Phó Nghi Ân đoán chắc mọi thứ ở đây đều được chăm chút dưới bàn tay của anh, chẳng lẽ anh không màng đến những tổn thương trước kia, kiên trì chờ đợi cô mở lòng. Anh đã có bao nhiêu nỗi tuyệt vọng?, anh đã cô đơn đến mức nào? cô quên mất việc lau hai hàng nước mắt lưng tròng cứ thế áy náy nhìn anh.
Thời gian trước, hai người đã trải qua những ngày tháng không vui, cô còn dùng những lời lẽ lạnh nhạt đối với anh nhưng không những anh không giận, mà còn vì cô chuẩn bị nhiều thứ đẹp đẽ này. Tại sao? Tại sao?...Nhẹ thấm ướt những giọt nước mắt đẫm lệ trên gương mặt của cô, anh kề sát mặt mình lại, cọ cọ sống mũi vào chóp mũi ửng hồng của cô, thanh âm trầm khàn quyến rũ “Sau khi trở về không lâu, em có thích không?”
“Là lúc anh mới trở về đây sao?” Phó Nghi Ân nghi hoặc nhìn anh, chẳng lẽ rất lâu rất lâu về trước, anh đã có tình cảm với cô.
“Ừm”
“Tại sao?” Nước mắt lại lặng lẽ rơi.
“Đừng khóc, mặt em sẽ xấu lắm!” Anh hôn lên nước mắt, nếm được mùi vị cay cay mằn mặn trên má cô.
Phó Nghi Ân mếu máo vừa khóc vừa cười, vừa giận nên ra tay đánh anh thật mạnh, nắm đấm vô lực dội lên khuôn ngực rắn chắn chẳng mấy chốc tay cô truyền đến tia đau đớn. Anh ngồi im không dám nhúc nhích, mặc cho cô xả giận...Phó Nghi Ân chống tay lên ngực anh, thở dốc liên hồi.
“Sao không đánh nữa?” Anh tốt bụng lên tiếng
“Hừ, em đang nghỉ mệt!” Cô phát cáu trừng mắt nhìn anh
“Được” Anh cười toe toét, cô hận không thể véo lên gương mặt đáng ghét kia. Nắm đấm yếu mềm rơi vào không trung, anh nhanh chóng lật người ôm cô đặt dưới thân, ánh mắt cuồng nhiệt chăm chú nhìn ngắm đến khi cô cảm thấy thật lúng túng.
“Ân, anh muốn hôn em, được chứ?” Anh hơi kéo dài giọng, thì thầm bên tai cô.
Nói rồi đưa đầu lưỡi liếm ướt môi mỏng, ánh mắt chan chứa sự hi vọng cùng si mê, cô giống như con cừu non lọt vào cái bẫy ngọt ngào. Anh đang muốn trêu chọc cô sao? Những lần cưỡng hôn kia đâu có thèm hỏi ý kiến của cô.
“Ân, em không thích anh hôn?” Anh thất vọng ra mặt, vẻ mặt vô cùng chán chường.
Phó Nghi Ân ngăn bản thân không được xông lên cường bạo anh, để anh biết cô có thích hay không?
Cô nghĩ mình nên chủ động một chút, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, ôm lấy cổ anh, in lên môi nụ hôn chuồn chuồn, lấm lét nhìn bắp thịt cương cứng trên đôi vai săn chắc. Hơi thở dần nặng nề, Trác Thiệu Ninh biến bị thành chủ, dẫn dắt cô theo động tác của anh, môi lưỡi hòa quyện phát ra những âm thanh dụ hoặc nhưng dường như cả hai đều tách biệt với thế giới, chỉ quan tâm đến cái vuốt ve thân mật, trao cho nhau tình cảm da diết nhất.
Khi bàn tay thô rát bao lấy bầu ngực mềm mại như nước, một dòng điện chạy dọc khắp người Phó Nghi Ân, cô không nhịn được tiếng rên rỉ nho nhỏ. Dù cách một lớp áo nhưng dưới cái nhìn nóng bỏng của người đàn ông nằm trên người mình, cô dần trở nên mơ hồ.
Trác Thiệu Ninh cẩn thận quan sát nét mặt của cô, anh không kìm lòng được chạm lên nơi mềm mại đó, lòng bàn tay anh đổ mồ hồi, run rẩy luồn qua lớp vải. Tâm trí anh đấu tranh rất lâu, sợ cô từ chối, sợ cô sẽ nghĩ mình không tôn trọng mối quan hệ này. Nhưng anh muốn cô tựa như sắp phát điên lên, anh mong ước được chạm vào cô, chân thật nhất, gần gũi nhất.
Nằm phía dưới anh, nhìn thấy rối loạn trong mắt anh, cô biết anh đang do dự, không đợi anh hành động, Phó Nghi Ân nâng thắt lưng lên cho anh cởi áo nhỏ của mình, cô chính là đang dung túng cho chính anh cũng dung túng chính bản thân mình.
Anh cúi xuống tìm cánh môi anh đào, đắm chìm trong mùi hương thuần khiết, ngọt ngào khiến cho lòng anh mê mẩn. Bờ môi nóng hổi di chuyển xuống cổ, hôn lên xương quai xanh, anh vùi đầu vào cần cổ trắng ngần tham lam hít thở mùi hương thơm ngát trên thân thể cô.
“Thiệu Ninh, anh đè nặng quá!” Cô thử lay bả vai anh.
Điểm lên má một cái hôn phớt, anh ôm cô ngồi trên đùi, bên tai thì thầm những lời thân mật.
Phó Nghi Ân bị nhột cười vang, tránh né bàn tay càng quấn. Trái tim thiếu nữ đập thình thịch, e thẹn nhìn khuôn ngực màu đồng lấp ló bên trong chiếc áo sơ mi đã bị cởi bỏ vài nút.
Dạn dĩ đưa tay lên, cô vuốt ve khuôn ngực rắn chắc, lén nhìn anh tuy nhiên tay vẫn không ngừng khiêu khích da thịt nhẵn bóng.
Mắt anh lóe lên tia nguy hiểm, bàn tay mạnh mẽ siết chặt eo cô. Cả mặt anh đỏ bừng, ấn cô vào không gian chật hẹp. Phó Nghi Ân chỉ muốn trêu đùa ai ngờ lại đánh thức bản năng dục vọng của đàn ông, đến khi vật cứng bên dưới quần anh chọc vào đùi mình, cả hai đều nhìn thấy sự rối loạn trong mắt nhau.
“Ân” Đôi môi ẩm nóng dán lên vành tai mẫn cảm, cô nín thở nhắm nghiền mi mắt.
“Xin lỗi, anh biết mình cầm thú, anh không nên làm em sợ hãi” Anh áy náy cầm tay cô.
Trân trân nhìn anh, cô nhẹ lắc đầu.
“Đây là biểu hiện của người đàn ông ham muốn người phụ nữ của mình, nhưng không phải bây giờ…em còn nhỏ”
“Đợi em trưởng thành, anh sẽ dạy em” Anh tiếp tục nói.
“Dạy cái gì?” Cô liền thắc mắc
“Dạy cho em hiểu cách thức người trưởng thành ở bên nhau”
“...” Phó Nghi Ân lặng lẽ cắn móng tay.
Cô thật sự ngờ vực, đây có phải là Thiệu Ninh cô biết hay không? Người đàn ông đứng đắn, thành thật biến đâu mất rồi? Níu lấy cổ áo anh, cô nguýt “Nói mau, anh giấu Thiệu Ninh ở đâu?”
“Em đang nói ai?”
“Ờ...anh ấy sẽ không nói chuyện như vậy?”
“Chà...anh giấu anh trai Thiệu Ninh của em đi rồi. Giờ em hãy ngoan ngoãn làm người của anh đi” Anh cười phúc hắc
“Không thích” Cô véo tay anh
“Cũng đành chịu thôi, em gái em đã là người của anh rồi” Leo lên lưng không được, còn bị chèn ép dưới thân thể cao ngất. Anh hôn tới tấp lên mũi lên má cô.
“Haha nhột quá! Đừng mà” Cô khàn giọng cầu cứu
“Suỵt, em đừng động” Trán anh lấp tấp mồ hôi, mặt xanh đỏ biến đổi. Thì ra lúc vùng vẫy, cô đã vô tình thúc vào đùi anh.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
“Đừng động, em còn nhúc nhích thì anh không kiềm chế được mất” Ôm lấy cô, anh khẽ rên.
Xấu mặt trốn trong lòng anh, cô không dám động dậy, nhóm lửa không chịu dập là một hành động vô cùng vô trách nhiệm. Haha cô thật sự muốn cười lớn, ai bảo anh dám trêu cô.