Hôm ấy là sinh nhật Phó Nhất Ngôn, anh tròn 18 tuổi, đã thành niên.Mẹ anh mang bộ mặt nghiêm túc, ngữ khí nghiêm túc nói với anh.
Mẹ anh nói có một chuyện lâu nay vẫn giấu anh, nay anh trưởng thành, là lúc cần thẳng thắn.
Phó Nhất Ngôn im lặng ba giây, “… Con không phải con ruột?”
Mẹ trừng anh, “Con nghĩ mẹ muốn làm mẹ ruột của con chắc?”
Hít sâu một hơi, giọng bà mềm xuống, “Là như vầy, con có một vị hôn thê, con bé… Con đi đâu đấy, quay lại mau, con thử đi ra ngoài xem, con trai? Con trai!”
Phó Nhất Ngôn đạp cửa đi ra ngoài: Đúng là ngu xuẩn, còn con mẹ nó vị hôn thê? Ông đây không cần.