“Nguyệt nhi, chúng ta về nhà thôi.”
“Ông ngoại, con chưa muốn về nhà.” Như Nguyệt lắc đầu nói. Cô không muốn gây tiếng xấu cho ồng ngoại, Hàn tiểu thư chưa kết hôn đã mang thai. Bọn họ sẽ nghĩ gì về ông ngoại chứ? Cô không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng mà ông ngoại cô mất nhiều năm gây dựng.
Hàn lão gia nói:
“Ta hiểu những gì con đang nghĩ nhưng con đừng lo. Ta không quan tâm đến mấy việc đó đâu nên con đừng lo.” Hàn lão gia nói. Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp. Chỉ luôn biết nghĩ cho người khác.
“Vậy, đến khi nào con gần sinh đứa bé, sẽ trở về.”
“Hảo. Vậy bây giờ con nghỉ ngơi đi. Sáng mai ta sẽ gọi thêm 1 người đến phụ con.”
“Vâng.” Như Nguyệt cười nói. Cái này cô cũng không cần từ chối, có một người nữa cũng đỡ. Ngày nào cũng nhờ bác Lạc thì ngại quá.
“Ta về trước đây, con nhớ cẩn thận.”
“Vâng, ông ngoại ngủ ngon.”
Như Nguyệt tiễn Hàn lão gia ra cửa rồi đóng cửa đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Mễ Ly lấy nhật kí ra viết. Từ sau khi trùng sinh, cô đã có thói quen viết nhật kí.
Cô viết cũng khá nhiều, nhưng hôm nay là ngày cô vui nhất, còn vui hơn khi cô phát hiện trong bụng mình đang có 2 sinh linh bé bỏng nữa.
Tôi thực sự rất vui, cô còn có người thân. Dù mẹ mất, bố ruồng bỏ nhưng cô vẫn rất hạnh phúc. Cô còn có ông ngoại nữa mà. Chỉ cần như thế là đủ rồi. Con à, con đừng lo, ta sẽ yêu thương con luôn phần của ba con. Con còn có ông cố nữa mà.
Như Nguyệt cười hạnh phúc. Cuộc đời cứ thanh thản trôi qua như thế này là được rồi...
.
.
.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ hơn 30 tuổi nhìn nghiêm khắc đến cửa hàng của Như Nguyệt nói:
“Lão gia bảo tôi đến giúp cô. Tôi còn có nhiệm vụ chăm sóc cô và chăm sóc tiểu thiếu gia với tiểu thư trong bụng cô.”
“Vâng, cảm ơn chị đã đến ạ. Chị có muốn uống gì không?”
“Không cần ạ, chuyện đó tôi tự làm được.”
“Vâng, vậy chị có khách thì chị nhớ cười tươi chào đón họ nhé. Tôi vào nấu ăn đây.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, gọi Như Nguyệt là được rồi.”
“Nhưng... vâng ạ.” Lão gia đã nói với cô rồi, tiểu thư nói gì cũng phải nghe thôi. Cô không còn cách nào khác.
Bác Lạc bước vào cười nói:
“Như Nguyệt, cho ta 2 phần cháo gà đem về nhé.”
“Vâng.”
Bác Lạc nhìn cô ta hỏi:
“Cô là ai?”
“Tôi là Vương Tâm Khiết, từ nay sẽ ở đây.” Vương Tâm Khiết lạnh nhạt nói.
“Ừ.”
Bác Lạc thấy run nhè nhẹ, cô gái này đáng sợ thật. Bà đi vào bếp hỏi:
“Con tìm được ông ngoại rồi sao?”
“Vâng.” Mễ Ly cười nói.
“Ta nhìn thấy ông ấy rất quen. Nhưng không thể nhớ ra.”
“Ông ấy tên là Hàn Trung ạ.”
“Hàn Trung. Hàn Trung. A!!!! CÓ phải là Hàn tổng không?”
“Vâng.”
“Vậy tại sao ông ấy không đón cháu về chứ? Ông ấy thừa tiền để nuôi cái khu này.” Bác Lạc thực sự thắc mắc. Hàn tổng thực sự rất giàu, tiền tiêu mãi cũng không hết ( ahihi, đoạn này Mii tâng bốc hơi quá ) Tại sao không đón đứa cháu gái độc nhất này về chứ?
“Cháu không muốn làm hỏng danh tiếng của ông ngoại. Mọi người sẽ nghĩ sao nếu Hàn tổng có một đứa cháu gái chưa chồng đã có thai chứ?” Như Nguyệt cười nhẹ nói.
Bác Lạc thở dài, Như Nguyệt nói cũng đúng. Như thế sẽ làm hỏng thanh danh mà ông ta mất nhiều năm xây dựng.
.
.
.
“Kình, đến Rome rồi.” Mộc Thiên Nhu cười tươi nói.
“Ừ.” Hạ Vũ Kinh cười tươi đỡ Mộc Thiên Nhu ra khỏi sân bay. Nhưng anh chỉ gượng cười. Không rõ tại sao anh lại bắt đầu cảm thấy Mộc Thiên Nhu có cái gì đó mờ ám. Cô ấy đang giấu anh cái gì đó.
Chỉ vì cô có đứa bé của hắn hắn mới đối xử tốt với cô, nhưng người hắn yêu thực sự là... Tiểu Như...
Hắn thở dài. Mộc Thiên Nhu thấy thế hỏi:
“Kình, anh sao thế?”
“Không có gì, chỉ hơi mệt thôi. Trên chuyến bay không ngủ được nên mệt thôi.”
“Vâng, vậy chúng ta về khách sạn trước đi.”
“Ừ.”
.
.
.
“Mẹ ~” Hạ Vũ Linh nũng nịu nói.
“Cái gì?” Hạ phu nhân đang đọc báo hỏi. Con bé này lại xin xỏ cái gì nữa đây?
“Cho con ra ngoài chơi nhé.”
“Đi đâu?”
“Con đến chỗ chị Như Nguyệt.”
“Được! Để ta đi theo nữa.”
“Vâng.”
Hạ Vũ Linh lấy điện thoại ra nói:
“Chị Như Nguyệt, em đang định đến nhà chị. Chị có đang rảnh không?”
“Có chứ, bây giờ mới 2h chiều, chừng 5h mới có khách lại nên em cứ đến chơi đi.”
“Vâng, vậy em đến bây giờ đây.”