“ Nước, cho tôi nước.” Như Nguyệt khẽ nói.
Một li nước được đưa đến môi của Như Nguyệt.
“ Đây là đâu?” Sau khi giải tỏa được cơn khát, Như Nguyệt liền hỏi.
“ Cô đừng lo, đây là bệnh viện. Cô bị ngất giữa đường nên mấy người dân xung quanh đem cô đến đây.” Y tá cười giải thích.
“ Hả?” Như Nguyệt nhíu mày, không phải cô đã chết sao? Mà lời thoại này không phải là của 3 năm trước sao?
“ Làm ơn cho tôi hỏi. Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Như Nguyệt hỏi.
“ Cô không cần lo đâu, cô mới ngủ được 1 buổi sáng thôi. Hôm nay là ngày 25/1/XXXX.”
Như Nguyệt ngẩn ngơ, đây không phải là ngày mà cô quyết định phá bỏ đứa bé sao?
Thấy Như Nguyệt ngẩn ngơ ý tá cười nói:
“ Cô không cần lo đâu, đứa bé vẫn ổn, chỉ là cần thêm 1 thời gian để theo dõi thôi.”
“ À vâng, ừm tôi có thể lấy túi xách của mình được không?” Như Nguyệt nói.
“ Vậy cô chờ đây một lát.” Y tá nói với Như Nguyệt.
“ Ừ.”
Như Nguyệt vui mừng, cô có cơ hội để làm lại cuộc đời của mình. Lần này cô nhất định phải sống tốt hơn. Nước mắt lại chảy ra, cô vuốt vuốt bụng, lẩm bẩm:
“ Con đừng lo, lần này cho dù cực khổ mẹ cũng sẽ nuôi con một cách toàn diện.”
Thấy ý tá sắp vào Như Nguyệt liền lấy tay lau nước mắt, y tá đem cái túi xách hàng hiệu nói:
“ Cô Hàn, đây là túi xách của cô đúng không? Tôi có thấy chứng minh thư của cô.”
“ Đúng rồi, cảm ơn cô.” Như Nguyệt cười nói.
Y tá nhìn cái túi xách hàng hiệu của Như Nguyệt lòng ham muốn liền nổi lên. Với cái đồng lương bèo bọt của cô thì cần phải trả góp 2 năm mới mua được cái túi xách đó. Mà cô ta ăn mặc cũng bình thường chắc chắn là không phải tự mua.
Như Nguyệt thấy cô y tá đang nhìn cái túi xách của mình thì cười nói:
“ Cô đừng hiểu nhầm, cái túi này là hàng fake thôi. Trên mạng bán đầy.” Thực ra cái váy này là hàng hiệu 100%, do Hạ Vũ Kình mua cho cô nhưng cô định sẽ trả lại túi xách, áo quần, nhà, tất cả nhưng thứ mà anh mua cho cô, cô đều sẽ trả lại tất.
“ Vậy sao?” Y tá nghe Như Nguyệt nói thế thì tự trách mình, người ta như thế mà mình lại có suy nghĩ bậy bạ như vậy.
“ Cô có thể cho tôi biết khi nào thì tôi có thể xuất viện không?” Như Nguyệt hỏi.
“ Ngày mai là cô có thể xuất viện rồi. Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Y tá cười nói.
“ Vâng, cô cứ đi đi.”
Như Nguyệt lấy chiếc smartphone đang thịnh hành nhất ra. Cái này cũng là do anh mua cho cô. Như Nguyệt hừ lạnh, vất điện thoại vào thùng rác.
Mấy cái thứ dơ bẩn đó, cô không cần. Như Nguyệt kiểm tra túi, tiền thẻ ngân hàng đều còn. Vì từ trước đến giờ cô không cần chi tiêu thứ gì, mà nếu có cũng là do anh mua cho nên cô có rất nhiều tiền tiết kiệm.
Như Nguyệt nhắm mắt lại, cô mệt rồi nên đi ngủ thôi, nhưng cô hi vọng đây không phải là 1 giấc mơ.
BT Hạ gia:
“ Con chào bác.” Mộc Thiên Nhu lễ phép nói,
“ Nhu Nhu, đều là người nhà của nhau cả con còn chào hỏi làm gì? Với lại trong bụng con còn có dòng máu của Kình nhi.” Hạ phu nhân hiền hậu nói.
“ Vâng, con biết ròi bác.” Mộc Thiên Nhu thẹn thùng nói.
“ Đừng có kêu là bác nữa, là mẹ đi.” Hạ phu nhân cười.
“ Vâng, mẹ.” Mộc Thiên Nhu đỏ mặt nói.
“ Thế ba mẹ con đâu?”
“ Ba mẹ con đang trên đường đến đây ạ. Thế Kình đâu ạ?” Mộc Thiên Nhu hỏi.
“ Thằng bé xuống bây giờ đấy.”
“ Vâng.”
Mộc Thiên Nhu thầm quan sát BT, quả thật rất đẹp, rất sang trong. Tuy Mộc gia cô cũng có tiếng nhưng không thể bằng Hạ gia được. Nếu cô trở thành Hạ phu nhân, cô sẽ có mọi thứ.
Mộc tổng cùng Mộc phu nhân bước vào, thêm đó là cô em gái-con riêng của Mộc tổng. Cô ta là Mộc Thiên Mai. Mộc Thiên Mai cũng giống như Mộc Thiên Nhu, đều là Bạch Liên Hoa.
Mộc Thiên Mai đỏ mắt, ghen tị nhìn Mộc Thiên Nhu.
“ Hạ phu nhân khỏe.” Mộc tổng cười hen mọn nói.
Hạ phu nhân thực sự cũng không ưa gì Mộc gia nhưng đáng tiếc là Mộc Thiên Nhu đang có cháu nội của mình, bà cũng không còn cách nào khác:
“ Ông bà thông gia mau ngồi xuống đi. Còn khách sao làm gì?”
“ Cảm ơn bà.” Mộc phu nhân nói.
Mộc Thiên Mai đáng thương ngồi khép nép ở góc. Hạ phu nhân thấy thế hỏi:
“ Ơ, không phải 2 người chỉ có Nhu Nhu thôi sao?”
Mộc tổng bị hỏi bất ngờ như vậy không biết phải làm sao thì Mộc phu nhân đã nhanh miệng nói:
“ Là con gái nuôi của chúng tôi, Mộc Thiên Mai. Mẹ nó trước đây là giúp việc trong nhà tôi, nhưng bà ấy không chồng mà có con, mà không lâu sau thì bà ấy chết. Chúng tôi không nỡ để con bé vào trại mồ côi nên mới nhận làm con nuôi. Mà Thiên Mai cũng thua Nhu Nhu 3 tuổi nên ai cũng tưởng là con gái chúng tôi.”
“ Ra vậy.” Hạ phu nhân gật đầu nói.
Mộc Thiên Mai nghe thế hận không thể mà bóp chết Mộc phu nhân, bà ta luôn luôn chế giễu cô và mẹ cô. Nếu không phải tại bà ta, mẹ cùng cô có thể sống 1 cuộc sống sung sướng rồi.
“ Con bỏ lỡ chuyện gì sao?” Hạ Vũ Kình đi xuống hỏi.
“ Không có, mà sao con lâu quá vậy?” Hạ phu nhân trách móc.
“ Con xin lỗi mẹ, ba vợ, mẹ vợ.” Hạ Vũ Kình nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Mộc Thiên Nhu.
Mộc Thiên Mai vừa nhìn thấy Hạ Vũ Kình thì liền đỏ mặt, trên đời này có người đẹp trai vậy sao?
Mộc tổng nói:
“ Hạ tổng khách khí quá rồi.”
“ Ba vợ đừng nói thế. Gọi con là Kình là được rồi.” Hạ Vũ Kình nói.
“ Ừ.”
--- ------ ------ ---------
Như Nguyệt ra khỏi bệnh viện đi bộ đến chung cư mà anh mua cho cô.Nhưng cô mới phát hiện ra là chung cư chuẩn bị đập để xây sân Golf. Đồ đạc của cô bị vất ra bãi rác nhưng may mắn là những thứ quan trọng như: tiền tiết kiệm, thẻ ATM cô đều mang hết.
Như Nguyệt không còn cách nào là phải đến trung tâm bất động sản. Như vậy cũng tốt, cô không có bằng đại học, nhân tiện thế thì tìm 1 căn hồ 2 tầng để buôn bán cái gì đó cũng được.
Văn phòng bất động sản:
“ Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?” Chủ cửa hàng này là 1 phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi. Họ Lạc.
“ Xin chào, tôi muốn tìm một căn hộ 2 tầng ở gần trường học.” Như Nguyệt nói.
“ Vừa hay tôi đang có 1 căn nhà bỏ trống. Đủ để cho 2 người lớn và 1 trẻ em dùng. Cũng chỉ cách 20’ đi bộ cô đi luôn không?” Bà Lạc hỏi.
“ Vâng, như thế thì hay quá.” Như Nguyệt cười nói.
--- ------ ------ ------
“ Cô thấy thế nào? Căn nhà này khá to, tầng 1 cũng đủ để cho hơn 20 vị khách ngồi. Tầng 2 có 3 phòng trông cô có thể làm 2 phòng ngủ và 1 phòng khách, bếp hì có thể nấu ăn ở tầng 1. Cả 2 tầng đều có nhà vệ sinh. Và có 1 trường trung học đối diện.” Bà Lạc giới thiệu.
“ Quả thật là rất tốt nhưng không biết con có đủ tiền không.” Như Nguyệt lưỡng lự nói.
“ Không sao, căn hộ này có thể trả góp trong vòng 3 năm. Tiền đặt cọc là 5000, với lại tôi có bà con xa làm công nhân, khi sửa sang lại lại thì có thể giảm giá cho cô.” Bà Lạc cười nói. Nhìn cô gái này là biết hoàn cnhar như thế nào. Đang có thai nhưng bị chồng hoặc bạn trai bỏ. Nhưng bà không vì thế mà khinh thường, thậm chí là nể phục, 1 cô gái mới hơn 20 mà có thể sống 1 mình với đứa con thì rất khó để có ai làm được.
“ Vậy thì con cảm ơn bà nhiều lắm.” Như Nguyệt cúi đầu nói.
“ Không có gì, vậy chúng ta về văn phòng để kí hợp đồng mua nhà thôi.” Bà Lạc nói.
“ Vâng.”