Vết thương của chàng cần vài ngày để lành và trong thời gian đó, Keeley đã thuần thục việc dựng lên rào chắn giữa hai người. Chàng càng hồi phục, nàng càng gia tăng khoảng cách và giảm bớt thời gian ở cùng chàng.
Cuối cùng, động lực lớn nhất thúc đẩy chàng bình phục chính là việc được ra khỏi phòng để nhìn thấy nàng nhiều hơn.
Chàng vẫn cảm thấy đau. Mạng sườn vẫn còn nhức nhối và chàng sẽ được tưởng thưởng một cơn đau thấu trời ập tới ngang bụng nếu xoay người quá nhanh. Nhưng chàng không muốn bỏ thêm một giây phút nào chỉ để nằm ngó trân trân lên trần nhà nữa, chàng phải tìm mọi cách để xua đi khao khát mãnh liệt trong lòng.
Ngay cả bây giờ, khi cố ngồi nghe anh em mình thảo luận, ánh mắt chàng vẫn cứ trôi sang phía bên kia đại sảnh, nơi những người phụ nữ đang ngồi trước lò sưởi may quần áo cho em bé trong bụng Mairin.
Bên ngoài, tuyết đang rơi và sẽ chất chồng lên những đụn tuyết nhỏ hiện có trên mặt đất, biến chúng thành đống tuyết to dày chỉ sau một đêm. Tất cả mọi người đều lánh vào nơi ấm áp. Đàn ông uống rượu, nói chuyện chiến tranh và liên minh, dĩ nhiên không quên nhắc đến kẻ thù không đội trời chung, Duncan Cameron.
Nhưng Alaric không nghe thấy gì cả. Chàng nhìn Keeley cười nói với nhóm phụ nữ, đôi mắt nàng sáng lên niềm vui.
Ewan thỉnh thoảng nhìn về phía Mairin. Việc đó không lọt khỏi mắt Alaric và khi Mairin ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của chồng, trong giây phút đó, Alaric ghen tị với Ewan về tất cả mọi thứ anh mình có. Tình yêu và sự quan tâm hiển hiện họ dành cho nhau khiến ngực chàng đau nhói. Tất cả những gì chàng có thể làm là cố gắng ngồi lại đó chứ không quày quả bỏ đi.
“Bỏ trò đó đi, Alaric.”
Alaric chớp mắt rồi giận dữ nhìn Caelen dám đột ngột chen ngang vào dòng suy nghĩ của mình.
“Muốn cái quái gì đây?”
“Muốn anh tập trung chú ý. Chúng ta đang bàn bạc những vấn đề quan trọng mà anh cứ mãi thẫn thờ dòm ngó.”
Alaric bấu chặt tay lại thành nắm đấm nhưng không đáp trả lời chế nhạo của Caelen.
Ewan cau mày nhìn hai người em. “Ta đang nói đến việc đã nhận được thư của lãnh chúa gia tộc McDonald. Ông ta rất tiếc khi chuyến đi của em bị gián đoạn và muốn tìm cách hợp thức hóa sự liên minh giữa hai gia tộc càng nhanh càng tốt. Ông ta băn khoăn hơn trước ý nghĩ Cameron chiếm lĩnh quyền kiểm soát các đường biên giới bao quanh gia tộc McDonald. Tình trạng bất ổn ngày càng gia tăng trong các gia tộc lân cận với chúng ta. Tất cả đều sợ sức mạnh của Cameron và đang tìm kiếm sự viện trợ, ủng hộ từ chúng ta.”
Alaric liếc nhìn anh trai, cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực.
“Ông ấy không muốn chờ đến mùa xuân mới tiến hành lễ cưới kết tình thâm giao giữa hai gia tộc. Ông ấy cũng biết ta sẽ không rời khỏi pháo đài trước và sau thời gian Mairin sinh nở. Ông ấy đề nghị sẽ cùng Rionna đến đây sau khi Mairin sinh xong để tổ chức lễ cưới tại nơi này.”
Alaric ép mình không để lộ phản ứng gì ra mặt. Chàng lặng thinh hoàn toàn cho đến khi nghe thấy nhịp tim đập trở lại nơi ngực trái. Chàng sẽ không nhìn Keeley. Chàng sẽ không nghĩ đến những gì mình muốn khi tương lai gia tộc còn nằm trong tay mình.
“Alaric? Nói gì đi chứ?” Ewan cất tiếng.
“Thật tốt khi ông ấy sẵn lòng đến đây,” Alaric nói đều đều. “Chúng ta không thể bỏ pháo đài không ai bảo vệ được, cũng không thể chia đội sự phòng thủ khi cử một đội quân đi cùng em. Chúng ta đã mất cả chục chiến binh thiện nghệ rồi.”
