Vì 1 phút ngắn ngủi mà quý báu này mà Ôn Từ phải ở lại thành phố điện ảnh để tập dợt và ghi hình trong gần nửa tháng. Trước giáng sinh mấy ngày mới coi như là đã hoàn thành xong phần quay múa cho phim.
Cô cũng cầm được một khoản thù lao không nhỏ. Khoản thù lao này cô đều chuyển hết cho Thư Mạn Thanh.
Bởi vì mắt của Thư Mạn Thanh điều tiết quá nhiều, thị lực xuất hiện một vài trở ngại, bác sĩ nhắc nhở bà nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, không thể làm quá sức.
Vì thế nên trong điện thoại Ôn Từ cứ nhắc mãi, bảo bà tuyệt đối không được thức khuya để vẽ tranh nữa.
Với khoản thù lao này chắc là có thể sẽ giúp nhà họ trả được tiền nợ mấy tháng này, nhân cơ hội này để Thư Mạn Thanh nghỉ ngơi, hồi phục lại thị lực.
Sau khi về Ôn Từ gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch.
Giọng nói của anh vẫn lười biếng như mọi khi: “Về rồi?”
“Ừm.”
“Muốn gặp nhau không?”
Ôn Từ vuốt ve mảnh vải lụa của khăn quàng cổ trong cửa hàng, thản nhiên nói: "Được."
“Vẫn là được.”
“Không thì sao chứ.”
Ngữ khí của Phó Tư Bạch có chút mất kiên nhẫn lại lặp lại câu hỏi đó: “Anh hỏi là, muốn, hay là không muốn.”
Ôn Từ cũng nhìn ra được có vẻ như anh rất để ý cái này.
Cô không có lập tức trả lời, cô chọn một chiếc khăn cashmere màu xám của nam giới và mang nó đến quầy tính tiền.
“Có một chút nhưng cũng không phải đặc biệt muốn.” Cô nhấn mạnh thêm lần nữa, “Chỉ có một chút.”
Điện thoại đầu bên kia giọng nói anh nhẹ nhàng đi: “Để em có chút nhớ ông đây cũng làm khó em rồi.”
Ôn Từ bị anh chọc cười, khóe miệng cô cong lên: “Vậy mai gặp.”
Nói rồi cô cũng không đợi anh trả lời, cô tắt máy trước.
Nửa tháng này mỗi ngày Ôn Từ ở đoàn phim đều bận đến tối mặt tối mũi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải bàn bạc đội hình và vị trí đứng với các diễn viên múa cùng, cô mệt đến nỗi mà cứ dựa vào ghế là có thể ngủ liền luôn.
Cô thật sự không có thời gian và tinh lực để đi nhớ cái khác.
Phó Tư Bạch muốn nghe Ôn Tư đương nhiên cũng muốn nói.
Thật sự không tính là dối lòng bởi vì thật sự có một hai lần cô nằm mơ,mơ thấy anh.
Trong mơ anh cười xấu xa, anh như là đang cười trước sự tuyệt vọng và xấu hổ của cô, làm cô tức đến nỗi tỉnh dậy rồi mà vẫn không kìm được nhắn tin mắng anh.
“anh nghĩ rằng anh cười lên rất đẹp trai hả.”
fsb:?
Ôn Từ: “Sau này không được cười nữa!”
fsb:……
Bởi vì giấc mơ rồi mắng người, Ôn Từ thật sự cũng có hơi hối hận.
Vì thế cầm được thù lao chuyển hết cho mẹ nhưng cô chừa lại một ít tiền lẻ để mua quà ở cửa hàng cho anh.
Chiếc khăn màu xám trên tay có thể được coi là sự đền bù cho những lời mắng mỏ vô cớ mà anh phải nghe.
“Bao nhiêu tiền thế?”
“189。”
“Đắt như vậy à?”
Trước quầy bà dì mập mạp cầm chiếc khăn rồi nói: “Ai ya, cô bé nhỏ, cháu sờ chất liệu đi, làm bằng lông cừu, tuyệt đối ấm áp, không tin cháu quàng lên rồi ra gió thử xem.”
Ôn Từ sờ chất liệu mềm mại của chiếc khăn choàng màu xám, có phải lông cừu không thì không chắc nhưng thật sự thoải mái, không có ngứa da chút nào.
Cô nhịn lại sự xót tiền để thanh toán, xách chiếc khăn rời đi.
Tặng quà cũng là một khóa học bắt buộc đối với nam nữ khi yêu nhau.
Cô cố gắng làm tốt việc mà một người bạn gái nên làm, anh giúp đỡ cô nhiều như vậy mà lại không chạm vào cô, chỉ có thể bù đắp cho anh ở nhiều mặt khác.
……
Vào buổi chiều đêm Giáng sinh, Phó Tư Bạch nhận được cuộc gọi từ người quản lý của một cửa hàng đồ cao cấp, họ thông báo rằng chiếc khăn choàng anh đặt làm riêng từ một nhà thiết kế người Paris đã được chuyển đến, và hỏi khi nào thì có thể gửi người đến công ty.
“Không cần.” Phó Tư Bạch đi nhanh ra khỏi công ty, ngồi vào chiếc xe màu đen, “Bây giờ tôi đến lấy.”
Nửa tiếng sau Phó Tư Bạch đến cửa tiệm.
Quản lý đem chiếc khăn choàng hàng đặt may ra trước mặt anh, Phó Tư Bạch cầm lên coi một cách kĩ càng.
Cái này có màu đỏ thuần, logo được in với hoa văn sẫm màu không thể nhìn thấy và mặt dây tua rua, rất đơn giản và trang nhã.
Da cô trắng nên màu đỏ rất hợp với màu da cô.
Phó Tư Bạch tự mình choàng lên rồi đứng trước gương nhìn rất lâu, anh nói: “Tôi nhớ đã nói đừng để logo.”
Quản lý cung kính giải thích: “Tiểu Phó tổng, nhà thiết kế đã in một họa tiết tối trên logo, rất khó thấy. Phong cách của nhà thiết kế này phải hiển thị trên trang web chính thức. Mong ngài thông cảm.”
Dù anh không hài lòng với cái logo nhưng chất liệu cũng rất tốt, choàng lên rất thoải mái. Phó Tư Bạch cũng không nói gì nữa, bảo quản lý gói nó lại.
“Đừng dùng hộp của cửa tiệm mọi người.”
“Dạ dạ dạ, chúng tôi có hộp không dán logo ạ.”
Quản lý đi lấy một cái hộp đen rồi bỏ chiếc khăn choàng vào trong rất cẩn thận.
“Tiểu Phó tổng, ngài đi cẩn thận, lần sau còn cần gì có thể gọi thẳng cho tôi ạ.” Quản lý cửa hàng cao cấp lễ phép tiễn anh ra tận cửa.
Cái vị Phó tổng nhỏ này trước giờ tặng quà chẳng để tâm gì, ngay cả đi lấy còn thấy cười mà chỉ quẹt thẻ rồi xong.
Vậy mà lần này lại trịnh trọng khác thường, đặt trước hẳn 1 tháng, mà còn tự mình đến lấy, còn soi kĩ mẫu, ngay cả chi tiết logo cũng chú trọng như vậy…
Quả thật hiếm thấy nha.
……
Tại quảng trường của trung tâm thương mại, Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch.
Vào đêm Giáng sinh, nhiệt độ gần như xuống dưới 0 độ, vì vậy cuối cùng anh ấy cũng mặc một chiếc áo khoác dạ. May là anh cao và mảnh khảnh, chiếc áo khoác lông xù trông không hề bị cồng kềnh, ngược lại còn mang đến cảm giác hợp thời trang khi mặc nó.
Trong gió lạnh kinh người, sắc mặt của anh càng thêm nghiêm nghị.
Ôn Từ vẫy vẫy tay về phía anh, anh vẫn bước đi ung dung như cũ, không chậm không gấp mà đi đến.
“Mau đi, lạnh quá nè Phó Tư Bạch.”
Cô gái nhỏ run cầm cập trong đêm đông lạnh buốt, vừa run vừa dậm chân tại chỗ.
Phó Tư Bạch đưa tay nâng khuôn mặt ửng hồng của cô lên, nhìn bóng lưng hơi trầm và hàng mi dài mịn của cô: "Gặp anh em biết trang điểm rồi?"
“Ờ…” Ôn Từ không ngờ anh vậy mà có thể vừa nhìn đã nhận ra.
Cô rõ ràng đã trang điểm nhạt như thường ngày rồi mà!
Trai thẳng không phải đều tưởng đây là nhan sắc tự nhiên sao.
“Trong đoàn có học mấy chị diễn viên cách trang điểm, có cơ hội thì thử thử thôi.”
“Trang điểm thì trang điểm, giải thích gì chứ.”
“……”
Phó Tư Bạch bước những bước rất dài đi về phía trung tâm thương mại, trong lòng Ôn Từ rất hồi hộp, nhưng không lí giải được dư vị này.
Cô đuổi theo anh, đi vào khu trung tâm thương mại ấm áp hơn, mới có cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Quà của Phó Tư Bạch tặng rất hài lòng, anh quăng túi quà lên người cô không chút khách khí. Nếu không phải cô phản ứng nhanh vừa kịp ôm chặt lấy nó thì cái hộp suýt nữa thì rơi xuống đất rồi.
“Hả? Đây là?”
Anh bình tĩnh nói: “Quà giáng sinh.”
Ôn Từ mở túi quà màu đen ra, lấy ra chiếc khăn choàng đỏ từ giấy lụa, nhìn thấy rất thích.
“Oa.”
Nhìn gương mặt cô hiện lên ý cười rồi nhìn về cái kính cửa sổ trong suốt bên ngoài để choàng thử, có vẻ như không chán ghét khiến tinh thần Phó Tư Bạch cũng nhẹ nhõm hơn.
“Sao, đẹp không?” Cô xoay một vòng trước mặt anh, “Rất hợp với bộ đồ của em, phải không.”
Cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, với nước da trắng như tuyết, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ làm cho nét mặt cô trở nên tươi tắn và rạng rỡ, và đôi mắt trong veo sáng lên nụ cười.
“Em thích?”
“Cũng đẹp, cái này bao nhiêu tiền thế?”
Phó Tư Bạch sớm đã có chuẩn bị, tấm mạc đồ cao cấp anh đã cắt đi rồi, chỉ nói, “10 mấy tệ.”
“10 mấy tệ có thể mua rồi! Ở đâu vậy?”
“Chợ hoa sen.”
Ôn Từ biết Chợ Hoa Sen là chợ đầu mối buôn bán nhỏ lẻ lớn nhất ở Nam thành, nhưng cô vẫn nghi ngờ nói: “Đại thiếu gia của Phó gia lại sẽ đi dạo chợ hoa sen?”
“Đó là nơi anh thích đi nhất.” Phó Tư Bạch giơ chân lên, “Giày cũng mua ở đó, 100 tệ 3 đôi.”
“……”
Ôn Từ nhìn đôi giày thể thao phiên bản giới hạn anh đang mang trên chân.
Lừa ai hả!
Cả người anh tất cả quần áo và phụ kiện trên người, nó gần sáu con số.
Chỉ có hẹp hòi với cô thôi.
Ôn Từ lấy chiếc khăn choàng lông cừu màu đen cô mua cho anh ở trong túi ra, hừ một tiếng, “Em mua cho anh, đắt hơn nhiều đấy!”
Đáy mắt Phó Tư Bạch ngạc nhiên rồi mỉm cười.
Anh thật sự không ngờ cô cũng sẽ chuẩn bị quà cho anh.
Ôn Từ nhìn cái cổ trắng của anh, giữa mùa đông cô còn không có mặc áo cổ lọ, cô đang nhón chân buộc chiếc khăn quàng cổ anh, buộc hai vòng rồi thắt lại một cách hoàn hảo.
“Cũng được chứ hả, kiểu dáng bình thường, chủ yếu là chất liệu thoải mái.”
“Ừm.”
Phó Tư Bạch được sủng mà kinh, anh không biết phải làm gì mới tốt nên chỉ có thể cố gắng kìm chế lại nhìn cô: “Cũng được.”
“Còn cũng được à, kiểu dáng đẹp lại còn giữ ấm. Vậy nên món đồ này đắt, chất lượng không giống nhau.” Ôn Từ sờ cái khăn của anh rồi lại sờ cái khăn choàng màu đỏ mình đang choàng, “Cái này của anh hoa hòe màu mè…vừa nhìn là biết hàng của chợ hoa sen.”
Phó Tư Bạch bật cười: “Mắt của em rất độc.”
“Bổn cô nương cũng nhìn thấu cảnh đời rồi.”
Hai người đứng cạnh cửa nhìn bóng dáng của đối phương trong gương kính.
Vả lại cái kiểu khăn choàng một đen một đỏ này cũng thật sự có cảm giác cặp đôi đang yêu nhau.
Không chỉ là khăn choàng mà chiều cao của hai người cũng rất xứng đôi.
Khi Ôn Từ không mang giày cao gót thì đứng đúng tới ngực của Phó Tư Bạch, anh kéo cô lại để đo rồi nói: “Đồ chân ngắn.”
“Em không có thấp!”
Trong số con gái thì Ôn Từ thật sự không thấp, là do Phó Tư Bạch cao đến tận 1m9, quá cao rồi, vậy nên cô giống như một bản nhỏ đứng cạnh anh vậy.
Cánh tay dài của anh choàng qua ôm đầu cô xoa mạnh, làm rối tung những bím tóc đã được chải kỹ của cô.
“Phó Tư Bạch! Hôm nay anh rất phiền đó!”
Cô né ra.
Nhưng chắc là cô không biết Phó Tư Bạch chỉ là khi tâm tình thật sự rất tốt mới phiền người khác như vậy.
……
Phó Tư Bạch dắt Ôn Từ đi vào chỗ khu chơi điện tử.
Khu này rất náo nhiệt, đủ thứ trò chơi điện tử đang phát ra âm thanh, còn có tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ nhỏ.
“Ai, khu này rất lâu rồi em không đến.”
Anh nhìn sang Ôn Từ đứng bên cạnh: “Em từng đến đây?”
“Ừm, lúc học cấp 3 có đi chơi với Hứa Gia Lịch.”
“……”
Khóe miệng đang cười của Phó Tư Bạch cơ cứng lại.
Nhớ lại mâu thuẫn của Phó Tư Bạch và anh ấy nên Ôn Từ lập tức dán miệng lại, cô tránh khỏi mấy chỗ máy chơi game được thích nhất, đến trước một cái máy hình búp bê lại ít được chú ý.
“Anh biết cái máy gắp búp bê này tại sao không ai chơi không?” Cô quay đầu nhìn Phó Tư Bạch rồi nói, “Bởi vì khó gắp được, mọi người đều cảm thấy là lừa tiền.”
“Thật?”
Tâm trạng của Phó Tư Bạch rõ ràng là chìm hơn.
Ôn Từ đi đến quầy đổi xu kế bên để mua mấy đồng cắt, rồi cô bỏ vào máy búp bê: “Trước đây em chưa bao giờ trúng cả, nhưng càng không trúng được thì lại càng muốn gắp.”
Anh không trả lời cô.
Ôn Từ cũng mặc kệ anh, cô điều khiển cần gạt để nhắm ngay một cái chú thỏ nhỏ trên mép kính.
Cũng không khác gì cô dự đoán, không trúng.
“Nhìn đi, cái máy chơi game này quá khó trúng rồi.”
Phó Tư Bạch thấy cô lại bỏ đồng xu thứ hai vào, anh nói: “Biết rõ là không trúng, còn chơi?”
“Em muốn lấy chú thỏ nhỏ đó, từ lúc cấp 3 đã muốn rồi.”
“Hứa Gia Lịch không giúp em bắt?”
“……”
Cô không nên lỡ miệng nhắc đến, không qua nỗi phen này!
Lúc cô đang điều khiển cái gạt thì bất ngờ cảm nhận được anh đang kề sát sau lưng cô.
Lòng bàn tay thô ráp, dày đang bao trùm lên mu bàn tay cô, từ từ điều khiển tay cô.
Ôn Từ không kìm được sự hồi hộp trong lòng, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh, đang phả vào ót của cô một cách rất nhẹ nhàng rất nóng hổi.
“Thả lỏng.” Giọng nói trầm ấm của anh rơi vào tai cô, “Tập trung vào.”
Ôn Từ hít thật sâu, sự chú ý đều dồn lên bàn tay anh đang nắm tay cô, nhẹ nhàng điều khiển cái cần gạt, từ từ nhắm vào chú thỏ nhỏ mà cô đã muốn từ lâu.
Cuối cùng một tay còn lại của Phó Tư Bạch nắm lấy tay cô, nhấn vào nút màu đỏ.
Chiếc móc ngay lập tức móc vào bộ quần áo được thiết kế bằng ren của con búp bê thỏ, và bắt lấy nó một cách thần kỳ.
Ôn Từ nín thở nhìn chiếc móc đưa con búp bê thỏ mà cô thích nhiều năm nhưng gấp luôn thất bại lên gần chỗ hộp lấy quà.
“Peng” một tiếng, chỗ thùng rỗng mở ra để con búp bê rơi xuống!
“A! Gắp được rồi!”
Ôn Từ ôm con búp bê lên, phấn khích tột đồ quay đầu ôm lấy anh, “Phó Tư Bạch, gắp được rồi đấy!”
Nhưng một giây tiếp theo Phó Tư Bạch thuận thế ép sát cô lại chỗ cái máy chơi game.
Ôn Từ giật mình, bất ngờ nhìn thấy khóe miệng anh vừa vặn nhếch lên—
“Hứa Gia Lịch có làm như vậy với em không?”
Nói xong không đợi cô phản ứng lại, anh đã kéo cổ áo cô lại nghiêng đầu cắn lên môi cô một cái thật mạnh.
Nhịn lâu lắm rồi.
Không muốn nhịn nữa.