• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, Ewan phóng ngựa ầm ầm như vũ bão, dẫn theo chiến mã cho Alaric. Theo sau anh là ùn ùn binh lính trang bị áo giáp, lăm lăm vũ khí sẵn sàng chiến đấu.

Alaric nhảy lên lưng ngựa, phớt lờ sự kêu gào phản đối của mạng sườn vào lần đầu tiên chàng cưỡi ngựa lại kể từ khi bị thương. Cormac và Gannon phía sau cũng lên ngựa trong lúc sáu binh lính khác tạo thành vòng vây bảo vệ đưa bọn trẻ về pháo đài.

Không đợi lệnh của Ewan, Alaric thúc ngựa thẳng tiến. Thoạt đầu con vật di chuyển khó khăn trên mặt đường phủ tuyết nhưng rồi giữ được thăng bằng và lao đi băng băng.

Chàng bám theo dấu chân ngựa với anh em trai cùng những binh lính luôn kề vai sát cánh.

“Hãy cẩn trọng hơn, Alaric,” Ewan kêu lên. “Có thể có phục kích.”

Alaric cong môi quay ra sau liếc nhìn anh mình. “Bọn chúng tưởng đã bắt cóc được Mairin. Nghĩ thử xem anh có kêu em cẩn trọng hơn nếu chính chị ấy mới là người gặp nguy hiểm không?”

Ewan nhăn mặt nhưng rơi vào im lặng.

“Bọn chúng không nghĩ sẽ bắt cóc thành công trong thời tiết này. Đây là một vụ làm liều,” Alaric vừa lẩm bẩm vừa nghiên cứu địa hình.

“Đúng vậy. Chúng liều mạng và hy vọng có thể tấn công khi ta ít ngờ đến nhất.”

Caelen thúc ngựa qua một hố tuyết đặc biệt sâu. “Chúng ta không nên để pháo đài rơi vào cảnh không ai giám sát. Chị Mairin và đứa trẻ trong bụng chị ấy cực kỳ quan trọng.”

Lúc đó, nếu Alaric ở khoảng cách đủ gần thì đã cho Caelen một trận. Có thể nói, chàng đã cố gắng hết sức mới không lao trở lại để lôi em mình xuống khỏi lưng ngựa. Chàng đã không trút cơn giận chỉ vì biết rằng mỗi thời khắc mất đi, Keeley sẽ càng cách xa mình.

“Đủ rồi,” Ewan quát. “Keeley quan trọng đối với sức khỏe của Mairin và đứa bé. Chúng ta cần đi tìm cô ấy. Pháo đài đã được canh gác cẩn trọng. Chỉ có kẻ ngốc mới tổ chức tấn công trong tiết trời rét căm căm thế này.”

“Cameron đã chứng tỏ hắn là kẻ ngốc gấp mười lần,” Alaric chỉ ra. “Hãy tìm cô ấy trước khi quá muộn.”

Thốt ra những lời đó, nỗi khiếp đảm ngập tràn trong tim Alaric. Chàng biết rằng ngay khi bọn chúng phát hiện Keeley không phải là Mairin, sự sống của người chàng yêu sẽ bị tước đoạt. Nàng sẽ bị loại bỏ vì không còn giá trị lợi dụng. Cameron rất tàn nhẫn khi theo đuổi mục tiêu và không cho phép ai cản đường hắn.

Chàng giục ngựa phi nhanh đến mức kiệt sức. Nếu đi nhanh hơn, họ sẽ thu hẹp được khoảng cách.

“Anh ra ngoài này thì thật điên rồ,” Caelen càu nhàu. “Tình trạng của anh không thích hợp để cưỡi ngựa hoặc chiến đấu.”

Alaric trừng mắt nhìn em trai một cách gay gắt, cơn giận sôi sục như vạc dầu nóng. “Nếu anh không chiến đấu vì cô ấy thì ai sẽ làm?”

“Em sẽ không để cô ấy rơi vào tay Cameron,” Caelen đáp. “Em không hiểu niềm say mê của anh đối với cô ta, nhưng em sẽ không bỏ mặc cô ta chẳng biết sống chết ra sao. Anh nên trở về pháo đài đi.”

Alaric phớt lờ em trai và tiếp tục thúc ngựa, vó ngựa to lớn hất tung lớp tuyết. Càng đuổi theo, tinh thần chàng càng sa sút. Phải cả tiếng đồng hồ rồi. Cũng có thể lâu hơn. Chàng không còn đoán được thời gian nữa. Mặt trời đang chìm thấp, và chẳng mấy chốc hoàng hôn sẽ buông xuống. Mọi cơ hội theo dấu sẽ tiêu tan, phải chờ đuốc được đưa đến mới có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm.

Cả nhóm cưỡi ngựa trong im lặng, dõi mắt nhìn về phía chân trời tìm bất kỳ dấu hiệu nào của bọn tấn công.

Họ đã suýt cưỡi ngựa lướt qua Keeley.

Caelen chính là người đầu tiên phát hiện có vật gì đó lùm lùm trong tuyết. Anh giật mạnh dây cương khiến con ngựa lồng lên, rồi xuống ngựa, lội qua tuyết trước khi Alaric kịp hiểu ra chuyện gì.

“Alaric, là cô ấy!”

Ewan và Alaric cùng xuống ngựa. Chợt đầu gối Alaric khuỵu xuống bởi cơn đau buốt bất ngờ ùa qua mạng sườn. Chàng thở hổn hển, chống tay vào người và xua đuổi mọi thứ, trừ ý nghĩ về Keeley, ra khỏi tâm trí.

Caelen quỳ xuống, không ngừng phủi tuyết khỏi người nàng. Alaric lao đến quỳ cạnh và cùng Caelen phủi sạch phần tuyết còn lại bám trên trang phục của nàng. Sau đó, chàng nâng nàng lên, ôm vào lòng.

“Keeley,” chàng khẽ gọi. “Keeley!”, giọng chàng to hơn khi nàng không phản ứng.

Nàng lạnh cóng. Làn da như băng tuyết. Áp tai lên mũi miệng của nàng, sự nhẹ nhõm suýt đè bẹp Alaric khi chàng cảm nhận được làn hơi yếu ớt của nàng.

Vòng tay chàng chỉ chịu để nàng ra xa khi kiểm tra nàng có bị thương không.

“Đầu cô ấy đang chảy máu kìa,” Caelen nói dứt khoát khi lướt ngón tay qua mái tóc nàng. “Hoặc đã chảy máu. Trời quá lạnh và máu đã ngừng chảy.”

“Chúng ta phải nhanh lên,” Ewan giục. “Những kẻ tấn công cô ấy có thể vẫn quanh quẩn đâu đó và trời đang dần lạnh hơn.”

Khi Alaric định nhổm dậy, nàng cử động và nhăn mặt lộ vẻ đau đớn.

“Keeley?”

Mi mắt nàng lay động hé mở rồi sững sờ nhìn chằm chằm vào chàng.

“Alaric?”

“Phải, ta đây. Tạ ơn Chúa là nàng không sao. Nàng làm ta sợ điếng hồn, chắc ta già đi cả mười tuổi rồi.”

“Chiến binh như thế không được nhận đâu nhé,” nàng trêu đùa. “Nếu thật vậy thì chàng chỉ còn vài năm ra trận thôi.”

Sự căng thẳng phần nào được vơi đi khiến Alaric nhẹ nhõm hơn. Chàng siết chặt nàng vào lòng và nhanh chóng trở về phía chiến mã.

“Giờ không phải là lúc để nói chuyện. Chúng ta phải khẩn trương trở về pháo đài,” Alaric cất tiếng.

Caelen im lặng đỡ Keeley từ tay anh trai và chờ Alaric cẩn thận lên ngựa rồi mới trao nàng cho chàng. Alaric càng thêm ngạc nhiên khi Caelen đưa tấm chăn của mình cho Keeley ủ ấm.

“Cảm ơn anh, Caelen,” nàng thều thào.

Caelen gật đầu cộc lốc rồi nhảy lên, thúc ngựa phi đi. Alaric rơi lại phía sau Caelen còn Ewan đi cuối cùng.

Lúc cưỡi ngựa đi qua đỉnh đồi tiếp theo, họ gặp một nhóm binh sĩ McCabe. Lính tráng nhanh chóng bao quanh ba anh em lãnh chúa và hộ tống họ trở về pháo đài.

Ngay khi vào sân, Caelen nhảy xuống ngựa, giơ hai tay định bế Keeley.

“Tôi có thể đi được,” nàng từ chối.

Caelen không nói gì nhưng cũng không bỏ cuộc. Anh cau mày khi Alaric trượt xuống rồi đưa tay đỡ Keeley.

“Đi trước đi. Tình trạng của anh không bế được cô ấy đâu. Anh sẽ làm vết thương chết tiệt kia toác ra khi nó đã sắp lành đấy.”

Không muốn tranh luận khi Keeley đang rùng mình vì lạnh, Alaric nhanh chóng vào trong, để Ewan ở lại ra lệnh cho binh lính.

Caelen lớn tiếng đưa ra một loạt mệnh lệnh và binh lính túa ra mọi phía để thực hiện nhiệm vụ. Rồi anh đưa Keeley vào phòng nàng trong lúc một vài cô hầu lăng xăng xung quanh nhóm lửa và để thêm lông thú vào giường cho ấm.

Khi anh đặt Keeley nằm xuống giường, toàn thân nàng run rẩy. Alaric đẩy Caelen sang một bên, leo lên giường ôm lấy Keeley rồi bảo em trai trùm tấm lông thú lên cả hai.

“L...l...lạnh,” răng nàng đập lập cập. “L...lạnh...quá.”

Alaric đặt môi lên đầu nàng. “Ta biết, tình yêu. Ôm chặt ta đi. Chúng ta sẽ ấm áp rất nhanh thôi.”

“Crispen,” giọng nàng hốt hoảng. “Cậu bé an toàn không? Chàng tìm thấy nó chưa? Còn những đứa trẻ khác?”

“Rồi, mọi chuyện ổn hết cả. Crispen bình an. Nói ta nghe, sao nàng thoát được?”

Chàng ngạc nhiên thấy nụ cười của nàng dù hàm răng vẫn đang lập cập. “Bọn chúng tưởng em là Mairin và ngay khi biết bị nhầm, chúng cố giết em.”

Alaric buông lời chửi thề. Đúng như chàng nghĩ.

Caelen nheo mắt. “Thế nhưng cô vẫn sống sót. Chúng không thể ra tay à?”

“Thật không may cho anh là đúng thế,” giọng nàng lạnh tanh. “Tôi biết thể nào anh cũng thất vọng tràn trề. Nhưng tôi khiến bọn chúng tin rằng tôi là phù thủy và tôi sẽ ngàn đời nguyền rủa chúng cùng toàn bộ họ hàng thân thích nếu chúng giết tôi.”

Caelen cau mày. “Tôi không hề mong cô chết, Keeley. Nghĩ thế không được đâu.”

Nàng nhướng mày.

Alaric sốt ruột cắt ngang. “Phù thủy ư? Và bọn chúng tin điều vô lý đó sao?”

“Phải, à, em đã làm chúng đau đớn không ít. Em chống trả để Crispen chạy thoát. Tên khốn quăng em lên lưng ngựa bị em cắn cho một phát. Hắn đã nửa tin nửa ngờ em chính là ác quỷ từ địa ngục khi em đe dọa sẽ nguyền rủa hắn.”

Caelen cười thành tiếng. “Cô thật túc trí đa mưu. Có thể mau lẹ nghĩ ra được kế đó trong tình huống cấp bách quả là tài tình. Bọn chúng chắc đã chạy bán sống bán chết.”

Nàng rúc sâu hơn vào vòng tay Alaric, mắt khép lại.

“Không, nàng buộc phải tỉnh táo,” Alaric cảnh báo, không ngừng đưa mắt nhìn Caelen. “Tranh luận với cô ấy đi. Trêu đùa hoặc chọc tức cô ấy cũng được. Keeley không thể ngủ đến khi chúng ta ủ ẩm và xử lý xong vết thương cho cô ấy.”

Lo âu phủ mờ đôi mắt Caelen. Cậu ngả người về phía Keeley đang nép mình trong vòng tay Alaric. “Thật ra tôi lấy làm tiếc đã cư xử tử tế với cô, Keeley à. Tôi mới tỏ ra tốt bụng một chút thôi mà cô đã trở nên yếu đuối rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng cô phải ghê gớm hơn nhiều chứ.”

Nàng hé mở một mắt và ném ánh nhìn nguy hiểm về phía anh ta. “Tôi không định chết đâu, Caelen, vì vậy hãy giữ lại những lời lăng mạ của anh đi. Thật ra tôi thích anh cáu kỉnh hơn đấy, vì tôi không quen người đàn ông đang ở trước mặt mình. Chắc đây là bằng chứng để xem tôi đã chết chưa và có còn khả năng nhận biết điều đó hay không.”

Caelen ngửa đầu cười ha hả. “Phải, cô quá xấu tính nên chưa chết được đâu. Tôi thấy chúng ta có nhiều điểm chung đấy chứ.”

“Chúa giúp con,” Alaric lẩm bẩm. “Ôi, con không cần có những hai Caelen đâu.”

“Giờ anh có kế hoạch đối xử tử tế hơn với tôi không?” Keeley thì thầm giọng ngái ngủ.

“Chỉ khi cô tỉnh táo và không còn khiến anh tôi bận tâm nữa,” anh ta đáp trả. “Alaric trông cứ như một bà mẹ đang lo âu khắc khoải ấy.”

“Đừng tốt với tôi. Nó làm tôi nghĩ mình sắp chết.”

Giọng nói của nàng uể oải hơn làm Alaric thấy bất an. Mấy người hầu với nước nóng đâu cả rồi? Xúp nóng đâu? Thêm nhiều chăn và trang phục khô ráo đâu rồi?

Caelen và Alaric trao nhau ánh mắt âu lo. Rồi Caelen đột ngột đứng dậy, sải bước ra cửa, gầm rống vang rền khắp cả hành lang, làm Keeley giật mình trong vòng tay Alaric.

Một lúc sau, Maddie vội vã xuất hiện cùng Christina, Bertha và Mairin nối sát gót.

“Chị Mairin,” Alaric trách móc. “Chị không nên rời giường đi lại khắp nơi như vậy. Việc chăm sóc Keeley cứ để bọn em lo.”

Mairin vặc lại. “Im nào, Alaric McCabe. Keeley là bạn chị, cô ấy còn cứu cả con trai của chị nữa. Chị sẽ chăm sóc cô ấy đến khi hài lòng tất cả đều ổn.”

Người hầu mang bồn tắm vào phòng rồi chẳng mấy chốc đã đổ đầy nước vào đó. Và nhóm phụ nữ bắt đầu xua đàn ông đi khỏi.

Alaric miễn cưỡng đứng dậy. Chàng không muốn rời khỏi nàng, nhưng sự hiện diện của chàng sẽ chỉ làm dấy lên hoài nghi và những điều phiền phức cho Keeley.

Tuy nhiên, chàng ở ngay bên ngoài, không chịu đi đâu khi Keeley đang được chăm sóc. Caelen nán lại với chàng và Ewan cũng nhanh chóng gia nhập cùng hai người em trai.

“Anh cho rằng vợ anh ở trong đó,” Ewan nói bằng giọng cam chịu.

“Vâng, họ đang làm ấm Keeley trong bồn tắm,” Alaric nói.

“Tăng cường canh phòng gấp đôi và cấm bọn trẻ ra khỏi bức tường thành thứ nhất. Không phụ nữ nào được rời pháo đài mà không có người hộ tống.”

Caelen gật đầu đồng ý. “Mùa xuân đến càng sớm và khi mối liên minh được thiết lập, chúng ta càng sớm có thể hướng đến việc tiêu diệt Cameron. Hắn còn sống ngày nào thì gia tộc của chúng ta sẽ không bao giờ biết đến hòa bình ngày đó.”

Alaric nuốt khan và dựa đầu vào tường. Phải, chàng biết cuộc hôn nhân của mình và Rionna McDonald cần cấp bách tiến hàng càng sớm càng tốt. Nhưng trong lòng chàng vô cùng lo sợ việc Rionna đến đây. Chàng cầu nguyện cho mùa đông thật khắc nghiệt và tuyết rơi không ngớt. Hay bất cứ điều gì có thể giữ chân người McDonald trong pháo đài của họ.

Cửa phòng Keeley đã mở, rồi Mairin bước ra. Cánh tay Ewan lập tức quấn quanh cô và Mairin ngả đầu lên vai anh. Nhưng Alaric mới là người cô hướng mắt đến khi cất lời.

“Keeley ổn rồi. Bọn chị đã làm cô ấy ấm lên và đưa cô ấy vào giường nghỉ ngơi. Đầu cô ấy có một vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Thậm chí cũng không cần khâu lại.”

Ngực Alaric vỡ òa cảm giác nhẹ nhõm. Chàng nhìn những người phụ nữ lần lượt đi qua và phớt lờ ánh mắt dò xét của Maddie hướng về mình. Ngay khi tất cả đã rời đi, chàng bèn quay vào phòng.

Đến cửa, chàng dừng bước và ngó lại hai người anh em của mình. “Đừng để bọn em bị làm phiền.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK