Chương thứ mười bốn
...
Cú đạp kia Cố Lê không khống chế lực độ nên sức mạnh rất lớn, thậm chí Đỗ Vân Đình còn nghe được tiếng vang giòn rụm phát ra từ xương đùi tên tra công kia.
Tiêu Bình Nam xụi lơ nằm trên đất, cái miệng ồn ào mắng chửi cũng nín lặng, chỉ biết cuộn tròn một cục thở hổn hển.
Người đàn ông cũng không thèm liếc Tiêu Bình Nam một cái mà trực tiếp bước thẳng qua người hắn, nửa ngồi xuống kiểm tra tình trạng thanh niên.
Đỗ Vân Đình ngồi trên nền xi măng, mắt cá chân bị va chạm quá mạnh nên bây giờ đã đỏ tấy sưng lên như cái bánh bao rồi, nhìn chói cả mắt.
Đôi mắt cậu ầng ậc nước, hít mũi một cái mà nước mắt rơi tí tách trên tay: "Cậu ơi..."
Người đàn ông nhẹ nhàng bế bổng cậu lên, Đỗ Vân Đình ngoan ngoãn ôm cổ anh, vùi đầu trong bả vai anh.
"Con mẹ mày tâm thần hả!"
Tiêu Bình Nam đỡ đầu gối, rốt cuộc thở ra hơi, nhìn cậu đầy vẻ khó tin: "Trần Viễn Thanh...!em cứ vậy mà đi à? Em còn để người ta đánh anh?! Anh nỗ lực vì em nhiều như thế mà em nỡ lòng quên đi! Lương tâm của em bị chó ăn rồi hả?"
Cố Lê mím môi thành đường thẳng, hai đầu lông mày ác liệt nhíu chặt vào nhau.
Đỗ Vân Đình ngẩng đầu, giọng nói hơi run nói ra từng chữ: "Tiêu Bình Nam, tôi không nợ anh gì cả."
Tiêu Bình Nam cười lạnh.
"Em là nam, lại không thể sinh con, nếu không phải anh..."
"Tiêu Bình Nam..." Đỗ Vân Đình cắt lời hắn, "Anh cũng không mù mà, từ khi anh lại gần bắt chuyện với tôi thì cũng phải biết tôi là nam rồi."
Thanh niên ngừng lại một chốc, đôi mắt đỏ hồng nhìn gã đàn ông đang ngồi dưới đất ăn vạ, dáng vẻ chật vật khó coi, lại như thất vọng cùng cực mà khẽ lắc đầu.
"Không phải anh mù, coi như...!coi như là tôi mù."
"..." Trái tim Tiêu Bình Nam bắt đầu điên cuồng đập: "Em..."
"Cậu ơi." Đỗ Vân Đình dán lên bả vai Cố Lê nói khẽ: "Cháu mệt rồi."
Cố Lê bế cậu bước nhanh về phía xe.
Chú lái xe đã mở cửa từ sớm rồi, anh cẩn thận từng li từng tí đặt cháu trai ngồi vào rồi cũng vào theo.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động, để lại Tiêu Bình Nam đứng mờ mịt trong làn khói xe.
Đỗ bé cưng ngồi trong xe đang cố nén nước mắt, nhịn khóc đến mức đỏ cả mũi.
Vốn dáng người cậu rất đơn bạc, bây giờ lại đang run lên khe khẽ, đôi mắt chứa chan nước, trông như cành liễu mỏng manh đu mình trong bão gió đến mức lá cây cũng ỉu xìu đi.
Chú lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cảnh này mà lòng cũng khẽ nhói đau.
"Chân tiểu thiếu gia có sao không?"
Vẻ mặt Cố Lê âm u như trời sắp mưa vậy: "Đến bệnh viện."
Anh đưa người đến bệnh viện, tìm mấy bác sĩ mở cuộc hội chẩn.
Cuối cùng nhận được kết quả như nhau, chỉ là đau chân chứ không có tổn thương xương cốt, hành động bất tiện khoảng hai tuần rồi sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Đỗ Vân Đình đang chờ câu này, cậu sợ hãi muốn bật dậy từ trên ghế kiểm tra.
"Có thuốc gì có thể nhanh lành chút không? Tôi còn phải đi làm..."
Một câu còn chưa nói xong đã bị người đàn ông đè tay lại.
Chẳng biết Cố Lê cầm điếu thuốc từ bao giờ, có lẽ là kiêng dè đây là bệnh viện nên không hút: "Nghỉ ngơi đi, để cho lành hẳn đã."
Bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng có mắt nhìn, thấy tình huống này thì biết ngay lời thanh niên này nói chắc là không có tính toán gì, cũng không ra sức yêu cầu chữa trị nhanh nữa, thuốc bôi thuốc uống gì cũng chọn loại tốt nhất.
Cháu trai thấp thỏm lo sợ, nhỏ giọng nói: "Cháu sợ gây thêm phiền phức cho cậu."
Mới là lạ á! Thương gân động cốt một trăm ngày, tối thiểu cậu phải được Cố tiên sinh bế một trăm ngày thì mới chịu cơ! Nếu Cố tiên sinh không bế cậu, cậu...
Cậu sẽ không chịu về đâu! Hứ!
Cố Lê liếc mắt nhìn cậu: "Không đâu."
Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong.
Chân Đỗ Vân Đình băng bó như củ cải trắng, đi đường khó khăn quá nên đành phải để Cố tiên sinh ôm về, từ đầu đến cuối đều phải cố gắng giữ khóe miệng bình thường để mình không cười ra tiếng.
7777: [...]
Nghĩ thế nào được nữa, ký chủ của nó đã có âm mưu từ lâu rồi.
Nó hơi đau lòng cho tên tra công kia.
Bị đánh đập tơi tả thì thôi đi, thế mà còn còn đụng trúng tên giả dối này nữa.
Quá đáng hơn là, tên giả dối này còn cắm sừng hắn..
Một chữ thảm sao mà đủ nói hết đây trời?
Đỗ Vân Đình vẫn đang tính toán: [Tôi cảm thấy cú đánh kia chắc chắn đã gây thương tật mức độ ba rồi, tiễn Tiêu Bình Nam vào Cục cảnh sát ngay!]
Còn đòi đưa vào Cảnh cục, 7777 nghe mà muốn rớt nước mắt vì tên tra công kia.
Kiếp sau tốt số, tuyệt đối đừng dại đụng vào tên ảnh đế Đỗ Túng Túng này nữa nha.
"Trần Viễn Thanh." Đột nhiên người đàn ông lên tiếng, ôm người trong ngực chặt hơn.
"Dạ?"
"Muốn khóc thì khóc đi."
Cậu ta mà đang muốn khóc đó hả, rõ ràng là đang nhịn cười run cả người, ok!? – 7777s pov.
Nhưng tất nhiên là Cố Lê đã hiểu sai rồi, cháu trai của anh rất nhẹ, gầy yếu đơn bạc tới nỗi một tay anh cũng đủ bế cậu, thế là anh rút một tay đi, mím môi vuốt ve lưng cậu mấy cái.
Đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng này của cậu.
Đôi mắt long lanh toàn là nước, thậm chí thấy cậu không khóc lại khiến anh thấy hơi lo.
Đây là một cảm giác rất huyền diệu nhưng cũng không khiến người ta phản cảm, nói chính xác thì là mới lạ.
Cháu trai vẫn không nói gì.
Một lúc lâu sau mới khẽ nức nở như khóc: "Cậu ơi, cháu thật sự không phải là đồ ăn hại..."
Cố Lê vỗ lưng cho cậu, "Đương nhiên không phải."
Sau khi về nhà, Cố Lê đọc tất cả thông tin từ báo cáo điều tra về Tiêu Bình Nam.
Cấp dưới được phái đi điều tra cũng rất tức tối: "Cố tổng, đây là một tên cặn bã khốn nạn! Hắn còn chơi thêm mấy người bên ngoài, giả vờ làm con nhà giàu chắc chắn là để lừa tiền tiểu thiếu gia, để tiểu thiếu gia trả phòng trọ, bán điện thoại, khổ sở để dành tiền mua đồng hồ cho hắn..."
Chuyện này không ít người biết, cơ bản là không giấu được.
Cố Lê phun khói thuốc, nhớ tới trước đó Trần Viễn Thanh có nói "muốn mua đồ tặng cho một người", không hiểu sao trong lòng có hơi khó chịu.
Anh lật tờ thứ nhất trên bản báo cáo, trên góc có ảnh chụp Tiêu Bình Nam.
Không thể không nói, chỉ xét bề ngoài thì tên cặn bã này vẫn rất có sức nặng, thêm một lớp giáo dục từ chương trình học PUA nữa thì nổi bật hơn hẳn đàn ông bình thường.
Nhìn qua cũng rất giống tiểu công tử của tầng lớp thượng lưu đấy.
Cố Lê nhìn chằm chằm tấm ảnh kia một lúc lâu.
"Hắn họ Tiêu?"
"Vâng."
Cố Lê khép bản báo cáo lại.
Họ Tiêu thì tốt rồi, không phải họ Cố, thế thì chắc chắn không phải là Cố tiên sinh mà cháu trai mớ ngủ gọi tên.
Cấp dưới còn đang xin chỉ thị: "Cố tổng, ngài thấy tên này..."
Anh ta hỏi ra câu này mà thấy ánh mắt boss nhà mình lóe ra tia sáng đáng sợ.
Khói thuốc nhỏ vụn bị búng rớt xuống, Cố Lê nói: "Tội cố ý gây thương tích."
Cấp dưới cúi đầu, trong lòng bị dọa đến mức tim đập bịch bịch bịch, vội đáp: "Vâng."
Sau khi anh ta đi, Cố Lê lại mất hồn ngồi trên ghế một hồi lâu.
Không phải cháu trai không có lựa chọn khác, nhưng hết lần này đến lần khác cậu vẫn coi trọng một người đàn ông như thế.
Điều này rất ý vị, đột nhiên Cố Lê dụi tắt điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn.
Anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Đỗ Vân Đình.
Vừa mở cửa ra đã thấy cậu đang ngồi trên giường, bàn chân bị thương rũ xuống mép giường, áo phông trên thân bị kéo lên hơn nửa, ánh mặt trời chưa tắt hẳn chiếu nghiêng nghiêng vào, sống lưng trắng trẻo như ngọc, làn da mỏng mà mịn.
Trán anh chợt nảy lên.
"Đang làm gì vậy?"
Cháu trai đang cố sức kéo áo ra, cái đầu mắc kẹt trong áo, giọng nói mơ hồ không rõ: "Cháu mới ngã ra sàn nên bây giờ đang muốn đi tắm trước."
Dường như cậu không biết người đàn ông đang đứng ngay cửa nhìn vào, cuối cùng cũng giật được cái áo ra: "Cậu ơi, cháu dùng phòng tắm được không?"
Ánh mắt Cố Lê lướt sơ qua người cậu rồi dời đi: "Trên chân cháu có băng gạc."
"Không sao đâu." Cậu kiên trì nói, "Cháu cẩn thận là được."
"..."
Mặt sàn có nước, vết thương của cậu lại ở chân nên di chuyển khá chật vật, thật ra bây giờ mà đi tắm thì cũng không tiện cho lắm.
Nhưng lúc này hiển nhiên cậu đã hạ quyết tâm rồi, đặt quần ngủ trên giường rồi bắt đầu cởi cúc quần bò, cởi một lúc lâu cũng không ra, đang gấp thì nghe người đàn ông đột nhiên bảo: "Nằm xuống."
Đỗ Túng Túng lập tức đỏ bừng mặt, lặng lẽ tách chân ra.
7777 coi như hổng thấy gì hớt...
Nó hận rèn sắt không thể thành thép: [Cởi cái cúc giúp cậu mà cậu tách chân làm gì?!!]
Ẩy, Đỗ Túng Túng ngượng ngùng khép chân lại, chỉ là cởi cúc quần thui hở...
Cậu còn tưởng người đàn ông này đã nghĩ thông suốt, muốn bàn chuyện làm ăn 200 triệu với cậu chứ.
Cố Lê kéo ống quần giúp cậu, ngay sau đó bảo: "Tôi đi xả nước."
Đỗ Túng Túng nhìn anh chằm chằm đầy trông mong.
Khóe miệng Cố Lê cứng đờ, độ cong khẽ vén lên rồi biến mất ngay: "Ngoan ngoãn nằm đây đi."
Cậu gật đầu như giã tỏi, ánh mắt vẫn si mê nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi như cũ.
Chân dài quá, mông cũng vểnh nữa, Đỗ Vân Đình xoa mông mình rồi đột nhiên như gặp đại dịch mà nhảy một chân từ trên giường xuống.
[Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh!]
Bỗng nhiên cậu lục tung đồ, 7777 hỏi: [Sao thế?]
Đỗ Vân Đình như chim Liệt Hỏa co một chân, giữ vững thăng bằng rồi vơ vét ra cây dao nhỏ trong tủ đầu giường, múa tới múa lui trên đùi mình: [Tôi vừa nhìn thấy tôi có một sợi lông chân!!!]
7777: [...]
Không phải chứ!? Hệ thống chính trực tiên sinh có hơi ngốc ra, điều này chẳng phải rất bình thường sao hả?
[Thần tiên bé nhỏ như tôi có thể có lông chân được chớ?] Đỗ Vân Đình dùng lời lẽ chính nghĩa phản bác nó, nhanh chóng cầm dao nhỏ lên lập tức giải quyết sợi lông duy nhất kia, sau đó bắt đầu lật lật cái túi rồi cười he he: [Đồ lót gợi cảm tôi mua lúc trước đâu rồi?]
7777: [...]
Vốn dĩ nó cho rằng, sau chuyện ngủ nghỉ lần trước thì Đỗ Vân Đình sẽ trở nên khiêm tốn hơn.
Bây giờ xem ra, rõ ràng là sóng sau còn cao hơn sóng trước, sóng lớn vỗ bờ cuốn lên ngàn lớp cát, cuốn trôi mẹ nó luôn cái liêm sỉ mỏng manh này...
Đỗ Túng Túng kéo cái quần lót mà mình tỉ mỉ lựa chọn kia, trả lời bằng giọng Bắc Kinh: [Cảm ơn nhé.]
...!Ai khen cậu chứ?!
____________________
Tác giả có điều muốn nói:
Đỗ Túng Túng: "Tôi bị ngã sấp xuống, Cố tiên sinh ôm một cái mới đứng được nha~ OwO"
Đỗ Túng Túng: "Khóc hức hức ngoài mặt, trong lòng cười hi hi ha ha."
Đỗ Túng Túng: "Tôi là một bé cưng ngây thơ vô tội lại nhỏ yếu đáng thương, chưa hề biết cái gì gọi là toan tính.
Kịch bản á? Cái gì thế, tôi chưa nghe bao giờ..."
7777: "Sống bao nhiêu năm, tôi chưa từng thấy cái trường hợp nào như thế này!"
Hết chương thứ mười bốn.
Danh Sách Chương: