Sau nửa tiếng chiếc xe bus cũng dừng lại trước cửa của cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ đặc sản ở khu du lịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các bạn trong lớp cũng rất hợp tác với Ôn Từ, bước vào cửa hàng, dù không mua nhưng cũng vô cùng thích thú lắng nghe lời giải thích của hướng dẫn viên mua sắm.
Ôn Từ đi đến chỗ quản lý kí giấy, lại bị quản lý trách mắng cho một trận nói cô chậm trễ thời gian, mấy đoàn xuất phát cùng giờ đã sớm đến rồi.
Ôn Từ không thể nói gì chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
Phó Tư Bạch đang dựa vào cánh cổng được chạm khắc, nhìn đôi mày hơi nhăn lại của Ôn Từ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Người con gái anh từng biết là người kiêu ngạo, ánh mắt luôn kiêu hãnh.
Cô của bây giờ đã gần kề hiện thực cuộc đời nhất rồi.
Mạc Nhiễm đi đến bên cạnh Phó Tư Bạch, nhìn thấy anh thất thần nên cô nhàn nhạt nói: “Tớ vẫn chưa nhìn thấy ai vì kiếm tiền mà nổ lực như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tư Bạch nhìn lại và không nói gì.
“Nếu cậu thật lòng thương thì nói rõ mối quan hệ này đi, cô ấy sẽ không từ chối một người bạn trai có điều kiện tốt như cậu vậy đâu.”
Ngón tay Phó Tư Bạch đang chơi đùa chiếc bật lửa, vẻ mặt không cảm xúc: “Không thương.”
“Cậu cứ cứng miệng nữa đi.”
Mạc Nhiễm cũng lười đi khuyên, đi xung quanh để tham quan.
Phó Tư Bạch liền tục tắt mở chiếc bật lửa, cảm thấy hơi bối rối.
Anh đã từng nghĩ về ý định này không dưới một lần, dù cho cô không phải bởi vì yêu mà ở bên anh, chỉ cần cô cho anh một thân phận chính thức để anh được có cơ hội yêu thương cô thì Phó Tư Bạch đều tình nguyện làm tất cả.
Nhưng anh không nói ra được.
Ôn Từ ghét anh tới cỡ nào, cô từng nói: “Ai cũng có thể chỉ anh là không được.”
Người tài xế nhìn những vị khách trên xe này mà cũng sầu não.
Sinh viên không dễ bị các cửa hàng dụ mua, xem cho vui mà thôi, nhưng để họ lấy tiền ra mua thì họ cũng rất thận trọng.
Mà mấy sản phẩm của các cửa hàng thủ công mỹ nghệ này không thể khơi dậy ham muốn mua sắm trong họ một chút nào.
Haizz, dắt đoàn người già đi vẫn tốt hơn, ông âm thầm thề là về sau sẽ không dắt đoàn học sinh nữa, đoán chừng cả chuyến đi này lại là tay không trở về rồi.
Ôn Từ thật sự vẫn thấy vui, dù cho cô rất thiếu tiền nhưng cũng không muốn kiếm loại tiền tâm cơ đen tối này.
Các cửa hàng thủ công mỹ nghệ du lịch thực sự nhiều cái bẫy, chưa kể là đắt đỏ mà có rất nhiều hàng giả lẫn lộn.
Tài xế vẫn luôn trách cứ Ôn Từ, trách cô vừa nãy trên xe không quảng bá hàng với mọi người.
Ôn Từ ngược lại tính tình cũng tốt, cô chỉ nói qua loa lần sau sẽ giới thiệu.
Quản lý vừa rồi tâm trạng không tốt, bây giờ trên mặt tươi cười chào hỏi, đưa cho Ôn Từ và tài xế tiền hoa hồng, mỗi người được 1.000 tệ.
Tài xế vui vẻ: “Có người mua rồi?”
“Đúng đấy.” Giám đốc cười nói, “Trong xe có một khách sộp, vừa vào đã chọn ngay một miếng thạch anh loại đắt nhất, ha ha ha.”
Ôn Từ ngây ngốc: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“30000 đấy.”
“……”
Không cần hỏi cũng biết cái “vị khách sộp” này là ai, Ôn Từ lặng lẽ đi ra khỏi cửa hàng mỹ nghệ nhìn thấy Phó Tư Bạch đang đứng ở cửa ra, cầm một miếng thạch anh màu hồng trước mắt, nheo mắt nhìn về phía mặt trời để xem màu sắc.
“Phó Tư Bạch, anh có bị ngốc không! Cái đồ này không đáng đâu!” Ôn Từ gấp gáp, đi cầm tay anh muốn đi trả hàng, “Nhân lúc bây giờ còn có thể thì đi đổi lại đi!”
Phó Tư Bạch lại không nhúc nhích, thản nhiên cân thử miếng thạch anh pha lê màu hồng trên tay: "Nó đẹp và không đắt."
“Cái gì mà bảo không đắt!”
Một chuyến đi có 199 tệ anh lại tiêu 30000 trong một cửa hàng, đủ để trả cho cả chuyến xe tiền đi du lịch miễn phí.
Làm từ thiện chắc!
Cô nhỏ giọng nói: “Đồ 30000 mà chất lượng còn không thể đảm bảo, anh có dùng tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy chứ!”
“Hàng ngàn tệ không bằng ông đây thấy thích.”
“……”
Ôn Từ vẫn không muốn bỏ cuộc, “Kiểu của nữ anh đâu có đeo được.”
“Mua chơi thôi, tặng bạn gái.”
“Không phải chia tay rồi sao.”
“Em có tin là một lát nữa lên xe, anh đây biểu diễn cho em xem một màn thoát ế ngay và luôn.”
“……”
Ôn Từ không còn gì để nói, người đàn ông này vừa mở miệng liền có thể ép chết người khác, chỉ có khi say xe anh mới ngoan ngoãn.
Phó Tư Bạch lên xe lại bắt đầu ngủ, không hề biểu diễn màn thoát ế lập tức như lời anh nói.
Cô giục một câu, Phó Tư Bạch vẫn nhắm mắt nói bâng quơ: “Gấp cái gì, chưa gặp hướng dẫn viên nào mà cứ hối người khác yêu đương cả.”
Trong lòng Ôn Từ bi tư.
Buổi chiều, xe dừng ở khu cắm trại ven hồ trên núi.
Đây là một cơ sở cắm trại được phát triển cách đây không lâu, môi trường còn tương đối hoang sơ, ngoại trừ một nhà vệ sinh nhỏ, hầu như không có cơ sở hạ tầng và hàng quán nào.
May mà mọi người đã sớm chuẩn bị các vật dụng cần thiết.
Làn gió bên hồ nhẹ nhàng, ánh mặt trời lấp ló bên những ngọn núi tuyết phủ phía xa, tạo nên những tia sáng vàng.
Sau khi mọi người xuống xe đều chấn động bởi cảnh vật trước mắt.
Các sinh viên nữ đều phấn khích nhờ bạn chụp ảnh bên hồ, Phó Tư Bạch cũng cầm theo chiếc máy ảnh Leica của anh rồi nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Ôn Từ.
Làm người dẫn đoàn Ôn Từ đương nhiên sẽ không đi dạo chụp ảnh giống hành khách được. Cô và tài xế hai người đang đếm số lều bên cạnh xe buýt và phân phát cho các du khách trong đoàn.
Đếm số lượng lều xong Ôn Từ lại phát rầu rồi.
Ngày lễ quốc khánh khiến khách du lịch quá nhiều và số lượng lều do công ty du lịch cung cấp tương ứng với số lượng người đăng ký trước, vì vậy... Phó Tư Bạch, người đã được thêm vào biểu mẫu đăng ký tại chỗ, thực sự không có lều của mình.
Mọi người sau khi nhận lều xong theo sự hướng dẫn của nhân viên tại danh lam thắng cảnh này, dựng trại ở những địa điểm mình yêu thích.
Phó Tư Bạch đi đến trước mặt Ôn Từ: “Hướng dẫn viên tiểu Từ, cho hỏi tôi ngủ ở đâu?”
Ôn Từ đau đầu nói: “Nếu không anh với câu lạc bộ Đóm quỷ thương lượng một chút xem có thể nhét vào cùng không?”
“Đoàn của chúng tôi nam nữ đã phân số lượng rồi.” Mạc Nhiễm đi ra nói với ý tứ sâu xa, “Nếu không thì cậu ta chen chúc với chị, chị cũng không để ý.”
“Tớ để ý.” Phó Tư Bạch lạnh lùng nói, “Không muốn ngủ với cậu.”
“Vậy tớ phải cảm tạ trời đất rồi.”
Ôn Từ cũng không biết làm thế nào nên thử hỏi dò: “Bác tài xế là có lều đơn đấy, nếu, nếu không…”
Phó Tư Bạch mặt không cảm xúc: “Em cảm thấy có khả năng không?”
Nghĩ kĩ cũng không có khả năng.
Cô thật sự không biết làm thế nào mới được, thẳng thừng không nói chuyện nữa, một mình lặng lẽ đi làm lều.
Cái này cũng không được cái kia cũng không được, chỉ có thể để mặc anh tự nghĩ cách.
Phó Tư Bạch nhìn thấy Ôn Từ làm lều có hơi khó nên đi lên giúp đỡ, Ôn Từ vội vàng cản lại: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, đâu là lều đơn của tôi đấy.”
“Không có tôi giúp thì đến trời tối em cũng đừng có mơ mà làm xong.” Anh cười lạnh lùng, “Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, em tưởng rằng ai cũng gấp gáp muốn ngủ cùng em vậy đấy.”
Ôn Từ thật sự không giỏi làm lều, chỉ đành để anh giúp đỡ.
Phó Tư Bạch nhìn cách làm cũng rất chuyên nghiệp, anh dựng lều phồng lên trông rất giống người có kinh nghiệm.
“Tôi tưởng Phó thiếu gia hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh tồn chứ.”
“Tôi chỉ là say xe, không phải phế vật.” Phó Tư Bạch lạnh lùng nói, “Tôi nói trước đây tôi đã từng leo lên đỉnh Everest trước đây, tin hay không
“Tin, anh nói anh lên tới sao hỏa tôi cũng tin.” Ôn Từ mỉa mai, “Có chỗ nào mà người có tiền như Phó thiếu gia không đi qua đâu.”
“Hướng dẫn viên tiểu Từ, tôi phát hiện em rất có thù với người giàu đấy.”
“Tôi không có thù với người giàu, tôi thù người họ Phó.”
“Tại sao, họ Phó thì cản đường gì cô à?”
Tôi một câu anh một câu cứ đấu võ mồm không muốn nhường ai, Ôn Từ lẩm bẩm: “Không có, tôi nói nhảm đấy.”
……
Buổi tối, những ngôi sao sáng trải dài trên bầu trời đêm xanh thẫm, đẹp đến nghẹt thở.
Các sinh viên ngồi quây quần bên đống lửa trại, ngắm sao trời và trò chuyện.
Câu lạc bộ Đóm lửa vậy mà còn mang theo guitar đến, chịu trách nhiệm thổi lên bầy không khí này.
Các sinh viên nữ đều muốn nghe Phó Tư bạch đánh đàn và hát, Mạc Nhiễm đưa cây đàn qua cho anh.
Anh cũng không hề từ chối, cầm lấy cây guitar gẩy vài nhịp rồi ngâm nga.
Phó Tư Bạch rất ít khi nể mặt như vậy, nhưng chỉ cần có cơ hội để tỏa ra sức hút trước mặt Ôn Từ thì anh đều không từ chối.
Ôn Từ ngồi một mình ở bên lều để xem hành trình ngày mai.
Bên hồ truyền đến âm thanh một cây đàn nhẹ nhàng hòa với âm điệu quen thuộc của người thanh niên, có hơi giống một cảm giác cuốn hút không thể tả.
Ôn Từ không kìm được ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Ánh lửa trại chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh lửa, đường nét càng rõ ràng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun đơn giản, cơ bắp khỏe khoắn, các đầu ngón tay trên cây đàn đều khớp, dài và đẹp.
Anh hát bài “Bí mật không thể nói”, lắm lúc ánh mắt sẽ chạm vào người con gái đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh cái lều ở đằng xa, ánh mắt như nước rất động tình.
Cô là bí mật anh chôn giấu trong trái tim đã nhiều năm nhưng lại không có dũng khí bày tỏ.
……
Đêm càng ngày càng tối, mọi người vào lều nghỉ ngơi, chỉ có một vài người thích cú đêm vẫn đang tán gẫu và ngắm sao bên ngoài, không cưỡng lại được cảnh sắc về đêm nơi núi non như này.
Ôn Từ lúc kéo khó cái lều lên còn nhìn ra bên ngoài một cái.
Phó Tư Bạch ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh lều ban nãy cô ngồi, có vẻ rất nhàm chán.
Anh vẫn chưa tìm được chỗ để ngủ.
“Anh…anh đi đến chen cùng với Đoạn Phi Dương đó.”
“Cậu ta ngủ ngáy đến kinh động trời đất đấy.”
“Vậy thì Lâm Vũ đó, Kiều Tịch Tịch nói anh ấy ngủ không ngáy.”
Phó Tư Bạch lạnh lùng cười: “Tôi đi qua chỗ cặp đôi yêu nhau ngủ để xem phim hành động?”
“……”
Ôn Từ biết cái người này đang kiếm chuyện, người được hoan nghênh như anh thì làm sao có thể không tìm được lều để ngủ, mấy nam sinh đều rất muốn làm quen với anh.
Anh chính là đang kiếm chuyện với cô mà.
Ôn Từ cũng không thèm để ý nữa, cô kéo khóa lều lên: “Tùy anh, tôi không quản nữa.”
Cô đắp chăn lên, chui vào trong đã nghe thấy giọng nói thanh tú của cô gái ở bên ngoài——
“Phó Tư Bạch, anh đến lều của em đi, em ngủ có một mình à.”
Mấy chữ cuối cùng của cô ấy giọng nói còn ấm áp thêm.
Phó Tư Bạch cười nhẹ: “Chắc?”
“Ừm ừm!”
Ôn Từ lật chăn ra ngồi dậy một lát lại nghe thấy bên ngoài hình như bên ngoài không còn tiếng động nữa, hai người có vẻ như đã đi thật.
Cô kéo khóa ra chui đầu ra để kiểm tra.
Quả nhiên Phó Tư Bạch đã đi cùng với cô gái đó.
“……”
Ôn Từ biết việc này…tôi tình anh nguyện, dù cô có là dẫn đoàn cũng không thể can thiệp vào chuyện riêng của người ta.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái, và cô đi tuần quanh khu trại trong đêm tối.
Nhóm người Mạc Nhiễm vẫn chưa ngủ đang ngồi tám chuyện bên hồ, nhìn thấy Ôn Từ đang từ từ đi tới, cô cười chỉ hướng cho Ôn Từ: “Phó Tư Bạch đi bên đó rồi.”
“Em…em không đi tìm anh ta, em đi kiểm tra an toàn.”
Ôn Từ dù nói như vậy nhưng vẫn đi về hướng Mạc Nhiễm chỉ.
Phó Tư Bạch đang đứng bên bồn rửa mặt bên ngoài phòng tắm, hất nước để rửa mặt một cách thô bạo.
Quay đầu thì anh thấy Ôn Từ đang tìm đến, mấy giọt nước còn đọng lại trên mặt anh dùng khăn lau đi: “Hửm?”
“Phó Tư Bạch!” Ôm Từ tức giận nhìn anh, “ Anh không được phép!”
“Cái gì?”
“Đồ tra nam thối, anh không được tùy ý vào lều của nữ sinh khác! Cái này không được phép!”
Phó Tư Bạch ban nãy chẳng qua chỉ là đùa cho vui thôi, tìm đại một lí do để từ chối người con gái đó rồi đi đến đây rửa mặt mà thôi.
Nhìn thấy Ôn Từ đỏ mặt vì tức giận, anh nhướng mày, ẩn ý nói—
“Em không cho phép tôi ngủ với người khác?”