Nàng đã kiệt sức rồi và từng khoảnh khắc trôi qua, nàng không còn biết chắc anh ta đang cố hôn nàng một cách điên rồ hay cố đẩy nàng ra xa hết mức có thể nữa. Cũng may, anh ta quá yếu do vết thương và lên cơn sốt nên không thể làm được gì hơn ngoài việc quật cánh tay về phía nàng.
Keeley cảm thương cho chàng chiến binh. Thực lòng là thế. Nàng dỗ dành, lau vầng trán đẩm mồ hôi rồi thì thầm không ngớt, vuốt tóc và thậm chí còn hôn lên trán anh ta nữa. Anh ta thích những nụ hôn của nàng.
Có lúc anh ta rướn lên để bắt lấy môi nàng trong một nụ hôn nóng rẫy, cuồng nhiệt, đánh cắp hết hoàn toàn hơi thở của nàng. Người đàn ông này chắc chắn đầy khát khao yêu đương vì khi không nguyền rủa nàng, anh ta chỉ làm mỗi việc là hôn nàng đắm đuối.
Nàng thấy thẹn thùng vì không hề có ý ngăn cản hành động ấy. Nói cho cùng thì anh ta đang ốm liệt giường cơ mà. Vin vào cớ đó, nàng đón nhận sự âu yếm của chàng chiến binh.
Đến trưa, nàng múc chút nước súp từ nồi nai hầm đã chuẩn bị sẵn. Nàng vô cùng vui sướng khi có người đã để lại nửa con nai trước cửa nhà để tỏ lòng biết ơn sự chữa trị của nàng. Những ngày tới nàng sẽ không cần lo về thức ăn và sẽ được no nê.
Đựng nước súp trong một chiếc cốc nhỏ nứt nẻ. Nàng quỳ bên cạnh chàng chiến binh và bắt tay vào nhiệm vụ gay go giúp anh ta húp được vài ngụm súp ấm nóng.
Rất may, lúc này anh ta không rơi vào tâm trạng hiếu chiến và đang nghĩ nàng là thiên sứ ngọt ngào nhất. Anh ta nhấm nháp tất cả những gì nàng mang đến cứ như đó là cao lương, mỹ vị thần thánh ban tặng. Và có lẽ tâm trí bị cơn sốt hành hạ của anh nghĩ thế thật.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, làm nàng suýt đỗ hết súp lên cằm chàng chiến binh. Nàng sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh tìm cách che giấu anh ta. Giấu sao đây? Anh ta nằm choán hết cả sàn nhà rồi.
Keeley đặt chiếc cốc sang một bên và đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán chàng chiến binh, hy vọng anh ta sẽ không chọn ngay lúc này để bắt đầu lẩm bẩm những tràng phỉ báng. Sau đó, nàng đứng dậy, vội vã đi ra cửa.
Nàng chỉ mở hé cửa và ngó ra ngoài. Hoàng hôn sắp buông xuống. Mặt trời gần khuất bóng sau đỉnh núi phía xa. Keeley rùng mình trước cơn gió rét buốt thốc vào người.
Nàng thấy dễ thở hơn một chút khi thấy vị khách là người chủ trang trại lân cận. Lúc đó, nàng mới nhớ ra ban nãy con ngựa to lớn của người chiến binh còn yên vị bên hông nhà.
Nàng bước hẳn ra ngoài, mỉm cười và liếc nhìn quanh quất, rồi cau mày lại khi không thấy con ngựa đâu. Người chiến binh chắc sẽ không vui nếu mất đi một chiến mã tốt như vậy. Lẽ nào con ngựa bị đánh cắp? Nàng đã toàn tâm toàn ý chăm sóc người chiến binh, còn canh chừng một con vật khó bảo đâu phải nhiệm vụ của nàng.
“Xin lỗi đã làm phiền cô trong một ngày lạnh lẽo thế này. Keeley,” Jane McNab mở lời.
Keeley hướng sự chú ý về lại Jane và gắng nở nụ cười. “Không hề gì, Tôi chỉ xin chị giữ khoảng cách. Tôi không được khỏe nên không muốn lây bệnh cho chị.”
Người phụ nữ trố mắt, vội vàng lùi lại. Ít ra bây giờ cô ấy sẽ không mong Keeley mời vào nhà.
“Có thể phiền cô cho tôi xin ít thuốc mỡ để Angus thoa ngực không? Anh ấy ho dữ quá. Cứ trở trời là lại bị thế.”
“Tất nhiên rồi,” Keeley sốt sắng. “Tôi vừa làm một đợt thuốc mới, cách đây hai ngày. Đợi ở đây nhé, tôi vào lấy cho chị.”
Nàng vội vã vào lục lọi trong góc cất giữ thuốc men. Nàng đã làm thêm thoại thuốc mỡ sệt Angus sử dụng vì có nhiều người bị chứng bệnh tương tự. Lấy một chiếc cốc nứt nẻ, nàng đổ vào đó một lượng thuốc đủ dùng một tuần rồi mang ra cho Jane đang co ro trong giá lạnh.
“Cảm ơn Keeley. Tôi sẽ cầu nguyện cho cô sớm được phục hồi quyền lợi,” Jane nói. Cô ta đặt một đồng xu vào lòng bàn tay Keeley và trước khi nàng kịp phản đối, cô ta đã quay lưng, vội vã bỏ đi.
Nhún vai, Keeley trở vào trong, cất đồng xu vào mảnh vải lanh thắt gút, nơi nàng giữ kỹ khoản tiền ít ỏi của mình. Mùa đông sắp tới, nàng có thể cần đến mọi đồng xu lục lọi được khi nguồn thực phẩm dự trữ vơi cạn.
Chiến binh của nàng im lặng và dường như đang ngủ chập chờn. Anh ta co giật, cựa quậy trong giấc ngủ nhưng không còn gây huyên náo. Keeley thở phào nhẹ nhõm vì chẳng cần phải giả vờ mệt mỏi để thuyết phục Jane rằng nàng đang đau ốm nữa. Nàng cũng thật sự kiệt sức rồi. Nàng đã mệt muốn đứt hơi và sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được một đêm ngon giấc.
Keeley quỳ xuống bên người chiến binh, áp tay sờ trán anh ta rồi cau mày lại khi thấy da anh ta khô ráp và nóng ran. Anh ta thoáng rùng mình, cơ bắp căng cứng như cố tránh né cái lạnh. Nàng nhìn lò sưởi và biết phải liều mình ra ngoài lần nữa để lấy thêm củi cho ban đêm. Gió đã gào rú bên cửa sổ, lay động tấm lông thú che bít cửa.
Muốn làm cho xong để cả đêm được ấm áp trong nhà, nàng kéo khăn choàng quấn thật chặt quanh người và băng ra ngoài lấy thêm một ôm củi đầy.
Trên đường trở vào nhà, khăn choàng bị tuột ra, bay trong gió, chỉ còn một góc được giữ lại. Nàng ào vào trong, đổ đống củi ra sàn cạnh lò sưởi, rồi bắt tay vào cời lửa cho đến khi lửa bùng cháy.
Nàng đói rã người nhưng mệt mỏi đến mức chẳng thiết ăn uống. Tất cả những gì nàng muốn là nằm xuống và nhắm mắt lại. Nàng quan sát người chiến binh đang thiêm thiếp, cân nhắc khả năng cho anh ta một liều thuốc ngủ.
Cựa quậy không tốt cho vết thương và cả hai đều chẳng thể nghỉ ngơi đầy đủ cho lại sức khi anh ta cứ khổ sở vật lộn với cơn ảo tưởng mà chỉ có Chúa mới biết anh ta thấy gì.
Tự hỏi không biết đêm nay có thể được chợp mắt được chút nào không, nàng pha thuốc rồi quỳ xuống, luồn tay qua sau gáy người chiến binh. Nàng nâng anh ta dậy hết mức có thể và đưa cốc đến môi anh ta.
“Uống đi nào,” giọng nàng dịu dàng. “Nó sẽ giúp anh yên ổn đêm nay. Anh cần một giấc ngủ thật sâu, êm ái.”
Và tôi cũng thế.
Chàng chiến binh ngoan ngoãn uống cạn, chỉ nhăn nhó khi ngụm cuối cùng trôi xuống cổ họng. Nàng thở phào, đỡ chàng nằm xuống, đấp tấm lông thú lên người anh ta để giữ ấm, rồi nàng ngã lưng sang bên cạnh, gối đầu lên khuỷu tay anh ta.
Nằm ngủ kiểu này có vẻ không hay cho lắm. Nếu có người thấy, họ sẽ chướng tai gai mắt và nàng lại bị coi là cô gái hư hỏng. Nhưng ở đây làm gì có ai phán xét nàng và nàng cũng không cho phép điều đó xảy ra dưới mái nhà của chính mình đâu. Nàng đã nhường cho anh ta chiếc giường ấm áp rồi, thì chí ít anh ta cũng phải chia sẻ cho nàng chút hơi ấm chứ.
Cơn run rẩy dịu đi phần nào khi nàng áp sát vào chàng chiến binh. Anh ta thậm chí còn thở ra mãn nguyện và xoay mình quờ quạng, cánh tay trượt xuống eo nàng. Bàn tay anh ta lướt ngược lên lưng nàng cho đến khi lòng bàn tay xòe rộng nằm giữa bả vai nàng. Rồi anh ta kéo nàng vào lòng để đầu nàng tựa vào hõm cổ anh ta.
Như được bao bọc bởi ngọn lửa rực cháy, hơi ấm thấm vào da thịt cho đến khi các cơ của nàng thả lỏng trong đó. Keeley cẩn thận không chạm vào mạng sườn chàng chiến binh, dù lúc này nàng cực kỳ muốn vòng tay chiếm hữu lấy thân thể ấy. Thay vào đó, nàng mãn nguyện rúc bàn tay vào giữa ngực cả hai, cảm nhận nhịp đập tim anh ta trong lòng bàn tay mình.
“Anh ta là người đàn ông tuyệt đẹp,” nàng thì thầm. “Tôi không biết anh từ đâu tới, là bạn hay thù, nhưng anh là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp.”
Khi nàng bồng bềnh trôi vào giấc ngủ ngon vào hơi ấm vây quanh như một tấm chăn, người chiến binh mỉm cười trong bóng tối.