Edit: Hinh
Tên xấu xí, ba chữ này dù ở trong tổ hợp nào cũng đều vô cùng khó nghe.
Lưỡi Phó Nhất Ngôn cứng ngắc một lúc lâu.
Nuốt sự kiêu căng trở ngược vào bụng, anh xách cái ghế phía sau lại, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Hoan.
Hứa Thanh Hoan hoảng sợ, không hiểu tại sao anh lại có vẻ đang tức giận.
Phó Nhất Ngôn dịu dàng mỉm cười, rất có dáng vẻ của thầy giáo kiên nhẫn hỏi cô: ”Sao em lại cho rằng E thần livestream nhà em xấu?”
Anh nghiêng đầu nhìn Cố Chi Châu, mỉm cười càng dịu dàng, ”Anh phân tích hả?”
Cố Chi Châu không hiểu sao lại đột nhiên đỏ mặt, ”Không không, không phải tôi phân tích.
”
Mặt Hứa Thanh Hoan cũng đỏ bừng, ”Cái đó, là chú nhỏ của em nói…”
”Là cái vị chú nhỏ làm thầy dạy tiếng Pháp? Không suy ra là dễ nhìn nên liền kết luận là xấu?”
”Ừm…”
Cố Chi Châu xen miệng vào nói: ”Thật ra thì theo suy luận của tôi, có lẽ E thần cũng không dễ nhìn lắm, 99% là xấu.
”
Khóe mắt Phó Nhất Ngôn liếc anh ta, có chút đăm chiêu, ”Là vậy à.
”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy có gì đó không bình thường, hỏi Phó Nhất Ngôn, ”Sao thầy lại biết E thần là nam chứ không phải nữ ạ?”
Phó Nhất Ngôn cúi đầu nhìn bánh hamburger bên cạnh sách cô, như muốn ăn.
Hứa Thanh Hoan đẩy đến trước mặt anh, ”Thầy chưa ăn cơm trưa hả? Em chưa ăn đâu, cho thầy đó.
”
Phó Nhất Ngôn bỗng nhiên bật cời, ”Sao có thể ăn đồ ăn của con gái được, đợi, tôi đi mua hamburger.
”
Cố Chi Châu không thích loại người đẹp trai, huống chi là loại ngũ quan rất đẹp rất dễ nhìn có thể khiến các nữ sinh hét chói tai như Phó Nhất Ngôn, anh vừa mới rời đi, Cố Chi Châu liền đẩy cái ghế thứ ba ra chỗ khác, ”Chúng ta tiếp tục học bài.
”
Không đến hai phút, Phó Nhất Ngôn trở lại, khẽ lườm Cố Chi Châu một cái, xách ghế trở về, đưa kem dâu cho Hứa Thanh Hoan, thêm đá cho Cố Chi Châu.
Hứa Thanh Hoan vui vẻ ăn, mặt Cố Chi Châu lại đỏ lên, Phó Nhất Ngôn mỉm cười nói: ”Không cần khách sáo.
”
Anh nhìn về phía Hứa Thanh Hoan, ”Tiếp tục về chủ đề ban nãy, em trai nhà tôi cũng xem E thần livestream, là E thần chuyên giảng bài đúng không?”
Hứa Thanh Hoan kinh ngạc mở to mắt, không ngừng gật đầu, ”Đúng đúng, không ngờ thầy lại biết cậu ấy!”
”Ừm, em trai tôi có cho tôi xem qua, hơn nữa tôi còn biết E thần rất tuấn tú.
”
”Sao thầy lại biết được???”
”… Em trai tôi cho xem.
”
Trên mặt Hứa Thanh Hoan là dấu chấm than đầy khiếp sợ, ”ID của em trai thầy là gì vậy?”
Phó Nhất Ngôn đáp rất trôi chảy, ”Cái này thì không rõ.
”
”Vậy thầy có thể hỏi ID của em ấy được không?”
Phó Nhất Ngôn cười, ”Nó mới ra nước ngoài, có khi sẽ không nói đâu.
Bạn học Hứa Thanh Hoan rất thích E thần?”
Hứa Thanh Hoan dùng sức gật đầu, ”Anh ấy là mục tiêu trong học tập của em, anh ấy quá lợi hại, em vô cùng thích, vô cùng sùng bái anh ấy.
”
Khóe miệng Phó Nhất Ngôn mơ hồ có ý cười, ”Nếu em đã sùng bái anh ta như vậy… Có phải bình thường chú nhỏ hay bắt nạt em không? Nên mới cố ý nói E thần xấu?”
”Đúng vậy.
” Hứa Thanh Hoan vừa nhắc đến đã vô cùng tủi thân, ”Chú ấy còn nói em xấu.
”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Cái này có hơi quá đáng rồi.
”
Hứa Thanh Hoan mở to hai mắt, mờ mịt nhìn anh.
Phó Nhất Ngôn dùng câu trần thuật: ”Rõ ràng là bạn học Thanh Hoan đẹp lắm mà.
”
Lổ tai cô nóng lên, cúi đầu xoa xoa.
Anh nói cô đẹp, thật sự cảm thấy cô đẹp…
Cố Chi Châu xem đến mơ màng, cái tình huống gì đây, suýt nữa cướp bát cơm của anh ta rồi mà bây giờ lại còn muốn cướp luôn học trò của anh ta?
”Vị này, vị này.
”
Cố Chi Châu đột nhiên ngưng lại, không biết nên gọi anh là thầy hay là bạn học.
Phó Nhất Ngôn săn sóc nói: ”Không cần xưng hô, thầy Cố cứ nói thẳng.
”
Cố Chi Châu gãi gãi đầu hỏi: ”Anh học Đại học nào vậy? Ngành gì?”
Hứa Thanh Hoan trả lời thay Phó Nhất Ngôn, ”Thầy ấy học Tài chính!”
Cố Chi Châu ”Úi” một tiếng, ”Trùng hợp thế, tôi cũng học ngành đó, tôi đang năm ba, anh thì sao?”
Hứa Thanh Hoan vỗ tay, cũng ”Úi” một tiếng, ”Trùng hợp thật, thầy ấy cũng học năm ba, hai người học chung một trường hả? Vậy có khi nào là bạn học không?”
Phó Nhất Ngôn vẫn duy trì vẻ tao nhã không dính bụi trần lúc này đã cầm một miếng gà rán lên, chậm rãi ăn, ”Bọn tôi không chung trường.
”
Cố Chi Châu vẻ mặt nghi ngờ, ”Anh có biết tôi học Đại học nào không?”
”Tôi không biết anh học Đại học nào.
” Phó Nhất Ngôn dùng khăn tay tao nhã lau miệng, ”Nhưng tôi biết tôi là Thanh Hoa.
”
Cố Chi Châu: ”…”
Hứa Thanh Hoan sùng bái ôm mặt, ”Oa.
”
Cô ”Oa” xong, quay đầu lại nhìn Cố Chi Châu, lại bắn thêm một mũi tên vào tim anh ta, ”Vậy thầy học ở đâu? Đại học nhân dân hay Đại học Bắc Kinh?”
Cố Chi Châu: ”… Bạn học Hứa Thanh Hoan, chúng ta tiếp tục học bài đi.
”
Phó Nhất Ngôn chú ý đến sự phẫn nộ của Cố Chi Châu, anh nhã nhặn đứng dậy, ”Thanh Hoan, em học bài đi.
”
Anh ngừng hai giây, lại cúi người hỏi Hứa Thanh Hoan, trán dường như sắp đụng đến cô, ”Ngày mai là sinh nhật mẹ tôi, em có rảnh đi chọn quà giúp tôi không? Hy vọng vận khí của Tiểu Cẩm Lý em có thể chia sẻ cho mẹ tôi, lát nữa tôi đến đón em nhé?”
Hứa Thanh Hoan cảm giác bây giờ gân xanh trên trán mình đều đang điên cuồng nổi lên, đỏ mặt lui về phía sau, ”À được, chúc dì sinh nhật vui vẻ.
”
”Ừm, cảm ơn.
”
Phó Nhất Ngôn vỗ vỗ đầu cô, anh xoay người rời đi, khi tầm mắt vô tình lướt qua biểu thức số học trên giấy thì bỗng lui về sau từng bước, lấy cây bút trong tay Cố Chi Châu đi, chỉ hai chỗ trên giấy, ”Thầy Cố, cái ký hiệu Evolute của phương trình tham số này viết sai rồi, hơn nữa đây không phải đường cong, mà là Evolute, Evolute và Involute là đối lập nhau.
”
Cố Chi Châu: ”…”
Hứa Thanh Hoan sùng bái: ”Oa! Thầy chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra ư!”
…
Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh… Mà mặc kệ có vui hay không, dù sao thì 2 giờ cũng đã trôi qua, trong nháy mắt đã đến 3 giờ.
Phó Nhất Ngôn đến đón Hứa Thanh Hoan, cô hoàn toàn không ý thức được cái này rất giống hẹn hò, cùng Phó Nhất Ngôn đi đến khu mua sắm.
Hứa Thanh Hoan uống trà sữa, nhẹ nhàng bước đi, ”Mẹ thầy thích nước hoa không? Em chọn nước hoa giúp thầy nhé?”
Phó Nhất Ngôn tán thành, ”Được.
”
Hứa Thanh Hoan đi phía trước, bím tóc nhỏ bay bay, vô cùng đáng yêu, vừa đi đến chỗ bán nước hoa, cô vừa quay đầu lại hỏi anh, ”Bình thường mẹ thầy thích ăn trái cây gì?”
Lúc cô cười lên ánh mắt sẽ cong cong, còn có lúm đồng tiền sâu hun hút, hai chiếc răng nanh nhỏ xuất hiện giữa hàm răng, khiến người ta vừa thấy thì tâm trạng liền tốt lên.
Hứa Thanh Hoan giải thích, ”Mẹ em thích ăn dứa, bình thường thì nước hoa bà ấy dùng đều có mùi dứa.
”
Phó Nhất Ngôn lại hỏi cô, ”Em thích ăn cam và xoài?”
Hứa Thanh Hoan lập tức dừng lại, ”Sao thầy lại biết?”
Có một người lao công đẩy xe vệ sinh đến từ phía sau Hứa Thanh Hoan, Phó Nhất Ngôn túm lấy cổ tay cô.
Thoạt nhìn anh có vẻ yếu, nhưng sức lại rất lớn, thoáng dùng lực một cái đã kéo Hứa Thanh Hoan đến bên mình, hai người quá gần nhau, mũi chân đối mũi chân.
Cô đỏ mặt hô ”Mẹ ơi”, vội lui ra sau, chiếc xe vệ sinh phía sau vẫn còn chưa đi, nên không đợi Phó Nhất Ngôn túm lại, cô đã tự động trở về vị trí cũ.
Vì hơi nghiêng người đi về phía Phó Nhất Ngôn, nên đầu Hứa Thanh Hoan bị đập vào xương quai xanh của anh, đổi lại là một tiếng cười nhẹ.
Máu cả người Hứa Thanh Hoan đều dồn lên mặt, cô ôm đầu lùi lại, xấu hổ nghĩ thầm phải nói gì đây.
”… Em vừa mới đập đầu vào xương quai xanh của thầy đó, có, có tiền mừng tuổi không?”
Hứa Thanh Hoan:???
Cô nói gì vậy???
Phó Nhất Ngôn đè trán, nhịn cười nói: ”Có, muốn nhiều ít? 200 đủ không?”
Hứa Thanh Hoan đỏ bừng mặt cúi đầu, ”Chỉ đùa chút thôi…”
”Ừm.
” Phó Nhất Ngôn không hề cười cô hay đùa tiếp, trả lời câu hỏi ban nãy, ”Hôm đó lúc em chơi thẻ cào với Đỗ Bân Bân có từng nói qua.
”
”Em nói cái gì? … À, nhớ rồi.
”
Trước quầy, nhân viên đang giới thiệu mùi, nói vô cùng thích hợp với người ngoài bốn mươi tuổi, cô ấy định xịt thử lên cổ tay Phó Nhất Ngôn, anh ngăn lại, chỉ vào Hứa Thanh Hoan, ”Xịt vào cổ tay cô ấy đi, tôi không quen.
”
Qua hồi lâu, Hứa Thanh Hoan đã không còn ngượng ngùng nữa, thoải mái đưa tay, ”Xịt tôi đi.
”
Nhân viên xịt xong, Hứa Thanh Hoan ngửi ngửi, lại dùng tay quạt quạt vào không khí, Phó Nhất Ngôn ngửi được.
Anh cúi người ngửi mùi hương trong không khí, hơi cau mày.
Hứa Thanh Hoan khó hiểu hít mũi, ”Sao vậy ạ?”
Phó Nhất Ngôn cứ duy trì tư thế cúi người, hơi nâng mắt nhìn cô, ”Hình như tôi vẫn chưa hết bệnh, không ngửi rõ được.
”
Hứa Thanh Hoan cực kỳ đơn thuần, cô đưa cổ tay đến bên mũi anh, ”Thầy ngửi lại lần nữa đi, một chút cũng không ngửi được hả?”
Ánh mắt Phó Nhất Ngôn rất trong suốt, không chưa bất kỳ ý chế nhạo nào, chậm rãi đến gần cổ tay Hứa Thanh Hoan, ngửi mùi hương trên cổ tay cô.
Lúc anh hô hấp, đầu mũi như có như không đụng vào cổ tay của Hứa Thanh Hoan, cũng có hơi thở ấm áp phả lên làn da ở cổ tay của cô.
Hứa Thanh Hoan đơn thuần mười bảy năm, cho đến bây giờ chưa từng bị người khác ngửi cổ tay rồi nắm tay như thế, cô hoảng hốt rồi đỏ mặt, muốn rụt tay lại, nhưng thấy ánh mắt trong suốt của Phó Nhất Ngôn lại sợ động tác nhạy cảm của mình quá lớn, ngược lại sẽ gây xấu hổ.
Qua khoảng mười giây, cô hé miệng, giọng nói mềm mại, ”Thầy ngửi được chưa ạ?”
”Ừm, ngửi được một chút, rất thơm.
” Phó Nhất Ngôn đứng dậy, ánh mắt vẫn sạch sẽ thuần túy như nước, quay đầu nhìn nhân viên nói, ”Phiền cô gói lại giùm, quẹt thẻ.
”
Nhân lúc Phó Nhất Ngôn đang nói chuyện với nhân viên, Hứa Thanh Hoan lập tức xoay người giả vờ muốn xem nước hoa khác, đè nén sự rung động vừa dâng lên trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, Phó Nhất Ngôn xoa cái lổ tai nóng lên, cong môi cười khẽ.
Mua nước hoa xong, Phó Nhất Ngôn lấy một lý do vô cùng chính đáng vì để cảm ơn Hứa Thanh Hoan đã đi mua quà với anh, nên muốn mời cô ăn một bữa.
Anh hỏi: ”Muốn ăn gì?”
Hứa Thanh Hoan đỏ mặt cũng nhanh mà khôi phục cũng nhanh, không khách khí nói: ”Có thể ăn lẩu cay không? Mẹ em không nấu cho em ăn.
”
Phó Nhất Ngôn không thể ăn lẩu cay được, ở nhà nếu mẹ gọi lẩu cay bên ngoài thì sẽ gọi thêm một phần đồ ăn phong phú khác cho anh.
Nhưng anh vẫn nói: ”Có thể, tôi cũng… thích ăn.
”
Hứa Thanh Hoan vui vẻ, lập tức lấy điện thoại ra xem xem xung quanh đây có quán lẩu cay nào ngon không.
Phó Nhất Ngôn đứng bên cạnh cô, câu hỏi đã nghẹn cả một đường lúc này lại như vô tình ra khỏi miệng, ”Nếu một ngày em phát hiện có người lừa em, em sẽ làm sao?”
Hứa Thanh Hoan không ngẩng đầu, ”Chắc là sẽ giết người đó.
”
”… Nếu người đó rất chân thành xin lỗi thì sao?”
”Vậy thì chắc sẽ cho người đó chọn một cái chết không quá đau đớn.
”
”…………….
.
”
Dù sao cũng phải chết.
…
Ba ngày sau khi khai giảng, mẹ Phó đã làm xong xuôi hết mọi thủ tục chuyển trường.
Phân ban cần phải thi, Phó Nhất Ngôn vì không muốn chung một lớp với vị hôn thê học tập rất kém nên không cố ý làm sai câu nào.
Sau khi có điểm, anh nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh của hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp.
Phó Nhất Ngôn có chút hy vọng sẽ đến ban 26 của Hứa Thanh Hoan, lại vừa sợ nếu đến ban 26 thì phải làm gì bây giờ.
”Học sinh mũi nhọn (đứng đầu) trong ban 26 là nhiều nhất, bạn học Phó, hy vọng em ở ban 26 có thể vui vẻ hạnh phúc.
”
”Bạn học Phó, đây là phiếu điểm của học sinh ban 26, em muốn ngồi cùng bàn với ai thì cứ nói nhé.
”
”Đúng rồi bạn học Phó à, học tập cho tốt, tuyệt đối đừng yêu sớm.
”.
Danh Sách Chương: