu có thêm một chút ái muội, lại như có thêm một chút nghiêm túc, “Tôi có hơi không vui.



“Không vui cái gì……”
“Quyển sách kia của em, vì sao không thể ở bên nhau, chết cái gì,” Đáy mắt Lê Tiện Nam hàm chứa ý cười, làm cho Diệp Phi vừa nhìn một cái đã lập tức bị lạc đường, anh nói, “Những thứ đó có gì đâu chứ, lần tới tôi sẽ không cho em nói mấy thứ này nữa, nghe như thế nào cũng khiến cho người ta mất hứng.


Diệp Phi mím môi, tim đập như sấm, không dám nhìn anh.

Lê Tiện Nam nhìn cô, một bàn tay vẫn đang ôm ở eo cô, không nhúc nhích, lại giống như một loại cảm giác cực kỳ mập mờ, tay anh hơi vòng qua eo cô.

Cô căng thẳng đến mức không chịu được —— anh nhìn thấy rõ ràng.

“Vậy bây giờ anh có vui không?” Diệp Phi do dự một lúc, nói, “Nếu không tôi kể chuyện cười cho anh nghe?”
“Không nghe.

” Ánh dắt Lê Tiện Nam trói chặt cô, giống như một tấm lưới vô hình tuy ngọt ngào, nhưng cũng quấn chặt lấy cô.

Cuối cùng Diệp Phi cũng nhìn anh, cô giống như đang lo lắng gì đó, sống lưng căng chặt ra, hôn môi cũng không dám nhúc nhích một chút nào, còn nhắm chặt mắt lại, trên da thịt phô phủ một lớp màu hồng.

Màu sắc, làm cho người ta lại không nhịn được muốn nâng ở trong lòng bàn tay.

Bình thường thật ra anh không có sở thích và thói quen trêu chọc người khác, chỉ là khi nhìn cô, giống như có thứ gì đó không chịu sự khống chế.

Lê Tiện Nam nhẹ nhàng vươn tay, vén mái tóc dài của cô lên, sợi tóc lướt qua cổ, rất ngứa rất nhẹ.

Diệp Phi theo bản năng co rúm lại một chút.

Ánh mắt của Lê Tiện Nam nhìn cô, nói, “Vậy nói với em một điều thú vị.


“Hả?”
“Có một vài người sẽ có loại cảm giác vừa gặp như đã quen, là bởi vì đời trước bọn họ là người yêu, vì sợ quên lẫn nhau, cho nê không có uống canh Mạnh Bà, Mạnh Bà sẽ điểm một nốt ruồi trên cổ những người này……”
Giọng nói của anh rất êm tai, ngón tay hơi cuộn lại, cọ qua cổ cô, dừng lại ở nơi nào đó.

Ở một bên cổ cô, có một nốt ruồi màu nâu trà nhỏ.

Diệp Phi ngẩng đầu, nhìn anh, lập tức rơi vào trong tầm mắt của anh.

Ý cười bên môi Lê Tiện Nam thoáng thu lại, rõ ràng là nhìn cô.

“Phi Phi.


“Ừm?”
“Ở lại đi,” đầu ngón tay anh nhẹ nhàng cọ qua cổ cô, làm cho cô không nhịn được hơi rùng mình, giọng nói của anh lướt qua bên tai cô, “Đừng đi.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK