Beta: Nhu Bạch
Phó Nghi Ân không dám tin được chuyện vừa mới xảy ra. Dì Nguyệt thấp giọng an ủi hồi lâu, trong giọng nói chứa đựng sự kiên nhẫn và quyết tâm. Nếu như, cô không đồng ý chia tay, có lẽ, sự ân cần này sẽ thật sự biến mất. Cô nhìn mãi theo bóng lưng khuất sau tán cây, thẫn thờ trôi vào dòng suy nghĩ mông lung.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, giống như một bản án chờ ngày xét xử. Phó Nghi Ân mệt mỏi ngồi sụp xuống, hai chân cô trở nên tê cứng, lại cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt đã ướt đẫm hai gò má tự bao giờ. Đối diện với không gian tĩnh mịch là một trái tim đang vô cùng rối loạn.
“Nghi Ân!”
Nghe thấy tiếng gọi, Phó Nghi Ân vội vàng lau sạch nước mắt. Cô cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể. Tiếng bước chân vội vã đến gần, anh đỡ cô ngồi dậy, sắc mặt tái mét.
“Em sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?”
“Anh đến rồi! Cùng em hít thở không khí trong lành đi, ở mãi trong phòng em sắp mốc meo lên rồi”
“Nghi Ân! Em khóc hả?” Anh nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt vẫn còn sưng đỏ của cô.
“Đâu có” Phó Nghi Ân gạt tay anh ra, xoay mặt đi hướng khác, lúng túng lắc đầu.
“Nhất định là em vừa mới khóc” Trà Muộn ~le quy don. Anh không buông tha, nóng vội nắm lấy bả vai cô xoay về đối diện với anh.
“Đã nói là không có gì mà!” Phó Nghi Ân nổi cáu đấm mạnh vào lồng ngực anh, giống như muốn trút hết bao tâm tư nỗi niềm.
Anh hơi bất ngờ vì phản ứng kịch liệt của cô, sốt ruột, cuống quýt lau nước mắt cho cô. Trong lòng rối như tơ vò chỉ biết ôm lấy cô an ủi.
“Em đừng khóc, anh sẽ không hỏi nữa”
Phó Nghi Ân nức nở, nằm trong lòng anh òa khóc, bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, vò nát góc áo của anh. Cô không muốn anh lo lắng nhưng trong lòng uất ức không chịu được. Cô yêu anh nhiều đến vậy, tại sao tất cả mọi người đều không nhìn thấy? Có phải, trong mắt của họ, cô không xứng đáng ở bên cạnh anh sao?
“Thiệu Ninh! Em không sao, chỉ là trong lòng không thoải mái!”
“Ừm”
“Em muốn về nhà...”
“Được, ngày mai chúng ta về nhà”
“Thiệu Ninh!” Giọng cô yếu dần đi, nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, cả cơ thể không còn chút sức sống.
Trác Thiệu Ninh nhìn người trong lòng nằm yên bất động, hơi thở đều đều như đang chìm vào giấc ngủ say. Anh bật cười gỡ lọn tóc rối trên trán cô, không đoán được sự bất ổn khi nãy, thầm nghĩ chắc cô ở lâu trong phòng bệnh nên trong người bức bối khó chịu.
Trác Thiệu Ninh tiêu sái bước đi, khẽ khàng không một tiếng động, bế người con gái đang ngủ vùi trên ngực vào phòng. Anh hôn lên mí mắt ươn ướt của cô, không hiểu sao cảm giác bất an bỗng bao trùm lấy trái tim anh, chẳng lẽ, mấy hôm nay vì quá lo lắng nên trong đầu sinh ra ảo giác. Anh lắc mạnh đầu, thầm oán trách ông trời thật biết giày vò con người ta, đến bao giờ anh mới được danh chính ngôn thuận làm người đàn ông chân chính của cô đây?
Phó Nghi Ân bất giác mở mắt, tay cô nằm trong lòng bàn tay của anh, cô nhấp nháy môi.
“Thiệu Ninh...”
“Sao không ngủ tiếp?” Anh sờ lên trán cô, ánh mắt nhu tình ấm áp.
Phó Nghi Ân lắc đầu, lật chăn vỗ nhẹ xuống nệm.
“Anh lên nằm ngủ với em”
Trác Thiệu Ninh giấu không được nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt có phần lúng túng nhưng rất nhanh đã chấn chỉnh tâm trạng bình ổn, nghiêng người nằm xuống ôm cô vào ngực. Phó Nghi Ân dùng sức ôm thật chặt lưng anh, tham lam hít thở mùi vị cả đời cũng không thể quên được. Cô nên làm gì để nhận được sự đồng ý của mẹ anh? Có nên nói tất cả sự thật để cùng nhau vượt qua sóng gió? Sương mù dày đặc che phủ tầm mắt, Phó Nghi Ân mất phương hướng, cảm giác cô đơn, lẻ loi chiếm lấy tim mình. Phải làm sao mới tốt? dien dan lqđ Cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt, cố gắng tìm kiếm một lối thoát cho bản thân.
“Thiệu Ninh”
“Sao vậy?”
“Nếu...có một ngày, hai chúng ta vì một lí do nào đó phải rời xa nhau, anh sẽ không hận em chứ?”
“Ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra, anh tuyệt đối không cho phép!” Hơi thở gấp gáp của anh phả lên gò má nóng hổi, khuôn ngực phập phồng vì thở gấp, anh nhíu mày, giọng nói không nén được sự tức giận.
Bả vai cô nhói đau, anh vẫn không kiềm chế được tâm tình, dùng lực hơi mạnh, siết chặt lấy cô.
“Thiệu Ninh, em…”
“Nghi Ân, em là của anh. Anh tuyệt đối không cho phép ai mang em đi khỏi anh!” Anh cúi xuống cắn mạnh bờ môi của cô, Trác Thiệu Ninh điên cuồng cắn mút cánh môi sưng đỏ, mùi máu tanh nồng hòa lẫn với nước bọt xộc thẳng lên mũi. Anh bị cô chọc giận, bị lời nói của cô đả kích, đời này anh quyết không cho bất kì bất trắc nào xảy đến mang cô đi mất.
“Không phải…” Phó Nghi Ân thở hổn hển, mặc kệ đôi môi rướm máu, ôm chặt anh nhằm xoa dịu lửa giận bốc lên nghi ngút trong người anh. Đợi cả hai bình tĩnh một lát mới lên tiếng.
“Ý em không phải như vậy, em chỉ giả dụ...”
Anh tỳ trán của mình lên trán cô, cọ xát hai bên má, thanh âm run run, khản đặc.
“Cũng không được, sau này không cho phép em nói những lời như chia ly, chia tay, rời xa, vĩnh viễn không được nói!”
“Xin lỗi, em sẽ không nói nữa...” Nhìn thấy ánh mắt bi thương, khổ sở của anh, lòng cô mềm nhũn như nước. Mọi chông gai phía trước, chẳng bằng đổi lấy một nụ cười của anh. Cô không quan tâm mẹ anh nghĩ gì, lqđ/ cô muốn chứng minh cho bà thấy, cô hoàn toàn xứng đáng.
“Phó Nghi Ân, nếu em dám buông tay, anh sẽ tự động chặt đứt cánh tay này”
“Thiệu Ninh, anh đứng nói bậy!”
“Không nắm được tay em, thà rằng anh trở thành kẻ tàn phế. Còn nữa, anh sẽ nhốt em lại, nơi nào cũng không cho đi, vĩnh viễn cột chặt em bên anh!”
Không biết anh đang hù dọa hay đùa giỡn nhưng nghe giọng điệu trong giọng nói của anh, Phó Nghi Ân liền sợ hãi.
“Được rồi, em sai rồi! Anh đừng có nói lung tung”
“Anh nói thật, anh hoàn toàn nghiêm túc!”
Ánh mắt như ngọn lửa của anh xoẹt qua người cô, chằm chằm nhìn vào khiến cô khẽ run rẩy. Nói dứt câu, đôi môi nóng hổi của anh dán xuống môi cô, dịu dàng liếm chỗ bị cắn sưng đỏ lúc nãy, hành động thành khẩn giống như đang hối lỗi.