Mục lục
Túng Túng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sói con còn đang ngạc nhiên sững người, mãi cho đến khi bị chú thỏ trắng trước mặt đè vai lại, chạm lên khóe môi, lúc bấy giờ mới tỉnh táo lại phần nào. Bản năng kẻ săn mồi chậm rãi trỗi dậy, cái đuôi thỏ phía sau xõa tung lên như quả bóng tròn, nó vươn tay nắm lấy, vô thức ôm thỏ trắng vào lòng mình.

Nhớ ra quần áo trên người đang ướt đẫm, tiếng nói cũng ngưng bặt.

“Chờ chút đã…”

Nó sợ chú thỏ trong lòng bị hơi lạnh làm đổ bệnh, vội vàng cởi áo ra rồi đặt cậu trên lồng ng.ực nóng hổi. Câu nói vừa rồi như lửa đốt, lập tức đốt cháy toàn bộ cơ thể, Thương Lục ôm cậu thì thầm: “Anh, nói lại lần nữa…”

Thanh niên không nói. Cậu mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, vô thức khoanh chân lại như các động vật nhỏ khác, vội vàng chui vào chăn định trốn trong đó. Thương Lúc túm mắt cá chân cậu kéo ra ngoài, lột từng lớp từ trong chăn ra, không nói gì mà chỉ cho cậu uống thuốc.

Có lẽ là thấy cậu ho khan dữ dội quá, lần này còn cho cậu uống nước đường nhiều hơn bình thường.

Bình thuốc màu nâu đỏ hơi lớn so với Đỗ Vân Đình, nước đường bên trong đầy ặp, sản xuất mấy tháng trước nhưng chưa từng khui nắp, đây là lần đầu mở luôn. Lúc đút từng muỗng, khóe miệng còn vương nước đường nhỏ tí tách, Thương Lục hôn an ủi cậu, lại dỗ dành cho cậu ăn một viên kẹo.

“Em phiền quá…”

Đỗ Vân Đình tỉnh dậy ai oán nhìn cái đuôi ướt dầm dề, nắm lấy ga giường bảo, “Vừa về đến nhà đã mớm thuốc…”

Không biết làm gì khác à?

Cậu nhóc thấp giọng cười một tiếng, cúi xuống hôn cậu, ngón tay vuốt lông trên tai cậu.

“Anh, còn nhớ lúc nãy anh nói gì với em không?”

Bây giờ Đỗ Vân Đình đã ăn no rồi nên chết cũng không chịu nhận.

“Nói gì? Chẳng nhớ gì nữa hết… A…”

Cái giá của việc không nhớ khá thê thảm, hiếm có lúc Đỗ Vân Đình được nhìn trời lại sáng, lúc tựa lên kính trông thấy đường chân trởi ở xa tít tắp, mặt trời đỏ rực đầy sức sống nhô lên từ dải phân cách, chậm rãi tiến lên không trung.

Thương Lục cũng không ở nhà được bao lâu, bầu trời vừa sáng thì nó cũng đứng dậy mặc quần áo lại. Đỗ Vân Đình tay chân mềm nhũn nằm tại chỗ, ngơ ngác hỏi: “Sao lại về?”

Cậu biết trường quân đội quản lý rất nghiêm, chắc chắn cậu nhóc không về bằng con đường bình thường.

Thương Lục chưa từng nói dối với cậu, nhặt vũ trang từ dưới đất lên vận vào người, đeo lên lưng rồi nói: “Leo tường về.”

Đỗ Vân Đình giật mình giương mắt nhìn nó.

“Vậy chút nữa em…”

“Lại leo tường quay lại,” cậu nhóc chẳng hề bận tâm, sửa ống tay áo, “Anh, không sao đâu, tường không cao.”

Cơ bản không phải vấn đề tường cao hay không! Đỗ Vân Đình hơi lo lắng, “Ngộ nhỡ bị người ta bắt được, thì có bị mắng không?”

Cậu dừng chốc lát lại nói: “Mà sao tự nhiên lại về?”

Ánh mắt sói con ngọt ngào quyến luyến như kẹo bị phơi chảy dưới ánh nắng mặt trời, gần như có thể kéo ra sợi. Nó xích lại gần lần nữa, cảm giác thanh xuân nồng nhiệt trên người và hình thể thon dài cường tráng của thiếu niên như hòa vào nhau mang đến uy thế áp chế, khiến Đỗ Vân Đình vô thức mím môi dưới.

“Nhớ anh.” Cậu nhóc thấp giọng nói, cọ đầu lên vai cậu thân mật lại nũng nịu, “Anh có nhớ em không?”

Đỗ Vân Đình chẳng nói nên lời, khuôn mặt đỏ hồng. Ráng đỏ này nổi bật vô cùng khiến người ta động lòng, Thương Lục bặm môi cười khẽ, lại lưu luyến hôn cậu.

“Chờ một chút,” nó nói rất khẽ, “Em sẽ về nhanh thôi…”

Chờ nó trưởng thành là có thể thật sự bảo vệ tân nhân loại anh trai, nó sẽ không bao giờ rời khỏi anh trai nữa.

Lúc gặp nhau càng tình nồng ý mật thì lúc chia tay càng khó khăn. Cậu nhóc lề mề đến giây cuối cùng, mãi cho đến lúc không đi không được mới chậm rãi xách túi ra khỏi cửa. Đỗ Vân Đình còn định đứng dậy tiễn nó, nhưng cậu nhóc sống chết cũng không cho.

“Anh mà tiễn thì thật sự không đi được đấy.”

Đỗ Túng Túng đành phải đứng trong nhà tiễn nó, nói liên miên dặn dò một đống chuyện, sau khi nó ra khỏi nhà thì lập tức bước đến trước cửa sổ, nhìn bóng dáng nó xuất hiện dưới lầu, dầm màn mưa bụi sáng sớm băng qua đường.

Như có cảm ứng, cậu nhóc đứng bên kia đường cũng ngoảnh lại, cười vẫy tay với cậu.

Đỗ Vân Đình cũng vẫy tay với nó. Tiếng mưa rơi tí ta tí tách, trong âm thanh này, cậu nhìn theo bước chân thiếu niên của mình, chạy một mạch về phía cần đến.

Sự việc trốn ra ngoài một ngày, cuối cùng vẫn bị giáo viên trong trường phát hiện. Giáo viên không điều tra được nó đi đâu, chỉ biết là nó leo tường ra khỏi trường, bởi vậy phạt nó mang phụ trọng chạy mười vòng. Thương Lục chẳng coi trọng chuyện nó, đáp ứng một tiếng rồi liên tục quấn bao cát lên đùi, vác thêm một túi trên vai.

Lúc rời trường được đám bạn cùng phòng hỗ trợ cho cậu, giờ bị phạt, mấy người bạn cùng phòng cũng đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Sao cậu thật thà thế, đặt nhiều tạ trong balo thế làm gì… Cũng không bớt chút đi.”

Thương Lục lắc đầu, chỉ nói lời ít ý nhiều: “Không cần.”

Nó cẩn thận gấp chiếc ô hoa nhí đã hỏng mang từ nhà, đặt bên cạnh rồi lập tức đội mưa bắt đầu chạy. Giáo viên trưng mặt lạnh đứng bên đường băng quát lớn, “Tốc độ nhanh hơn nữa!”

Thế là Thương Lục cắn răng tăng tốc lên. Có lẽ là vì vừa gặp cậu thanh niên, giờ đây khoảng trống trong lòng nó đã được bù đắp đi nhiều, không tự chủ sải chân dài hơn, tăng tốc độ lên cao nhất.

Nó là học sinh giỏi đáng được khen ngợi trong trường. Thật lòng mà nói thì tân nhân loại trong trường cũng không ít, đa số là sư tử và hổ, khả năng chạy cũng khá mạnh mẽ. Nhưng mấy giáo viên trong khoa lại đặc biệt tán thưởng nó, không chỉ vì nó biết cố gắng, mà còn do ở nó có một sức mạnh tàn hẫn hơn người. Loại sức mạnh đó, không trải qua vài chuyện thì không bồi dưỡng ra được, trên người tân nhân loại bình thường thuận buồm xuôi gió sẽ không thể thấy loại hào quang thực sự thuộc về mãnh thú thế này.

Chính vì tán thưởng nên đặc biệt nghiêm khắc. Người khác chạy phụ trọng năm mươi cân, Thương Lục cần mang tám mươi; người khác chạy mười vòng, Thương Lục phải chạy mười lăm. Nếu Đỗ Vân Đình biết chuyện này thì chắc chắn sẽ đau lòng không thôi, nhưng ở đây không có người đau lòng cho nó, Thương Lục cũng không hề đau lòng bản thân, mặc kệ nhiệm vụ thế nào cũng cắn răng hoàn thành.

Nó rất ít quan tâm chuyện khác, ngoài huấn luyện cũng chỉ còn cậu thanh niên.

Hôm nay huấn luyện về, chợt nghe được một người bạn đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác nhất trong phòng nói với bạn cùng phòng: “Drama to đùng! Một tác giả nổi tiếng trước đây bất ngờ đứng ra nói nhân vật chính bị bạo lực gia đình trong cuốn tiểu thuyết có nguyên mẫu trong đời thực…”

Mấy người khác không thèm quan tâm đến chuyện này, nên không thèm ngẩng đầu. Thương Lục đang duỗi người, chợt như có linh cảm, bỗng nhiên hỏi: “Tác giả nào?”

Bạn cùng phòng không ngờ nó có thể mở miệng nói chuyện thế này, trong phút chốc cũng ngơ người.

“Là… Là cái người đã viết Chim ruồi lúc trước…”

“Chim ruồi” là truyện ngắn lúc trước Đỗ Vân Đình viết. Thương Lục đột nhiên đứng dậy, lấy điện thoại trong tay cậu ta ra đọc thì mới phát hiện trên mạng xã hội đã loạn cào cào lên rồi.

Nguyên nhân là một đoạn tự bạch của Đỗ Vân Đình viết cho công chúng.

“Tôi sâu sắc cảm giác mình làm bạn chẳng được tích sự gì, không thể cứu cậu ấy thoát ra khỏi vũng bùn. Tất cả những gì tôi viết đều dựa vào câu chuyện có thật của người bạn này… Bây giờ, tôi không thể nhịn được nữa…”

Sau đó có đính kèm một đoạn video livestream. Tướng mạo người thanh niên trước ống kính nhã nhặn tuấn tú, trông cũng gầy yếu, chỉ nhìn qua cũng đủ để người ta biết đây là một cựu nhân loại không có khả năng phản kháng. Trước mặt cậu ta đặt một cái bát, miệng còn đang cười, vừa cười vừa trò chuyện với người xem.

Đang nói, bỗng nhiên đằng sau có người mở cửa đi vào, đó là một người đàn ông trưởng thành đang say rượu. Người thanh niên vội vàng đứng dậy, cũng không kịp tắt camera mà sốt sắng đỡ gã, “Anh cẩn thận một chút…”

Ngoài dự kiến là người đàn ông kia lại hất tay cậu ta ra.

“Đừng chạm vào tôi!” Người đàn ông nói, lại nheo mắt nhìn cậu ta, tay giơ thứ gì đó khá mỏng lên.

“Vì sao thẻ của tôi lại không dùng được?… Tiền của tôi đâu?”

“Không có tiền,” người thanh niên nghẹn ngào, “Em chưa nhận được lương tháng này, anh lại không kiếm xu nào, trong nhà thật sự không có tiền…”

Trong mắt cậu ta ầng ậc nước mắt.

“Anh đừng uống nữa có được không!”

Khuôn mặt gã say rượu đỏ kè, đến cả tròng mắt cũng lộ tia máu đỏ sẫm khác thường, như bị động chạm nên giơ tay định đánh người.

Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của gã tóm lấy tay người thanh niên, như móng vuốt sắc bén của diều hâu vững vàng tóm lấy chú gà con yếu đuối. Gã nắm chặt hai cánh tay, nhấc bổng người lên không trung rồi tát một cái.

Cảnh tượng này khiến vô số người xem live ngơ ngác. Kiểu động tay động chân vô cớ này, rất nhiều người trong số họ đều chứng kiến lần đầu tiên.

Cơ thể người thanh niên run lên, bị đánh mãi hồi lâu không ngóc đầu lên được. Nhưng tới đây vẫn chưa hết, người đàn ông còn thuận tay quơ bình hoa bên cạnh, cầm cây chổi, không nói hai lời đã đánh vào người cậu ta, túm tóc cậu ta lôi vào phòng ý đồ nện đầu vào tường. Cảnh tượng này khiến người ta không rét mà run, người xem không kìm nổi dựng ngược lông tơ trên người, trong lòng hoảng sợ tột độ.

“Đừng đánh nữa…” Người thanh niên dường như không nhịn nổi nữa, khóc lóc kêu lên giữa những cú đánh như trời giáng, “Đánh nữa thì tôi sẽ chia tay… Chia tay thật!”

Người đàn ông đối diện không dừng lại mà còn bật cười.

“Mày chia tay? Mày có gan nói lời chia tay với tao sao? Một cựu nhân loại như mày, rời khỏi tao thì nửa ngày cũng không sống nổi, có bản lĩnh nói câu này với tao à? Tao nói cho mày biết, cha mẹ mày họ gì tên gì tao biết rồi, ở chỗ nào tao cũng biết. Nếu dám làm thật, tao sẽ cho mày một mồi lửa…”

“Cựu nhân loại thì sao?” Người thanh niên bỗng ngẩng đầu lên như bị hung hăng cắn một miếng, “Vì tôi là cựu nhân loại, cho nên phải bị anh ức hiếp sao?”

Camera lóe lên đốm đỏ, nhưng vừa rồi thực sự hốc quá nhiều rượu nên Giang Văn Khang chẳng hề phát hiện ra. Gã siết chặt cổ của người trong tay, cảm giác mạch máu yếu ớt đang chảy dưới da cậu ta, cứ như gã dùng sức vào tay một chút thì có thể bẻ gãy người này. Cảm giác này khiến gã thoải mái vô cùng, nhất thời cũng không thể dùng cái não đang bị cồn ướp tê dại để nghĩ xem có gì không đúng hay không, chỉ cười lạnh nói: “Ai bảo mày đến cả tiến hóa mà cũng không làm được, chỉ là một kẻ vô dụng?”

Video đến đây là kết thúc, nhưng vẻn vẹn nội dung quay lại đã khiến người ta khiếp sợ. Nhất là câu cuối cùng, không biết chọc vào tim phổi của bao nhiêu người, dưới video có rất nhiều cựu nhân loại để lại lời nhắn: “Chúng tôi cũng là cựu nhân loại, giá trị vũ lực của chúng tôi không bằng các người nhưng tuyệt đối cũng không phải là đồ bỏ đi để mặc cho người ta ức hiếp!”

“Cựu nhân loại là phải bị đánh sao? Kiếm tiền nuôi anh mà vẫn bị đánh sao? Dựa vào đâu chứ, cũng là vì chúng tôi chưa tiến hóa sao?”

“Không, chúng tôi không phải phế vật… Ngày nay chúng tôi vẫn tạo ra giá trị bằng cách lao động kiếm thu nhập. Một kẻ chơi bời lêu lổng còn chẳng tự nhận mình là phế vật, tại sao lại gán cái xưng hô như vậy cho chúng tôi chứ?”

Thậm chí có người còn trực tiếp nhắn lại nói: “Chuyện này không đơn giản là bạo lực gia đình nữa, đây là kỳ thị!”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Sau khi tận thế kết thúc, mâu thuẫn giữa tân nhân loại và cựu nhân loại chưa từng được hòa giải hoàn toàn, vấn đề phát sinh liên tục. Công việc, tình yêu hôn nhân, sinh con đẻ cái… Tất cả đều là vấn đề, cần phải triển khai giải quyết mới có thể thay đổi tình hình một cách rõ rệt hơn. Nhưng tân nhân loại chẳng thèm ngó ngàng, mà cựu nhân loại lại không có quyền lên tiếng, cái video này vừa tung ra đã khơi dậy vô số làn sóng, kích động một số người bất mãn với thực trạng này.

Những video livestream trước đó cũng bị đào lại. Lúc người thanh niên khổ cực kiếm tiền nhờ livestream và làm thuê, thì Giang Văn Khang chỉ nằm phía sau ngáy o o, ngổn ngang lộn xộn. Thỉnh thoảng nhắc đến chủ đề liên quan thì người thanh niên chỉ im lặng, không hề nhắc đến vì sao mình lại một mình nuôi gia đình, sau đó lại điềm nhiên cười nói như không có chuyện gì, nhanh chóng lái chủ đề sang chuyện khác.

Cho tới hôm nay, rốt cuộc người xem của cậu ta cũng hiểu vì sao từ đầu đến cuối cậu ta luôn mặc áo dài quần dài kín đào, hàm nghĩa trong đó khiến vô số người đau lòng. Sau khi Đỗ Vân Đình tuyên bố đây chính là nguyên mẫu trong sách, người đau lòng lại càng nhiều hơn, từng làn sóng dư luận liên tục đổ dồn lên người gã như thủy triều dâng trên biển, mãnh liệt tới nỗi sắp nhấn chìm gã.

Đỗ Vân Đình viết rất hay, nhân vật tạo nên cũng rất thành công, nhân vật chính trong đó bị bạn trai đánh đập nhiều năm nhưng vẫn luôn giữ lòng trong sáng và biết ơn, không biết đã khiến biết bao nhiêu người cảm động, thật sự khiến người ta đau lòng. Yêu ai yêu cả đường đi, sau khi được biết là có nguyên mẫu, lập tức có vô số người tìm đến nguyên mẫu, ký thác hết những tiếc nuối và phẫn nộ vào câu chuyện của người thanh niên.

Người thanh niên lập tức trở nên nổi tiếng, mà còn nổi tiếng vô cùng, toàn bộ video trên mạng đều được chuyển tiếp hàng triệu lần. Với một streamer nhỏ không có tiếng tăm mà nói, lượng chuyển tiếp này không khác gì mộ tổ tiên bốc khói xanh.

(*Như đã từng giải thích, mộ bốc khói xanh là một cách nói chỉ phúc phần dồi dào.)

Chủ đề bàn luận nhanh chóng sôi nổi, tất cả hỏa lực đều tập trung vào cuộc đối đầu của tân và cựu nhân loại. Giang Văn Khang là nhân vật trong video nên đứng mũi chịu sào, nhanh chóng bị giang cư mận phẫn nộ đào ra, thông tin cá nhân công khai trên mạng, ngày nào cũng có người đứng trước cửa biểu tình yêu cầu giải thích.

Để làm dịu cảm xúc của dân chúng, quân đội không thể không tiến hành xử lý Giang Văn Khang. Bọn họ cũng không quan tâm đó có phải là việc nhà hay không nữa, bây giờ chuyện này đã trở nên nghiêm trọng, họ buộc phải xử lý gã.

Giang Văn Khang tỉnh dậy sau một giấc ngủ, thoáng chốc đã hoàn toàn nổi tiếng trên mạng. Lúc gã bị đưa vào đồn cảnh sát còn cảm thấy bản thân cực kỳ oan uổng.

“Sao các anh lại bắt tôi? Tôi không hề làm gì cả!”

Cảnh sát bình tĩnh mở video livestream cho gã xem.

“Đây mà bảo là không làm gì cả à?” Hắn hỏi Giang Văn Khang, “Anh còn định làm gì nữa?”

Giết người phóng hỏa chắc?

Giang Văn Khang trợn mắt, trong lòng vô cùng oan ức.

“Cơ bản là tôi không hề đánh!” Gã kêu lên, “Không biết cậu ta làm sao mà tốc độ rất nhanh… tránh thoát hết! Mà hơn nữa hôm qua tôi bị người ta đánh đấy, tôi mới là nạn nhân…”

Thật sự đây không phải là lần đầu tiên gã ra tay với người thanh niên, bằng tốc độ của gã thì người thanh niên luôn luôn chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh, chỉ có thể để gã xả giận, ngoan ngoãn cho gã đánh như bao cát. Nhưng tối hôm qua khác hẳn mấy lần trước, người thanh niên di chuyển trốn tránh linh hoạt vô cùng, mặc dù từ góc độ của camera thì nhìn như đánh trúng, trên thực tế chỉ đánh thành chút vết thương ngoài da rất nhỏ, cơ bản không cú đánh nào thật sự rơi lên người cậu ta cả.

Đến lúc sau, Giang Văn Khang nổi giận trong lòng, vừa định đi lấy dây thừng trói người lại thì lại có mấy người khác bước vào nhã gã, chẳng nói chẳng rằng che mắt gã rồi đánh tới tấp, đánh cho Giang Văn Khang kêu la chửi bậy, rê.n rỉ không ngừng, đau đớn cuộn mình lại như con tôm luộc.

Đến bây giờ, chỗ bí ẩn nào đó còn đau rát đây này.

Gã nói: “Tôi thật sự là người bị đánh!”

Không ai tin lời gã. Video đã quay lại rõ ràng, trong phòng ngoài gã thì chỉ có cựu nhân loại yếu đuối. Cựu nhân loại mà so với độ nhanh của tân nhân loại được sao, lại còn có thể đánh tân nhân loại…

Truyện cười hay gì.

Cảnh sát chỉ cho là gã đang giảo biện, cả giận nói: “Sao đến lúc này mà vẫn không chịu khai thật?”

Giang Văn Khang oan thật, “Tôi nói thật mà…”

Gã vừa vội vừa cuống hỏi lại: “Chỉ thế này mà bắt tôi lại ư? Đó là bạn trai của tôi, đây là chuyện trong nhà chúng tôi, bạn đời cãi nhau, mấy người quản rộng quá nhỉ? Điều luật nào quy định tôi không thể đánh bạn trai?”

Cảnh sát cười lạnh một tiếng, khép cuốn sổ ghi chép lại.

“Chuyện trong nhà? Đã không còn là chuyện trong nhà nữa rồi.” Hắn lạnh lùng nói, “Bây giờ, là chuyện lớn.”

Do chứa yếu tố kỳ thị rõ ràng như vậy, kết hợp với hành vi đánh người không thể chối cãi, Giang Văn Khang sẽ bị xử lý rất nặng.

Tra công chợt cảm thấy không ổn.

“Anh có ý gì?”

Cảnh sát không hơi đâu đi giải thích ý nghĩa với gã, chỉ hếch cằm lên ra hiệu cho những người khác dẫn gã đi giam trước. Lúc bấy giờ rốt cuộc Giang Văn Khang cũng hoảng hồn, tay liều mạng túm lấy song cửa, mặc kệ thế nào cũng không chịu bị dẫn đi. Cuối  cùng vẫn là cảnh sát sức tay mạnh cạy ngón tay gã ra, mới để người ta dẫn gã tới phòng giam được.

Làn sóng của dân chúng vẫn không biến mất, chẳng qua đây chỉ là kíp nổ mà thôi. Sau kíp nổ này, có vô số vấn đề nối nhau phát sinh liên tục. Mâu thuẫn giữa tân nhân loại và cựu nhân loại vẫn luôn tồn tại, chỉ là bây giờ bị phơi ra công khai nên trở thành vấn đề chính trị nhạy cảm thôi.

Từ đầu đến cuối luôn có người ngồi trước cục cảnh sát, thậm chí có cựu nhân loại còn dựng lều trại ở lại trước cổng. Đỗ Vân Đình vô tình đi qua gần đó vẫn có thể nghe tiếng biểu tình khẳng khái bên kia: “Hôm nay chúng ta không đứng lên phấn đấu vì quyền lợi của mình, thì ngày mai chính chúng ta sẽ bị người mặc sức chém giết!”

Câu khẩu hiệu “Chúng tôi sinh ra như thế” bắt mắt vô cùng, được treo trên mỗi cái lều. Rõ ràng cựu nhân loại là quần thể yếu thế, nhưng đối mặt với tình hình này cũng không thể im lặng được nữa. Sự chú ý không thể đơn giản đặt lên vấn đề bạo lực gia đình được nữa, mà đã phát triển thành “Án cườ.ng bạo” “Án cướp bóc” “Án giết người”, cậy có sức mạnh nên tân nhân loại phạm tội vô số kể.

Sau đó lại đàm phán hòa bình.

Thời gian đàm phán khá dài, song phương giằng co kịch liệt với ý đồ cướp quyền lợi nhiều hơn. Đỗ Vân Đình đến nhà thăm hỏi người thanh niên, phát hiện phóng viên lúc trước vây kín dưới nhà cậu ta đã giải tán hết, không còn ai bám riết cậu ta nữa. Sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi cuộc tranh đoạt quyền lợi thực tế này.

Người thanh niên rót chén trà cho cậu, ngồi bên cạnh cảm kích nói: “Cảm ơn cậu…”

“Cảm ơn tôi làm gì…” Đỗ Vân Đình cười cười, “Vết thương của cậu sao rồi?”

“Không bị thương gì.” Người thanh niên nói rồi xắn tay áo lên, “Vết cũ thì ổn rồi, may mà tôi thường phát trực tiếp nên biết camera sẽ quay tới góc độ nào.”

Nếu không thì đâu tránh gọn như thế được.

Giang Văn Giang bị bếch đi, tình hình bây giờ chỉ e là vài năm cũng không ra được. Người thanh niên thoát khỏi gã như bước ra khỏi vũng bùn, đúng là sung sướng thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần. Mấy hôm nay cậu ta không còn mơ thấy ác mộng nữa, không còn nơm nớp lo sợ người đàn ông say rượu mở cửa, không còn e ngại cảm giác bị mùi rượu phả lên mặt.

Không còn những nỗi sợ này, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều. Bây giờ Đỗ Vân Đình nhìn lại, vẻ xán lạn trên khuôn mặt người thanh niên còn rực rỡ hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần.

Không biết cậu nghĩ đến chuyện gì lại khẽ cười, “Hôm đó cậu đánh cũng hả giận thật…”

Tất cả có hai tấm thẻ tăng tốc, Đỗ Vân Đình dùng một tấm, cho người thanh niên một tấm. Sau khi tắt camera, bọn họ đánh một trận đã đời, đánh tới nỗi cả người thoải mái ra.

Vốn dĩ Giang Văn Khang đã hốc rất nhiều rượu, lại thêm bây giờ Đỗ Vân Đình đã thành tân nhân loại, đòn đá của thỏ cũng khá lợi hại, lại thêm tăng tốc độ nên hai đánh một hoàn toàn không thành vấn đề. Sau khi khống chế người, hai người tránh những bộ phận lộ ra ngoài rồi đánh đấm một hồi lâu, mãi đến khi đánh người ngất xỉu mới bỏ qua.

Đến giờ người thanh niên nhớ lại vẫn thấy thoải mái vô cùng. Cậu ta chìm đắm trong cơn ác mộng này quá lâu rồi, lần đầu tiên lúc nện nắm đấm lên đối phương gần như cả người cũng run lên. Vừa kích động vừa phẫn nộ.

Kích động là vì thế mà cũng có ngày này, phẫn nộ là vì mình lại co rúm dưới nắm tay của người thế này lâu như vậy.

Cậu ta không thể nói rõ được rốt cuộc giờ phút này nhẹ nhõm nhường nào, nhưng lúc thực sự đánh Giang Văn Khang, cậu ta mới nhận ra nắm đấm kia cũng không mạnh mãi mãi được.

Mây đen đã tan. Không biết bầu trời bên ngoài đã sáng từ bao giờ, đứng ở góc này còn có thể nhìn thấy đám mây trôi lững lờ như bông gòn.

Người thanh niên ngẩng đầu nhìn thanh niên ngồi đối diện, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều.

… Đây là lúc phải sống thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK