Hai mẹ con an ủi nhau một lúc lâu cuối cùng cũng bình phục lại.
Thư Mạn Thanh thu dọn mảnh vỡ bình hoa rải rác trên mặt đất, trả lại dáng vẻ ngăn nắp gọn gàng của căn nhà.
"Mẹ, tiền nợ của bọn cho vay nặng lãi thì sao? Liệu chúng có sai mấy người còn xấu xa hơn cả tên quản lý kia đến đòi nợ không?"
"Mẹ sẽ nghĩ cách, con đừng sợ."
Ôn Từ vội vàng đem toàn bộ số tiền mình kiếm được từ việc làm thêm gần đây chuyển cho mẹ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có hơn một nghìn, đúng là chỉ buộc chân voi, như muối bỏ bể.
Thư Mạn Thanh lắc đầu, nói với Ôn Từ: "Mẹ không cần tiền của con, con cứ giữ lại làm tiền sinh hoạt đi."
"Con có tiền sinh hoạt rồi." Ôn Từ nhét tiền vào túi mẹ: "Mẹ cầm đi, con có tiền thật mà, thẻ cơm mới nạp 200 cách đây không lâu, cũng đủ ăn một thời gian dài rồi."
Thư Mạn Thanh thở dài ảo não.
Bà thật sự không dám nghĩ, trước kia bà đã từng nuông chiều con gái của mình như một nàng công chúa, nhưng bây giờ...!lại để cô sống một cuộc sống còn bi thảm hơn cả cuộc đời của cô bé lọ lem.
Ôi cái cuộc sống quanh đi quẩn lại này!
Tối đến, Ôn Từ trở về phòng ngủ của mình, cô đóng cửa lại, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng sự căng thẳng suốt cả ngày trời.
Cô lấy điện thoại, mở tài khoản Weibo của Tập đoàn Phó Thị mà ngày đó đã lưu lại, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên tóc xám đang giơ ngón giữa về phía ống kính trong ảnh.
Giống như anh ta đang cười vào sự chật vật và khổ sở của cô vậy.
Dựa vào đâu mà gia đình anh ta lại hại cô đến mức gần như tan nhà nát cửa?
Dựa vào đâu mà anh ta lại vẫn có thể sống mà không kiêng dè như vậy?
Đúng vậy, đám người cao cao tại thượng này, rốt cuộc bọn họ ngạo mạn đến mức nào chứ?
Phó Tư Bạch là huyết mạch duy nhất của nhà họ Phó, đúng là nâng niu trong lòng bàn tay cũng sợ tan mất, nuông chiều sủng ái hết mực.
Tay Ôn Từ siết chặt chuỗi ngọc trắng, vừa bấm vừa miết với tốc độ cực nhanh, nỗi uất hận lại bắt đầu dâng trào trong lòng.
Ngoài cửa sổ là đêm tối như vực sâu vô tận.
......
Hai ngày sau, Ôn Từ đến bệnh viện thăm ba, cô nhìn thấy tờ đơn xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn đã được đóng dấu của Ủy ban cư trú trên tủ đầu giường.
Sau khi trải qua chuyện xấu xa của tên quản lý cho vay nặng lãi, Ôn Từ vẫn in tờ đơn đó ra, sau đó lén lút để trên bàn trong phòng của mẹ.
Sau khi mẹ cô nhìn thấy đã cầm những giấy tờ chứng minh đi đến Ủy ban cư trú, có lẽ là bà cũng phải thấp giọng nói rất nhiều lời khép nép, cuối cùng mới thuận lợi xin được con dấu.
Ngoài tờ đơn còn có các giấy tờ bổ sung đi kèm như giấy chứng nhận tài sản, nợ phải trả và chứng nhận hồ sơ y tế của ba...
Ôn Từ nắm chặt tập giấy tờ kia, trong lòng dấy lên từng hồi đau đớn khó chịu.
Cô thà để mình chịu ấm ức cũng không muốn bắt mẹ làm những việc này thay mình.
Nhưng đôi khi cuộc sống chính là bất lực như vậy, mẹ con cô bắt buộc phải thỏa hiệp với cuộc sống.
Ôn Từ cẩn thận xếp lại tờ đơn xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn và các giấy từ minh chứng, sau đó đến bên giường, nắm đôi bàn tay đã tê rần như thịt chết của ba: "Ba, ba nhất định phải mau chóng khỏe lại nhé."
.....
Buổi chiều, Ôn Từ đi thẳng đến phòng làm việc của huấn luyện viên để nộp đơn.
"Cô Tần, lớp trưởng nói đã quá thời gian thống nhất thu đơn xin trợ cấp, bạn ấy bảo em tự đến nộp cho cô."
Tần Âm là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, tóc hơi xoăn, có lẽ là vì cấu tạo của gương mặt nên gần như lúc nào cô ta cũng để lộ vẻ hung dữ, làm cho người ta không dám đến gần.
Tần Âm ngồi gõ máy tính, đang nhập thông tin vào máy, hai mắt đảo qua nhìn tờ đơn xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn mà Ôn Từ vừa đưa tới, mất kiên nhẫn hỏi: "Sao không nộp từ sớm mà bây giờ mới cầm đến đây?"
"Dạ...!tại em không nhìn kỹ hạn nộp.".
Danh Sách Chương: