Lúc ra khỏi phòng, Đỗ Vân Đình nhìn thấy Cố tiên sinh đứng ngay cửa. Cố Lê đến đón cậu. Anh nhận lấy túi xách từ tay cậu thanh niên, không hề tò mò kết quả mà chỉ hỏi: “Muốn ăn gì?”
Cậu thanh niên trí thức cười tủm tỉm hỏi anh: “Có thể chọn hở?”
Người đàn ông giơ tay vuốt ve trán cậu.
“Ừm.”
Có người chạy theo gọi Đỗ Vân Đình: “Úc Hàm!”
Đỗ Vân Đình quay đầu nhìn, là mấy thanh niên trí thức cùng đến thôn với cậu. Lúc trông thấy Cố Lê đứng phía sau thì bước chân ai nấy đều chững ngang, bọn họ hơi ngạc nhiên ngó nhau.
Sao hai người này thân thiết thế nhỉ?
“Cậu làm bài được không?” Người đứng giữa khá thân với Đỗ Vân Đình, cậu ta rầu rĩ nói: “Hôm qua tôi có nhìn lướt qua đề ôn rồi nhưng không xem kỹ, cuối cùng vào phòng thi chẳng nhớ gì cả…”
Vài người khác cũng than thở theo. Có người ủ rủ, có người thở phào nhẹ nhõm.
Chuẩn không khí thi cử đây rồi, không lẫn vào đâu được.
Đỗ Vân Đình sửng sốt, mím môi trả lời: “Cũng tạm.”
Tất nhiên là nhóm thanh niên kia không tin.
Hồi trước ở thành phố Úc Hàm rất thích đọc sách, thành tích thi cử lúc nào cũng đứng đầu. Cậu thông minh, nhanh nhẹn hoạt bát, ngoài cái thể lực yếu xìu ra thì chẳng tìm được điểm nào đáng chê. Bọn họ đảm bảo Úc Hàm có thể vào đại học, bèn ồn ào bảo nhau rằng sau khi có kết quả phải đến nhà Úc Hàm làm mâm cơm liên hoan uống rượu.
Mặc dù đều là thanh niên trí thức nhưng hoàn cảnh mỗi gia đình không giống nhau, có người khá giả, có người điều kiện không tốt lắm. Điều kiện gia đình của nguyên chủ Úc Hàm được coi là tầng lớp trung lưu thậm chí là thượng lưu ở thời đại bấy giờ, nhà cậu có của dư nên mấy bữa cơm như này vẫn có thể kham nổi.
Đỗ Vân Đình đồng ý: “Được.”
Cậu cười cười, “Nếu thi đậu, chắc chắn tôi sẽ mời mọi người bữa cơm.”
Hiển nhiên tâm trạng của Cố tiên sinh cũng rất tốt, trước khi tạm biệt nhóm thanh niên trí thức, anh còn hẹn, “Tôi mời cơm.”
Đây là nhóm sinh viên đầu tiên của thập kỷ này đó!
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, trong lòng Cố Lê đã phơi phới như được rải mật đường.
Đỗ Vân Đình vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Vẻ mặt của Cố tiên sinh trông như đang khoe khoang đàn con nhà mình vậy…
Sau khi chào tạm biệt, có thanh niên trí thức không nhịn được mà cứ ngoảnh đầu lại nhìn. Bọn họ không có hành động đặc biệt gì, chẳng qua chỉ đơn giản sóng vai cùng nhau mà thôi. Úc Hàm đi phía bên trong còn người đàn ông kia đi phía ngoài, nhìn như đang bảo vệ cậu khỏi dòng người đông đúc lộn xộn vậy.
Có người nói: “Quan hệ của Úc Hàm và đồng chí Cố Lê tốt nhỉ. Lúc ở trong thôn cũng hay được anh ta chăm sóc nữa á.”
Nam thanh niên trí thức lúc trước ở cùng phòng với Đỗ Vân Đình thở dài hỏi lại: “Như thế có bất thường quá không?”
Anh chàng hạ giọng, “Cậu thử nhìn em trai của đồng chí Cố Lê rồi nhìn Úc Hàm mà xem… Nếu là cậu thì cậu thương ai hơn?”
Phép so sánh này khiến ai ấy cũng bật cười. Cố Mạnh coi như có tiếng trong thôn, nhưng chẳng phải loại tiếng tăm hay ho gì. Ngày nào cũng thấy hết cô này đến cô khác bị lừa gạt, vây quanh gã. Nhóm thanh niên trí thức cực kỳ chướng mắt với điều này.
“Cậu đừng có cười người ta.” Nam thanh niên trí thức nói, “Bây giờ người ta đã có vợ rồi, cậu có chưa mà chê?”
Một câu thôi đã dập sạch khí thế của đám thanh niên độc thân, cả bọn cúi đầu ủ rũ. Trong số bọn họ chỉ có một thanh niên có bạn gái ở thành phố, nhưng đã chia tay vì cậu ta phải xuống nông thôn. Chàng trai đi không dám hẹn ngày về, thanh xuân của người con gái sao có thể phí hoài trong vô vọng được, chẳng lẽ phải kiên trì ở thành phố ngóng chờ cậu trai kia sao?
Trong lòng cả bọn tự nhiên thấy chua xót ghê gớm!
“Khéo cuộc sống về sau của Cố Mạnh cũng không tệ đâu.”
“Ở rể nhà có tiền chắc thoải mái lắm á.”
…
Sự thật lại chẳng hề giống những gì bọn họ suy đoán, hơn nữa khác biệt hoàn toàn với viễn cảnh mà Cố Mạnh tự vẽ ra.
Lúc đầu gã cho rằng cô gái kia đã yêu mình đến phát cuồng, mang bầu rồi mới cưới khác nào bị mình nắm thóp trong tay, sao có thể ngang ngược với gã được? Nếu hai nhà gây nhau không chịu cưới, chuyện chưa chồng đã có bầu vỡ lở thì gã cũng chẳng xi nhê gì, chỉ cần có tiền, thiếu gì gái để cưới? Nhưng cô gái này thì khác, cả đời đừng mong được người ta rước.
Dựa vào điều này thôi, Cố Mạnh đã cảm thấy bản thân chính là chủ gia đình! Gã là đàn ông, đương nhiên vợ con phải nghe lời gã rồi!
Ngày đầu tiên vào cửa, Cố Mạnh tính lên giọng coi như đánh đòn phủ đầu, gã ngỡ chờ đợi mình sẽ là cơm ngon canh ngọt… Nhưng toàn là món gì thế này? Nguyên một bàn ăn toàn súp lỏng, nuốt quài cũng không thấy hạt gạo nào, răng cũng chẳng cần xài luôn! Cố Mạnh tức giận hất tung bàn cơm.
“Mấy món quái quỷ gì đây hả?”
Vợ gã ngồi trên giường không thèm ngẩng đầu, thản nhiên đếm tiền quà cưới.
“Đang nói cô đó!” Cố Mạnh càng quát to hơn, “Điếc à?”
Lúc này vợ gã mới ngẩng đầu, sự dịu dàng ưu nhã trước đây đã bay sạch sành sanh. Cô mất kiên nhẫn cau mày, “Làm sao, anh nói to thế làm gì?”
Cố Mạnh chỉ vào mâm cơm, “Đây là đồ ăn cho người à? Đồ ăn của lũ heo thôn này còn ngon hơn nhiều!”
Người phụ nữ dòm hắn chằm chằm, rồi thờ ơ ngoảnh chỗ khác.
“Vậy anh ra chuồng heo mà ăn, làm ầm lên với tôi thì được cái quần gì?”
Nắm tay Cố Mạnh khẽ run bần bật.
“Cô…”
Gã còn định nói gì đó thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước từ ngoài vào. Cố Mạnh chưa gặp người này bao giờ, nên dò hỏi: “Anh là ai? Sao lại tùy tiện vào nhà người khác?”
Người đàn ông mới đến xắn ống tay áo bằng vải thô lên, giọng nói vang dội như sấm rền rót vào lỗ tai gã, kích thích đến mức thính giác như sắp nổ tung.
“Tôi? Nhà của tôi, sao tôi lại không được vào?”
Cố Mạnh ngơ ngác, khó hiểu liếc vợ mình đang ngồi bên giường. Cô vừa mở miệng đã gọi: “Anh trai.”
Anh…
Cố Mạnh biết cô ta có anh trai, nhưng gã chưa gặp người anh này bao giờ. Thôn bên cạnh lớn hơn thôn bọn họ nhiều, có cả nhà máy điện nên số lượng nhân công rất lớn, gã không thể nắm rõ hết được. Khác hẳn với cái thôn nhỏ bé của gã, ai ai gã cũng rành.
Giờ gặp rồi mới hay, hoá ra anh vợ lại cao to như thế. Dáng người Cố Mạnh không thấp, nhưng nếu so với người trước mắt thì trông chẳng khác gì thằng nhãi chưa mọc đủ lông đủ cánh.
Trái tim gã đập bịch bịch, chút khí thế hùng hổ vừa mới dâng lên đã bị thổi bay tán loạn.
“Đây là anh trai cô à?”
Cô gái nhìn gã với vẻ mặt bình thản, giọng đầy mỉa mai.
“Anh tôi đấy, sao nào?”
Cố Mạnh nào dám to mồm như ban nãy nữa, bối rối hồi lâu: “Sao lúc trước không thấy cô nhắc với tôi?”
Cô gái cười khẩy, không thèm trả lời.
Chuỗi ngày về sau, đúng là khác xa một trời một vực những gì Cố Mạnh tưởng tượng. Kế hoạch ra vẻ chủ nhà vừa mới chớm nở, đã bị ông anh vợ cao to đen nhưng không hôi này dọa cho chết yểu. Mà Cố Mạnh vẫn không sửa được tật xấu của mình, chưa được hai ngày đã tia gái trong thôn. Chờ đến khi về nhà, ông anh vợ vừa nghe kể đã đóng chặt cửa đi đường quyền, va chạm vật lý với Cố Mạnh.
Lúc mới bị va chạm, Cố Mạnh còn gào mồm oai oái chửi bậy, nhưng chỉ tầm một hai ngày sau đã bị anh vợ dạy cho im miệng. Cố Mạnh sống ở nhà họ Cố đã quen được cưng như trứng, luôn nghĩ bản thân đặc biệt hơn người. Cho đến khi bị đi đường quyền liên tục thì mới hoàn toàn vứt hết mấy trò mèo kia, cái chân què quặt không cho phép gã đi hái hoa bắt bướm nữa.
Từ đó về sau, Cố Mạnh ngoan ngoãn cụp đuôi làm người. Đừng nói cái gì chủ nhà hay quản lý tiền bạc, đến cả chút việc vặt cũng là do vợ gã làm chủ. Tháng ngày trôi qua, bụng vợ gã càng lúc càng to, công việc trong nhà cũng bỏ đó không làm nên Cố Mạnh vừa oán thán vừa vùi đầu nhận việc. Đối với gã mấy tháng nay chẳng khác gì địa ngục, bởi vì từ nhỏ đến lớn gã có cần động tay làm việc bao giờ đâu.
Gã từng chạy về nhà mách ba mẹ, nhưng cuối cùng chẳng được tích sự gì, nhà gã ngoài ông anh cả vô dụng ăn hại ra thì chỉ còn hai bậc sinh thành. Hai ông bà bô bô chửi lộn là giỏi thôi, nhưng khi gặp trúng ông anh vợ vạm vỡ thì rén ngay.
Anh vợ đứng chặn cửa, giọng to như chuông đồng: “Đã ở rể thì cũng giống con dâu gả vào nhà chồng, ở đâu ra cái kiểu gọi ba mẹ đẻ tới mách lẻo chứ?”
Cố Mạnh ngồi trong nhà nghe rõ từng chữ, thấy ông anh vợ ví mình như con dâu gã cũng chẳng dám hó hé câu nào. Bây giờ gã đã bị đấm riết thành bệnh luôn rồi, ngoan ngoãn ngồi nghe tiếng động ngoài cửa chứ không dám ló đầu.
Cha Cố mẹ Cố thấy chuyện chẳng lành, vội vàng tức tốc chạy lấy người. Từ sau khi đụng trúng cái đinh sắt này, hai ông bà không dám bén mảng đến nhà con dâu nữa.
Đến tận bây giờ, Cố Mạnh mới thấy hối hận.
Nếu như Cố Lê còn trong nhà, sao có thể để mọi chuyện đến nông nỗi như kia!
Cố Lê là quân nhân bước ra từ doanh trại quân đội, là người đã nếm trải đủ sự đời, chắc chắn sẽ mạnh hơn cái loại chỉ biết đi đường quyền này… Có Cố Lê ở đây, xem đứa nào dám ức hiếp gã?
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Cuối cùng cha Cố cũng thu xếp để con trai cả rước vợ về nhà. Con dâu không phải là người của thôn, gả vào nhà mới biết, tay chân vụng về chẳng được tích sự gì, mới hai ngày đã tiễn vong một chậu bát đĩa. Tính tình thì chảnh choẹ, không chịu nghe mẹ Cố sai bảo, máu nóng cũng chẳng kém cạnh bà, bởi vậy ngày nào trong nhà cũng diễn ra cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu cấu xé nhau.
Cáu ở chỗ lúc trước cũng vì ngắm trúng tài sản của gia đình nhà gái nên mới cưới cô ta, giờ gây gổ cũng chẳng dám làm gì, ngày nào cũng nuốt cục tức vào bụng thành ra cứ bị khó ở. Chút chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, cũng náo loạn khiến nhà cửa không yên.
Sau đó bọn họ vô tình nghe được tin về kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc. Thanh niên trí thức trong thôn thi đậu không ít, điểm của Úc Hàm là cao nhất, dư sức đậu đại học thành phố. Lớp sinh viên đầu tiên mà sau thời gian dài không đèn sách, vẫn có thể đạt được kết quả ấy thì rất vẻ vang, người nào tinh ý một chút đều hiểu phải bồi dưỡng thật tốt. Người ta là một trong những trụ cột tương lai của đất nước đấy chứ đùa, đâu giống với mấy kẻ bán mặt cho đất bán lưng cho trời như họ chứ, nói ra có ai mà không hâm mộ đây?
Lúc này ngay cả trường trung cấp kỹ thuật cũng mở cửa tuyển sinh, chứ nói chi đến trường đại học. Vào được đó chẳng khác nào cầm được bát sắt, cả đời không cần lo đói cơm nữa.
Dân làng gặp những thanh niên trí thức đều nói vài câu chúc mừng. Mẹ Cố biết cậu thanh niên trí thức họ Úc có quan hệ tốt với thằng hai nhà mình, ngạc nhiên đến mức không thốt lên thành lời, thi thoảng có gặp trên đường cũng giả vờ quay qua ngó lại như không nhìn thấy.
Đỗ Vân Đình cũng chẳng thèm để ý. Không lâu nữa cậu sẽ rời khỏi cái thôn này, rảnh đâu mà đi chấp nhặt với bà ta.
Nói một câu khó nghe thì tương lai của cậu là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, còn mẹ Cố sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở cái thôn nhỏ hẹp này đến cuối đời. Kết quả cao thấp đã phân chia rõ ràng như thế, cậu cũng lười mở miệng chơi mấy trò cãi cọ.
Hôm nhận được thư thông báo trúng tuyển, đích thân các cán bộ thôn tự tay đưa đến, còn săn sóc chuẩn bị sẵn hoa hồng lớn bằng giấy cho bọn họ, mỗi người một bông cài trước ngực.
Đỗ Vân Đình không muốn đi xa, cậu chọn một trường đại học ngay trong thành phố để tiện chăm sóc sức khỏe cho mẹ. Cao Ly cũng ghi danh cùng trường đại học với cậu, bởi vậy lúc chia tay không buồn lắm, cô nàng vác bọc hành lý trên lưng rồi nghiêm túc dặn: “Úc Hàm, gặp lại ở trường nhé.”
Đỗ Vân Đình cười với cô nàng.
“Ừm, hẹn gặp ở trường.”
Cậu đang thu dọn hành lý. Thời gian đến đây khá ngắn, đồ đạc mang theo không nhiều, chỉ một cái túi lớn đã đủ đựng hết rồi. Còn bao nhiêu là quần áo và màn chống muỗi mà Cố Lê mua cho thì Đỗ Vân Đình không nỡ vứt đi, cậu gấp hết lại nhét vào túi.
Cố tiên sinh cũng đi cùng với cậu.
Cậu thanh niên trí thức của anh không còn ở đây, cái thôn này chẳng có gì đáng để anh lưu luyến nữa. Cố Lê đã trao đổi xong với người chiến hữu ngày xưa của mình, anh muốn vào thành phố thử làm ăn kinh doanh.
Thật ra anh chưa từng làm công việc đó, trong lòng cảm thấy khá lo lắng. Nhưng khi nói chuyện này với cậu thanh niên, em ấy lại ủng hộ hết mình: “Nhất định anh sẽ làm rất tốt!”
Tuy chỉ là lời động viên bình thường, nhưng lọt vào tai Cố Lê lại có sức thuyết phục không tưởng, cứ như có bàn tay vô hình san bằng tất cả các mối lo nhấp nhổm trong lòng anh. Người đàn ông vươn tay vuốt ve khuôn mặt cậu: “Sao em dám chắc như vậy?”
Đỗ Vân Đình không nói, chỉ cười khẽ.
Đương nhiên cậu biết chứ.
Cố tiên sinh làm gì cũng có thể đạt được kết quả tốt nhất, dấn thân vào kinh doanh thì sẽ cực thành công. Trong một đám nhà giàu, Cố tiên sinh chính là người có năng lực hàng đầu, sau khi tiếp quản công ty, không biết bao lần đã vực nó khỏi cơn khủng hoảng. Rồi anh lại phát triển sự nghiệp đến tầng cao hơn nữa, đem thương hiệu tiếng tăm lừng lẫy phủ sóng khắp cả nước. Trên tạp chí kinh tế, những chuyên mục viết về Cố tiên sinh hầu như chưa từng gián đoạn.
Cậu biết rõ năng lực của Cố tiên sinh, chỉ cần anh quyết tâm thì chẳng có chuyện gì không thành công cả!
Hai người rời khỏi thôn vào một ngày nắng đẹp, họ đi từ sáng sớm vì không muốn để bất kỳ ai đến tiễn đưa. Ánh dương ngày mới còn chưa mang nhiệt độ mùa hè, rơi xuống thế gian cứ như đang vuốt ve an ủi. Đỗ Vân Đình ngồi trên xe, dựa vào cánh tay người đàn ông. Cậu ngắm nhìn toàn cảnh thôn làng sau lưng dần dần biến thành bức tranh nhỏ, cuối cùng chỉ còn một bóng mờ trong tầm mắt rời xa.
Những ống khói nhà bếp kia, hàng cây rì rào, dòng người qua lại… Tất cả đều từ từ mờ đi sau mỗi vòng chuyển động của bánh xe rồi mất hẳn. Trước mặt là bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, đồng ruộng bát ngát lấp lánh ánh vàng, lay động trong gió mùa hè như từng cơn sóng dập dìu.
Đỗ Vân Đình nói lời tạm biệt cuối cùng với biển lúa mênh mông vàng rực ấy. Tầm mắt phóng thẳng về phía chân trời xa xa trước mặt.
Nơi đó là tương lai mà cậu chờ.
Chuyện quan trọng đầu tiên phải giải quyết sau khi vào thành phố là nơi ăn chốn ngủ. Trường đại học không có ký túc xá, cha Úc định thu xếp thuê một căn phòng cho con trai ở tạm mấy tháng rồi tính tiếp. Không ngờ sau khi nói với con trai thì nó lại bảo không cần, cuối cùng mới nói là muốn ở chung với bạn của mình. Cha Úc hỏi: “Người bạn nào của con?”
Đỗ Vân Đình: “Là người hồi trước ăn cơm với nhà mình á ba.”
Cha Úc vốn không an tâm lắm, nhưng khi nghe con trai nói là người bạn lần trước thì ông bỗng thấy yên lòng. Lúc gặp Cố Lê ông đã thấy anh rất trầm ổn và đáng tin, bây giờ nghe Cố Lê có nhà trong thành phố và có phòng dư cho con trai mình ở, ông cũng thấy vui vì tiết kiệm được một khoản, nhưng mà…
“Không thể làm phiền người ta như thế con à, thường ngày con phải giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn, biết chưa?”
Đỗ Vân Đình gật đầu cái rụp, “Vâng ạ!”
Nhà của Cố Lê là do chiến hữu sắp xếp giúp anh, rất gần trường đại học của Đỗ Vân Đình. Lúc trước người đàn ông đã đến đây mấy lần để quét dọn sạch sẽ rồi, chẳng qua rõ ràng có hai gian phòng nhưng chỉ đặt một cái giường.
Đỗ Túng Túng đứng trước cửa, cảm giác mình đã nhìn thấu âm mưu của Cố tiên sinh rồi.
“Anh ơi, giường đâu ạ?”
Người đàn ông trả lời tỉnh bơ: “Trong phòng không có giường.”
“Anh đừng có mà lừa em!” Cậu thanh niên tức giận chỉ trích, “Dấu vết của cái giường cũ còn in trên mặt đất kia kìa!”
Cái dấu đó chùi không sạch, Cố Lê cũng bó tay. Dù sao giường cũng mất tiêu rồi, anh vươn tay cởi cúc áo rồi nói, “Em ở cùng anh.”
Đỗ Vân Đình còn nói gì được nữa đây!?
Cậu cảm giác bản thân như miếng thịt cá nằm phơi trên thớt gỗ, dầu trong nồi cũng sôi ùng ục rồi, chỉ chờ cậu nhảy cái ùm vô là xong.
Sure kèo là không trốn nổi. Đã như thế thì chi bằng nằm xuống mà tận hưởng đi thôi…
Đỗ Vân Đình nói với 7777: [Cho hai hộp cao hài hoà đê em giai!]
Hệ thống vừa nghe thấy ba chữ cao hài hòa là kho số liệu trong đầu nó run cầm cập rồi, nó từ chối ngay tức khắc: [Hông!]
Mơ cũng đừng hòng!
[Đừng trả lời nhanh vậy chớ?!] Đỗ Vân Đình líu lưỡi, [Hồi trước chúng ta kể đến đâu rồi nhỉ? Ngọn núi trong “Hoa đào mùa xuân” có cái miệng nhỏ nhắn, loáng thoáng như phát sáng à?]
7777: […]
7777 nhắc nhở, [Cậu còn thiếu điểm tích lũy đó!]
Còn tôi mới là chủ nợ!
Nhưng Đỗ Vân Đình đã dùng hành động thực tế để chứng minh rằng chủ nợ cũng phải chịu thua con nợ mặt dày, cậu nói tiếp: [Nếu không cho tôi thì khoản nợ trước đó tôi cũng cóc trả.]
Hệ thống: […]
Quê ở đâu mà khôn thế?
[Không làm, không làm nữa!] Đỗ Vân Đình nằm uỵch xuống giường, bắt đầu giãy đành đạch như cá mắc cạn, [Dù sao thì không được Cố tiên sinh “hấp”, cuộc đời tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả! Bây giờ tôi sẽ đưa Bạch Kiến Sinh sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới, để hắn làm chị em với tôi cũng được.]
7777 nhận ra sự nghiêm túc trong ánh mắt cậu thì rén vđ.
Đỗ Vân Đình quyết tâm đưa Bạch Kiến Sinh sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới thật đó!
Nó hổng có muốn tra nam nửa đường lại biến thành tra nữ đâu, nếu thế thì khẩu vị mặn quá rồi.
Mà Đỗ Vân Đình cứ dí mãi không tha: [Cậu thấy bao giờ chưa? Sau khi phẫu thuật xong cơ quan sinh dục sẽ thay đổi, còn hai con ốc vít hồi trước có thể phồng lên như quả dứa, bóp một cái là nước chảy ào ào…]
Đáng sợ hơn là sau khi nghe cậu kể, hệ thống đã tự động hình dung cảnh tượng Bạch Kiến Sinh cho con bú.
Nó thoáng nghĩ qua hình ảnh kia chút thôi, mà kho số liệu đã run như cầy sấy rồi.
[Đừng nói nữa!]
Đỗ Vân Đình: [Thế cao hài hòa thì sao?]
7777 tủi thân chết mất, tuy nó không cam tâm nhưng vẫn phải moi hai hộp cao hài hòa từ trong kho hàng lưu trữ của mình, giọng nói điện tử rè rè mất sức, ỉu xìu như mèo bị cạo lông.
[Cho cậu đây… Đừng có đòi tôi nữa, sau này không cho phép cậu tiếp tục dùng chiêu này!]
Hừ, một chiêu dùng một lần là đủ rồi. Đỗ Vân Đình đắc ý cất hai hộp cao hài hòa vào túi. Tạm thời chưa nghĩ ra chiêu tiếp theo, dù sao mấy ngày nay cũng đủ tài nguyên để lao động rồi.
Ít nhất lúc Cố tiên sinh muốn, không đến mức khiến cậu bị đau chết trên giường nữa.
Bản thân Cố Lê cũng đang nghĩ cách. Lúc tình ý cháy lên, hầu như bản năng của loài người đều thôi thúc họ tiến thêm bước nữa, huống chi Đỗ Vân Đình còn có một tật xấu nhức nách vô cùng, rảnh rỗi là mặc quần áo mỏng manh thiếu vải lắc lư qua lại trước mặt anh. Chốc chốc duỗi ngón út ra ngoắc ngoắc anh, cộng thêm đôi mắt trong veo dòm anh như kiểu ‘tới dduj em đi!’.
Cố Lê cảm thấy mình bị bệnh chắc luôn. Nếu không thì sao mỗi lần bị đôi mắt kia nhìn là cảm giác cả người như bị thiêu đốt, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực cơ chứ?
Đó toàn là những món đồ tự tay người đàn ông chọn mua. Màu vải tươi sáng làm tôn lên làn da trắng hồng của cậu thanh niên trí thức, trông non nớt như miếng đậu hũ vừa ra lò, mềm mịn ngập nước. Càng sờ càng thấy tinh tế mịn màng, da thịt săn chắc toát lên sức sống thanh xuân mãnh liệt.
Người như thế mà ngày nào cũng lắc lư trước mặt mình, lại không thể làm tới bước cuối cùng. Thằng đàn ông nào nhịn được chứ?
Cố Lê cũng là đàn ông, đương nhiên anh nhịn không nổi rồi.
Anh đã tập luyện và học hỏi nhiều lắm luôn.
Thời buổi này vẫn chưa có internet. Cố Lê phải vận dụng mạng lưới tin tức thưa thớt của mình để nghe ngóng, cuối cùng mua được vài cuốn sách nước ngoài từ tay người ta, tất cả đều có nội dung về cái đó. Cách thức, quá trình, mọi khâu đều được giảng khá kỹ. Đến cả việc dùng những công cụ nào để hỗ trợ quá trình cũng liệt kê rất rõ ràng.
Cố tiên sinh nhìn chằm chằm nội dung trong sách, thế mới biết mình đã làm sót bước nào. Anh là người hiếu học, nghiêm túc cầm sách tìm hiểu vài ngày, cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị kiểm tra thành quả học tập của mình.
Hôm đó là một ngày mưa lớn.
Từng hạt mưa rơi lộp độp bên ngoài, bọt nước văng tung tóe trên mặt đất. Hai người cùng nhau về nhà, mặc dù đã che ô nhưng vẫn bị ướt không ít, ai cũng lạnh cóng đến mức run lên, phải liên tục lắc lắc mấy cái mới có thể hắt hết nước mưa đọng trên tán ô xuống.
Bầu không khí như được tăng thêm độ ẩm từ cơn mưa bất chợt ấy, hơi lạnh cuốn lấy cậu thanh niên trí thức. Những lúc thế này thì trong phòng ấm áp hơn nhiều. Đỗ Vân Đình đổi dép lê, chạy lại nhét khăn lau vào tay người đàn ông, “Anh hai lau tóc đi…”
Cố Lê nhận khăn lau vài cái.
Mưa ngoài trời vẫn lớn lắm, đứng trong nhà còn nghe được tiếng nước ào ào dội vào. Người đàn ông vỗ vai cậu thanh niên, bảo cậu đi tắm trước.
“Đừng để cảm lạnh em.”
Đỗ Vân Đình ôm đồ vào phòng tắm, chưa được bao lâu đã bước ra, mái tóc ướt sũng dán lên cổ.
Cậu lười lau nên chỉ tùy ý chà xát mấy cái, cuối cùng người đàn ông vẫn phải nhận lấy khăn tắm, anh mím chặt môi hỏi, “Lau thế mà được à?”
Đỗ Vân Đình lười bao biện, bèn gật đầu với anh.
Cố Lê bị cậu chọc tức đến mức bật cười, anh vỗ vỗ tay lên giường.
“Nằm xuống đây.”
Anh lau khô tóc cho cậu thanh niên trí thức. Cậu trai thì ghé đầu nằm trên đùi anh, sợi tóc mềm mại rơi lên kẽ tay, thoang thoảng mùi thơm ngát nhàn nhạt của xà phòng. Lẫn trong mùi hương này còn có cả hơi nước ướt át, bỗng khiến cõi lòng Cố Lê lay động.
Anh cúi đầu nhìn xuống, trùng hợp thay cậu thanh niên trí thức cũng đang giương mắt nhìn lại. Tròng mắt trắng đen rõ ràng, trong veo sáng tỏ, đôi đồng tử đen láy như được dòng suối ấm áp thanh tịnh bao quanh, nhẹ nhàng ngâm trong đó.
Cố Lê rất thích đôi mắt của cậu. Anh vươn tay che lại, hai hàng mi dày đang khẽ chớp, cọ sát trong lòng bàn tay anh. Tầm mắt đột nhiên tối sầm cũng không làm cậu thanh niên bối rối, ngược lại còn rất tin tưởng mà ôm lấy canh tay anh, như biết chắc rằng người trước mặt sẽ không làm tổn thương mình.
“Anh ơi…”
Tiếng gọi này như cái chốt mở, bàn tay Cố Lê tăng thêm sức lực, anh chợt nhẹ giọng thở dài. Sau đó chậm rãi cúi người, phủ lên mi tâm cậu thanh niên một nụ hôn dịu dàng nhất.
————–