Ewan trầm ngâm nhìn Alaric. “Vậy là chú vẫn sẵn sàng tiến tới cuộc hôn nhân đó?”
“Em chưa bao giờ nói bất cứ điều gì khiến anh phải nghĩ khác đi.”
“Vấn đề không phải là nói hay không nói,” Ewan nói khẽ trong lúc rời mắt khỏi Alaric, nhìn sang chỗ nhóm phụ nữ ngồi. “Ta biết chú muốn có cô ấy.”
Alaric không muốn quay lại nhìn theo hướng ánh mắt của Ewan. “Điều em muốn thì có đáng là gì. Đã chấp thuận cuộc hôn nhân này thì em sẽ không rút lại lời nói của mình.”
Sự tiếc nuối vụt hiện trên mặt Ewan trước khi anh lấy lại vẻ mặt bình thường và đưa mắt về nhìn thẳng vào hai người em trai. “Vậy là xong. Ta sẽ trả lời thư cho lãnh chúa McDonald, báo rằng chúng ta sẽ tiếp đón ông ấy sau khi con ta chào đời. Chắc chú và cô dâu mới sẽ phải ở đây đến hết mùa đông. Gia tộc McDonald cất công đến đây đã đủ gian khó rồi. Không lý gì lại phải liều mình quay về khi tuyết chưa tan.”
Nghĩ đến chuyện kết hôn với Rionna, lòng chàng đã đủ chua chát lắm rồi. Nếu như, cô ấy còn ở đây, sống cùng chàng như vợ chồng trong khi chàng vẫn nhìn thấy Keeley mỗi ngày, làm sao chịu nổi đây.
“Anh sẽ cho cô ấy đi ngay sau khi đứa bé chào đời bình an,” Ewan thì thầm.
Alaric phản đối tức thì. “Không! Anh không được đuổi cô ấy đi giữa mùa đông rét mướt khi cô ấy không biết về đâu và không có nơi nào để gọi là nhà. Em đã cam đoan với cô ấy rằng anh sẽ lo liệu chu toàn cho mọi thứ. Hứa với em rằng cô ấy sẽ có chỗ ở đàng hoàng tại đây chừng nào cô ấy còn muốn.”
Ewan thở dài. “Thôi được. Ta hứa.”
“Có cần thiết phải tra tấn bản thân thế không, anh trai,” Caelen rít lên. “Đoạt lấy cô nàng đi. Một đêm thôi rồi thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Thỏa mãn bản thân và đến lúc gia tộc McDonald tới, anh sẽ giũ bỏ được ham muốn.”
Alaric chán ngán nhìn em trai. “Không, Caelen. Anh e là mình sẽ không bao giờ tống khứ được ham muốn về cô ấy. Nó ngấm quá sâu và mãnh liệt quá rồi. Và anh cũng không muốn lợi dụng Keeley. Cô ấy xứng đáng nhận được sự tôn trọng của anh. Cô ấy đã cứu mạng anh.”
Caelen lắc đầu nhưng không tranh cãi gì thêm. Anh ta nốc cạn rượu và vừa lẩm bẩm gì đó vừa nhìn chằm chằm vào ngọn lửa sáng rực trong lò sưởi.
Bên kia căn phòng, Mairin đứng dậy và lập tức đặt tay ra sau lưng. Trông cô mệt mỏi và Ewan nhận ra ngay điều đó. Anh cau mày, nhanh chóng đứng dậy. Chớp mắt anh ta đã đến bên, nghiêng người thì thầm vào tai cô. Cô mỉm cười với anh, rồi chẳng mấy chốc Ewan đã cùng cô đi về phía cầu thang dẫn lên phòng của họ.
Alaric bấu chặt chiếc cốc của mình và nhìn chằm chằm vào vòng xoáy nước trong phần rượu còn lại. Chàng đặt cốc xuống bàn, không tài nào nuốt trôi suy nghĩ sẽ nốc thêm thứ rượu cay nồng kia.
“Em ghét nhìn thấy anh như thế này,” Caelen càu nhàu. “Đi mà vớ lấy một cô nàng sẵn sàng sưởi ấm cho chiếc giường của anh đi. Anh sẽ quên cô lang y kia thôi. Để một người phụ nữ có quyền năng chế ngự anh nhiều đến vậy thật khó coi.”
Alaric cười nhạt. “Rõ ràng em chưa bao giờ muốn một phụ nữ theo cách anh muốn có Keeley.”
Mặt Caelen tối sầm lại và lập tức Alaric ước gì có thể rút lại những lời nói đó. Thật ra nhiều năm trước Caelen từng bị một cô nàng làm cho si mê cuồng dại. Anh ta bày tỏ tình cảm của mình một cách công khai đến mức có thể chết vì cô ta. Thế nhưng ả lại phản bội chạy theo Duncan Cameron và gia tộc của họ đã mất đi tất cả, người cha kính yêu và cả người vợ trẻ của Ewan. Caelen không bao giờ cho phép mình để phụ nữ hớp hồn lần nữa. Alaric thậm chí còn không chắc Caelen có từng ăn nằm với ai không. Nếu có thì anh chàng quả thật cực kỳ kín đáo trong chuyện ấy.
“Xin lỗi. Anh không muốn làm em buồn đâu,” Alaric lên tiếng.
Caelen nâng cốc lên môi, lạnh lùng nhìn ngọn lửa. “Không hề gì. Sai lầm của em nên được xem là lời cảnh báo để anh đừng bao giờ cho phép phụ nữ dắt mũi qua sự quyến rũ thể xác.”
Alaric thở dài. “Không phải tất cả phụ nữ đều như nhau. Nhìn chị Mairin mà xem. Chị ấy đối xử với Ewan rất tốt. Chị ấy chung thủy và kiên định, là một người mẹ tốt đối với Crispen và sẽ hy sinh vì Ewan.”
“Chị Mairin vượt xa những người phụ nữ khác,” Caelen bướng bỉnh. “Anh Ewan may mắn thôi. Hầu hết đàn ông tìm cả đời cũng không ra một người phụ nữ đặt vị trí của chồng và gia tộc lên trên bản thân mình.”
“Vậy Keeley không làm những điều đó khi chăm sóc anh sao? Làm thế nào cô ấy biết anh không phải là một kẻ tồi tệ muốn hãm hiếp, hành hạ cô ấy? Cô ấy bị bắt cóc khỏi nhà và bị đưa đến sống với những người xa lạ nhưng cô ấy vẫn chăm sóc anh đến kiệt sức.”
“Rõ ràng anh bị bỏ bùa rồi và em nhận thấy không điều gì có thể làm anh lay chuyển được nữa. Này ông anh, đây là lời khuyên của em. Hãy tránh xa cô nàng lang y đó. Anh sẽ có vợ trước khi mùa đông kết thúc. Dây dưa với người phụ nữ khác chẳng mang lại điều gì tốt đẹp đâu. Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, anh không thể đắc tội với gia tộc McDonald. Quá nhiều thứ phụ thuộc vào mối liên minh chặt chẽ để có thể xóa sổ Duncan Cameron. Mạnh như chúng ta cũng không thể đơn độc tấn công khi ngày sinh nở của chị Mairin gần kề. Khi chị ấy hạ sinh an toàn người thừa kế Neamh Álainn, chúng ta mới có thể nghĩ đến việc thoát khỏi mối đe dọa từ hắn. Chúng ta cần các gia tộc láng giềng đoàn kết với ta thành một lực lượng hùng hậu. Ngoài ra chúng ta còn phải đối mặt với sự đe dọa của Malcom, biết đâu Duncan sẽ bắt tay với hắn để lật đổ Vua David khỏi ngai vàng.”
Môi Alaric vặn vẹo thành một tiếng hầm hè dữ dội. Caelen hành động như thể Alaric là một thằng khờ. “Em không cần nhắc nhở anh những gì đang bị đe dọa ở đây, Caelen. Anh cũng nhận thức được ý nghĩa của cuộc hôn nhân với Rionna McDonald. Anh đã nói sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình. Em xúc phạm anh khi ám chỉ rằng em không trông mong gì nhiều ở anh đấy.”
Caelen gật đầu. “Xin lỗi. Em sẽ không đề cập tới chủ đề này nữa.”
“Tốt,” Alaric lẩm bẩm.
Chàng ráng nốc hết cốc rượu, lập tức nhăn mặt khi nó trôi tuột đi và lình bình trong bụng. Chàng đã uống quá nhiều khiến đầu nhức buốt. Không thể cưỡng lại, chàng đánh bạo nhìn lần nữa về phía Keeley đúng lúc nàng hơi quay đầu về phía chàng.
Ánh mắt họ gặp nhau và bị khóa chặt lại, nàng bất động như một con nai sắp bỏ chạy. Đôi mắt nàng mở to chất chứa đầy xúc cảm và trong khoảnh khắc ấy chàng nhìn thấy tất cả những điều nàng hằng che giấu. Cũng sự khao khát hệt như trong chàng. Cũng sự ham muốn đó. Cũng sự tiếc nuối đó.
Chàng nhìn đi chỗ khác, lầm bầm nguyền rủa, sau đó, giơ cốc lên ra hiệu cho người hầu mang thêm rượu tới.
Đột nhiên, chàng quyết định rằng mình chưa uống đủ. Chàng cần uống thêm, có lẽ khi say chàng sẽ không còn cảm thấy cơn đau khủng khiếp đang cồn lên trong bụng và xộc thẳng lên ngực mình nữa.
Có lẽ chàng sẽ quên.