Edit: Hinh
Tâm trạng của Hứa Thanh Hoan rất phức tạp.
Lúc nhìn thấy Phó Nhất Ngôn, không ngờ đáy lòng cô lại có chút vui vẻ.
Đúng thật không nói lý mà.
Anh lừa cô đó, thế mà sau khi thấy anh còn vui vẻ được?
Vậy không được.
Cô không phải loại người không tim không não.
Cô rất có não nha.
Ngăn lại, không thể vui vẻ được.
Phản ứng thứ hai là Đỗ Bân Bân nhất định cũng đến đây, cô phải đợi cậu ta đến hỗ trợ.
Nhưng đúng thật là cô không muốn đánh tay Phó Nhất Ngôn mạnh thế đâu.
Sau khi đánh vào tay anh, hai người đều ngẩn ra, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, muốn giải thích vì sự không lễ phép của mình, nhưng lại không muốn nói chuyện với anh.
Trong khu trượt tuyết có mở nhạc, có ngọn đèn laser chiếu ở một góc, màu trắng của tuyết ánh lên dưới ngọn đèn, mông Hứa Thanh Hoan đặt trên tuyết, trong mắt là sự mờ mịt.
Phó Nhất Ngôn bật cười, lại đưa tay về phía cô, “Mặt đất lạnh lắm, đứng lên trước rồi lại giận tớ sau nhé?”
Hứa Thanh Hoan mặc rất nhiều đồ, trên mặt đất cũng rất lạnh, cô mím môi, quay đầu lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Đỗ Bân Bân.
Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, thân thể vẫn quan trọng hơn, lần này nghĩ thông nên không đánh tay anh nữa.
Hai người đều đeo bao tay, cũng không xem như là nắm tay.
Có điều bao tay Hứa Thanh Hoan đang mang chính là cái Phó Nhất Ngôn đã tặng cho cô, bao tay của anh là màu đen, cứ y như là bao tay cặp với của cô vậy.
Bàn tay Hứa Thanh Hoan bị Phó Nhất Ngôn nắm lấy.
Bao tay màu đỏ và màu đen ở chung một chỗ.
Tuy rằng là cách một cái bao tay bị anh nắm, nhưng Hứa Thanh Hoan vẫn không kìm chế được, cô có thể cảm nhận được lực bàn tay của anh, rất mạnh, rất có cảm giác an toàn.
Có hơi không muốn buông ra.
Hứa Thanh Hoan được anh kéo lên khỏi mặt đất, cúi đầu định nói lời cảm ơn, lại đột nhiên nghe thấy Phó Nhất Ngôn mỉm cười nói: “Cái bao tay này đẹp quá, là ai tặng vậy?”
Hứa Thanh Hoan bỏ tay anh ra, “… Lụm trong thùng rác.”
Phó Nhất Ngôn cười, “Đúng là Tiểu Cẩm Lý, vận khí tốt quá,”
Hứa Thanh Hoan lanh mồm lanh miệng, “Nhưng Tiểu Cẩm Lý lại gặp Vương Bát Đản.”
Nói xong cô liền hối hận, hình như rùa ăn cá thì phải…
Phó Nhất Ngôn cũng không chọc cô, nhưng ý cười trên mặt lại khiến Hứa Thanh Hoan muốn mắng anh, sao anh có thể không đứng đắn như vậy.
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại phủi tuyết trên quần, ban nãy té quá bất ngờ, có chút đau.
Phó Nhất Ngôn vẫn chặn ngang giày trượt tuyết giúp cô để tránh cho cô bị trượt chân, sắc mặt cũng thả lỏng, “Cậu tự đến hả?”
“Còn có chú nhỏ của tôi nữa.”
“À.”
Hứa Thanh Hoan vỗ mông hai cái, đột nhiên giác ngộ — Làm người, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Cô như lơ đãng nhỏ giọng nói hai câu, “Nhưng chú nhỏ của tôi chạy rồi.”
Phó Nhất Ngôn lập tức cười nhẹ, “Vậy tớ phải cảm ơn chú nhỏ mới được.”
“…”
Những lời này, khiến cho cô có chút xấu hổ đỏ mặt.
Cứ như là vạch trần tâm tư muốn xin giúp đỡ của cô, nhưng lại chu đáo không trực tiếp vạch trần.
Phó Nhất Ngôn bắt lấy cổ tay kéo cô đến bên người, chỉ cách: “Trọng tâm dồn về phía trước, nếu dồn về phía sau thì sẽ ngã xuống.”
Hứa Thanh Hoan nghiêm túc nghe.
Phó Nhất Ngôn: “Gậy trượt tuyết, đeo vòng vào cổ tay.”
Hứa Thanh Hoan cúi đầu, đeo cái vòng ở đầu gậy vào cổ tay.
Phó Nhất Ngôn: “Lúc ngã thì dùng phần bìa của giày để chống vào tuyết, khi đứng lên sẽ không trượt chân.”
Hứa Thanh Hoan thầm lặp lại một lần, nhớ kỹ.
Sau khi Phó Nhất Ngôn dạy những thứ cơ bản xong thì nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi kéo cô về phía trước.
Có anh giúp đỡ, tất nhiên Hứa Thanh Hoan không thể sợ được, rất tự nhiên trượt tuyết.
Có điều Đỗ Bân Bân chạy đi đâu rồi?
Cô như vô tình hỏi Phó Nhất Ngôn, “Cậu cũng đến một mình à?”
“Ừm.”
Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Nhất Ngôn nhận lấy ánh mắt soi mói của Hứa Thanh Hoan, anh dừng hai giây, lần nữa đáp, “Tớ đến cùng với Đỗ Bân Bân.”
Hứa Thanh Hoan tức giận, “Lúc nãy cậu lại muốn gạt tôi nữa à?”
“… Không có.”
Phó Nhất Ngôn híp mắt nhìn khu trượt tuyết, tìm người, “Tớ quên mất cậu ta, vừa định tìm người.”
Phó Nhất Ngôn vừa mới nói xong, điện thoại liền vang lên, Đỗ Bân Bân điên cuồng gào thét, “Ngôn ca cậu ở đâu vậy! Tớ đã ngồi dưới đất mười phút rồi, còn chưa đứng lên được nữa!”
“…”
Hứa Thanh Hoan đeo giày trượt tuyết nên đi rất chậm trên mặt đất, cô bèn dứt khoát cởi ván trượt tuyết ra, chỉ mang giày đi tìm Đỗ Bân Bân với Phó Nhất Ngôn.
Đỗ Bân Bân ngồi dưới đất y chang tư thế lúc nãy của Hứa Thanh Hoan, bên cạnh có người trượt đến, có lẽ là do Đỗ Bân Bân cảm thấy mình lớn thế này rồi vẫn chưa biết trượt tuyết, trượt xong bị ngã còn không đứng dậy được nên rất xấu hổ, liền bày ra vẻ mặt là tôi cố ý ngồi xuống đất, không cần người khác đỡ.
Sau khi Đỗ Bân Bân nhìn thấy Hứa Thanh Hoan thì kinh ngạc kêu lên, ”Tiểu Cẩm Lý! Trùng hợp đến vậy à!”
Hứa Thanh Hoan nhìn thấy người thứ ba, cái cảm giác không được tự nhiên khi ở chung với Phó Nhất Ngôn lập tức biến mất.
Cô sung sướng hớn hở gọi Đỗ Bân Bân, ”Bạn học Bân Bân! Trùng hợp ghê!”
Đỗ Bân Bân và Hứa Thanh Hoan cứ như hai người tách biệt đã nhiều năm, Phó Nhất Ngôn bên cạnh như không tồn tại, Hứa Thanh Hoan chặn ván trượt lại phòng ngừa cậu ta trượt đi, ”Tôi biết nè, để tôi dạy cậu cho.”
Đỗ Bân Bân nói: ”Đúng lúc đúng lúc, đúng lúc Ngôn ca đau dạ dày, cậu dạy tớ đi.”
Hứa Thanh Hoan vừa nghe Đỗ Bân Bân nói Phó Nhất Ngôn đau dạ dày liền quay đầu lại nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy tay Phó Nhất Ngôn đặt lên bụng.
Biểu cảm vui vẻ sau khi gặp Đỗ Bân Bân của cô như bị đông cứng, lông mày nhíu lại.
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”Dạ dày cậu còn đau à?”
Bàn tay đặt lên dạ dày của Phó Nhất Ngôn sững lại vài giây, chớp mắt hỏi: ”Còn?”
Hứa Thanh Hoan khiếp sợ sao Phó Nhất Ngôn lại phản ứng nhanh như vậy, cô hối hận mình mồm miệng quá nhanh, đột nhiên không biết nên giải thích thế nào.
Hứa Thanh Hoan liền mở to mắt nhìn sang Đỗ Bân Bân, ”Là do bạn học Bân Bân nói đó.”
Phó Nhất Ngôn trầm ngâm gật đầu, bàn tay rời khỏi bụng, ”Không đau.”
Hứa Thanh Hoan nhịn hai giây, không nhịn được, nói tiếp: ”Nếu dạ dày cậu còn đau thì đi nghỉ một lát đi.”
Phó Nhất Ngôn xua tay, ”Tớ ở cùng các cậu.”
Đỗ Bân Bân dường như là biết Phó Nhất Ngôn đang sợ chuyện gì, lầu bầu: ”Tớ có thể đưa Tiểu Cẩm Lý đi đâu chứ.”
Hứa Thanh Hoan liếc nhìn Đỗ Bân Bân một cái, lại liếc nhìn Phó Nhất Ngôn, nghiêm túc nói: ”Nếu không chúng ta đi ăn gì đi?”
Phó Nhất Ngôn im lặng một lát, ”Được rồi, hai cậu chơi đi, tớ đến nhà ăn bên kia nghỉ ngơi sẵn chờ các cậu.”
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân đồng thời thở phào.
…
Phó Nhất Ngôn đi rồi, Hứa Thanh Hoan vội vàng hỏi Đỗ Bân Bân, ”Trưởng nhóm, lúc nãy thành viên không nghi ngờ chứ?”
Đỗ Bân Bân lắc đầu, ”Không biết nữa, cậu ta phản ứng nhanh quá.”
Hứa Thanh Hoan có hơi sợ, ”Hay tôi rời nhóm nhé?”
”Vậy càng khiến cậu ta nghi ngờ hơn.” Đỗ Bân Bân đề nghị, ”Cậu tưởng cậu ta đau đến mức thần chí không rõ, không phản ứng kịp á?”
”…”
Hai tay gà mờ Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân đỡ nhau đi về phía dốc núi trượt tuyết.
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”Sao cậu ta lại đau dạ dày?”
”Lúc ở trường Ngôn ca ăn cơm không đúng giờ, buổi tối làm việc và nghỉ ngơi cũng không đúng giờ, mỗi năm đều như thế.”
”Tại sao lại không đúng giờ?”
”Qua loa.” Đỗ Bân Bân lấy điện thoại ra, thấy Phó Nhất Ngôn hỏi trong nhóm: ”@Chít chít lớn 2 là ai vậy?”
Đỗ Bân Bân đưa điện thoại cho Hứa Thanh Hoan xem, cô cũng căng thẳng theo, ”Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
”Thật ra cũng không có chuyện gì… Nhỉ?”
Đỗ Bân Bân vỗ ngực, ”Tớ là trưởng nhóm, tớ kéo ai vào nhóm thì không cần phải thông báo cho thành viên.”
Đỗ Bân Bân nói thêm: ”… Nhỉ?”
Hứa Thanh Hoan mờ mịt muốn chết, ”Không biết nữa… Coi như không thấy hay sao đây? Địch bất động ta bất động.”
Đỗ Bân Bân đoán: ”Cậu nói xem có khi nào Ngôn ca đang cố ý nhắc nhở cậu không? Cậu ta nghi ngờ là được, tại sao còn phải hỏi ra?”
”Bạn học Bân Bân, lòng tôi có hơi lo.”
”Đừng hoảng hốt, thế này đi, lát nữa cậu đổi tên sau đó liều chết không thừa nhận.”
Hứa Thanh Hoan điên cuồng căng thẳng, cuối cùng thở phào một hơi, ”Cứ vậy đi, chúng ta chơi trước, sau đó hẵn bàn tiếp.”
Đỗ Bân Bân cũng bất chấp, ”Ok!”
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân cùng leo lên đỉnh dốc, chống gậy trượt tuyết, cùng nhau trượt.
Bịch —
Hai người cùng lúc ngã xuống.
…
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân té một tiếng đồng hồ, cùng nhấc chân và mông đau về nhà ăn, đầu ngón tay cô đã đông lạnh đến cứng ngắc.
Hai người trả lại dụng cụ trượt tuyết, Hứa Thanh Hoan không dám đối mặt với Phó Nhất Ngôn, lấy cớ đi toilet.
Toilet của khu trượt tuyết rất cao cấp, bên ngoài còn chuẩn bị ghế cho du khách ngồi chờ, Hứa Thanh Hoan ngồi xuống ghế, nhìn nhóm của Phó Nhất Ngôn.
Sau khi Phó Nhất Ngôn hỏi Chít Chít lớn 2 là ai, Chít Chít lớn 1 trong nhóm nói là acc phụ, Phó Nhất Ngôn liền không nói nữa.
Hứa Thanh Hoan nhét bao tay vào túi áo, hà hơi làm ấm tay trái, dùng tay phải cứng ngắc bấm điện thoại.
Muốn tìm một người để cầu cứu, cô cần một người phải giúp cô hiểu rõ cảm xúc của mình, bạn thân thì không được, tốt nhất phải là một người xa lạ.
Sau khi vào đủ loại app, đột nhiên nhớ đến Kiều Kiều.
Hay là nói với Kiều Kiều rằng sau này nhất định sẽ không yêu đương với anh ta, rồi phát triển thành bạn tốt?
Hứa Thanh Hoan lại không tìm được Kiều Kiều trong danh sách bạn tốt, tức là xóa bạn với cô rồi à?
Hứa Thanh Hoan gửi lời mời thêm bạn, ”Anh ơi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé?”
Kiều Kiều đồng ý rất nhanh.
Kiều Kiều: ”Em nói đi.”
Hứa Thanh Hoan cảm giác vị Kiều Kiều nhu mì xinh đẹp này hình như có chút lạnh lùng.
Hứa Thanh Hoan nhớ đến cái cớ Phó Nhất Ngôn lấy ra để phòng có nữ sinh tơ tưởng anh — Xin đừng mơ thấy tôi nữa, tôi thích con trai.
Hứa Thanh Hoan gãi mũi, muốn noi theo một chút.
Ngoan Ngoãn: ”Em thích con gái.”
Kiều Kiều: ”…”
Kiều Kiều: ”Thật à?”
Ngoan Ngoãn: ”Thật đó!”
Kiều Kiều: ”Ừ.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh sẽ không cảm thấy không tự nhiên chứ?”
Kiều Kiều: ”Không đâu, không phải tôi cũng nói tôi thích con trai à.”
Hứa Thanh Hoan:???
Chuyện lúc nào vậy???
Là nói khi nhắn tin với chú nhỏ sao???
Trong điện thoại của Hứa Thanh Hoan không có lịch sử trò chuyện của Kiều Kiều với chú nhỏ, cô quả thật không thể tin được Kiều Kiều lại thích con trai!
Có điều nhìn lại hai chữ Kiều Kiều này, đây đúng là bằng chứng mà!
Trong đầu Hứa Thanh Hoan xuất hiện một cường tráng thụ.
Trời ạ, Kiều Kiều lại là cường tráng thụ.
Sau khi Hứa Thanh Hoan bổ não mặt của Kiều Kiều liền có cảm giác có thể biến Kiều Kiều thành khuê mật không có gì che giấu được.
Ngoan Ngoãn: ”Vậy thật tốt quá, em không cần lo lắng chuyện anh thích em nữa!”
Kiều Kiều: ”Tôi cũng vậy.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều, có một vấn đề, em ngại hỏi người bên cạnh, có thể hỏi anh không?”
Kiều Kiều: ”Ừ.”
Hứa Thanh Hoan cứ viết rồi lại xóa, sắp xếp lại thứ tự câu chữ, sửa cậu ta thành cô ấy, thêm thêm bớt bớt, năm phút sau mới gửi đến một câu.
Ngoan Ngoãn: ”Có một nữ sinh hình như là thích em, có điều cô ấy lại gạt em, sau khi em biết được thì rất tức giận, vô cùng tức giận, nhưng mà qua rồi thì lại không tức giận nữa… Sau đó, em cũng gạt cô ấy một chuyện, bây giờ không hiểu sao em lại không dám đối mặt với cô ấy.
Hơn nữa, lúc em nhìn thấy cô ấy còn đỏ mặt.
Anh nói xem… Có phải là em thích cô ấy không?”
Kiều Kiều: ”…”
Ngoan Ngoãn: ”Anh đừng im lặng chứ, bây giờ em đang rất bối rối đó!”
Kiều Kiều: ”Trừ đỏ mặt ra, thì tim có đập nhanh không?”
Ngoan Ngoãn: ”… Có.”
Kiều Kiều: ”Còn có người nào khác theo đuổi em không?”
Ngoan Ngoãn: ”Thật ra cũng có một cô gái khác nói thích em nữa, nữ sinh này rất tốt với em, cũng không lừa em, nhưng em chưa từng mặt đỏ tim đập với nữ sinh này.”
Kiều Kiều: ”Nữ sinh lừa em có phải đẹp hơn nữ sinh đó nhiều không?”
Ngoan Ngoãn: ”Đúng rồi đúng rồi! Nữ sinh lừa em vô cùng xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Mỗi khi cô ấy cười rộ lên thì cả người em đều có cảm giác tê dại.
Cô ấy còn rất hay chọc em, mỗi lần bị chọc, em đều có thể cảm thấy mặt mình nóng lên.”
Kiều Kiều: ”Em đây là nhan khống chăng?”
Ngoan Ngoãn: ”Không phải đâu, vì cô gái đến sau cũng tốt lắm, nhưng em lại không có cảm giác đó, thật đấy.
Anh ơi, anh có người mình thích không, anh có thể hiểu loại cảm giác này không?”
Kiều Kiều: ”Ừ.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh cũng có người mình thích ạ? Lúc con trai các anh thích người khác có mặt đỏ tim đập không?”
Kiều Kiều xem mấy tin nhắn đấy nhưng không trả lời.
Kiều kiều: ”Thật ra trong lòng em đã có đáp án rồi, em thích nữ sinh đó.”
Ngoan Ngoãn: ”Em có á?”
Kiều Kiều: ”Em không có?”
Ngoan Ngoãn: ”Không có nhỉ…”
Kiều Kiều: ”Cô nhóc mạnh miệng, trừ thích gương mặt đẹp của cô ấy ra, em còn thích gì nữa?”
Ngoan Ngoãn: ”Còn có hơi đau lòng, nhìn thấy cô ấy không thoải mái thì rất đau lòng, muốn mua thuốc cho cô ấy, muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, muốn để cô ấy ngủ một giấc rồi thức dậy sau đó liền khỏe mạnh không đau nữa.”
Kiều Kiều: ”Ừm.”
Kiều Kiều: ”Có ghen không?”
Ngoan Ngoãn: ”Hình như là có, lúc nghe thấy có người tỏ tình cô ấy thì trong lòng hơi là lạ.”
Kiều Kiều: ”Cô gái nhỏ, vậy là em thích cô ấy rồi.”
Ngoan Ngoãn: ”… Em không có.”
Kiều Kiều: ”Miệng em làm từ sắt hả, còn có vấn đề gì không?”
Ngoan Ngoãn: ”À, em có hơi nghi ngờ có phải cô ấy cũng thích em không, cảm giác có đôi khi cô ấy vô cùng không nắm bắt được, em luôn không nhìn ra cô ấy nói thật hay giả…”
Ngoan Ngoãn: ”Con trai các anh khi thích người khác có mặt đỏ tim đập không?”
Kiều Kiều: ”Ừ.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh ơi, anh đừng lạnh lùng như vậy được không? Chúng ta chỉ tư vấn tình cảm cho nhau thôi mà? Em nhất định sẽ không thích anh, anh cũng sẽ không thích em, hôn ước của chúng ta từ bây giờ sẽ hết giá trị, được không?”
Một lúc lâu sau Kiều Kiều vẫn không nói chuyện, hình như là đang tự hỏi.
Thế nhưng Wechat của Hứa Thanh Hoan lại vang lên, là Phó Nhất Ngôn hỏi cô: ”Tìm được chú nhỏ của cậu rồi?”
Dường như là do Phó Nhất Ngôn thấy lâu rồi cô vẫn chưa đi ra với bọn họ nên mới hỏi.
Hứa Thanh Hoan cũng không biết bên chú nhỏ là tình huống gì, liền thành thật trả lời, ”Không có, toilet hơi nhiều người, đang xếp hàng.”
Phó Nhất Ngôn gửi một sticker đến, một con thỏ ngoan ngoãn, dòng chữ là: Ok, tớ ngoan ngoãn chờ cậu.
Hứa Thanh Hoan đột nhiên bật cười, cười xong lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, che mặt tiếp tục trở về QQ.
Qua hai phút, nhìn thấy thông báo QQ.
Kiều Kiều: ”Nói rồi nhé, hôn ước bị hủy bỏ?”
Ngoan Ngoãn: ”Nói mà!!!”
Hứa Thanh Hoan sợ Kiều Kiều không tin, còn nói: ”Nếu đổi ý thì em sẽ là heo! Con heo béo nhất luôn!”
Ngoan Ngoãn: ”Anh ơi, chúng ta thẳng thắng với nhau rồi, anh cũng thề đi?”
Kiều Kiều còn thề độc hơn Hứa Thanh Hoan, ”Nếu tôi đổi ý thì sẽ livestream ăn shit!”
Ngoan Ngoãn: ”Nói đấy nhé!!!”
Qua một lát, cuối cùng Kiều Kiều cũng tin tưởng lời hứa giữa hai người, không lạnh lùng nữa.
Kiều Kiều: ”Tôi không biết mấy đứa con trai khác thế nào, nhưng mặt tôi không nhất định sẽ đỏ, có điều lổ tai sẽ hồng lên.”
Ngoan Ngoãn: ”Hả?”
Kiều Kiều: ”Người tôi thích là bạn cùng bàn của tôi, mỗi lần cậu ấy mở to mắt nhìn tôi thì hai lổ tai tôi đều đỏ lên.”
Ngoan Ngoãn: ”Oa.”
Kiều Kiều: ”Tim cũng sẽ đập nhanh.”
Kiều Kiều: ”Còn muốn chọc cậu ấy cười.”
Kiều Kiều: ”Nhịn không được muốn bắt nạt cậu ấy, nhìn thấy bộ dáng vừa tức vừa xấu hổ của cậu ấy liền cảm thấy rất dễ thương.”
Kiều Kiều: ”Rất đáng yêu.”
Kiều Kiều: ”Thích đến mức muốn khảm vào trong tim.”
Kiều Kiều: ”Còn muốn hái sao trên trời cho cậu ấy.”.
Danh Sách Chương: