Beta: Nhu Bạch
Đứng trước cánh cổng sắt, xung quanh được bao bọc bởi vách tường cao ngất,Phó Nghi Ân bình tĩnh nhấn chuông, rồi bước đến bên cạnh người đàn ông đang còn do dự chững bước, cô bèn cười trừ, dùng hai tay vừa lôi vừa kéo, bất mãn với sự rề rà của anh.
“Nhanh lên!”
“Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, hay là em về nhà trước đi” Anh sờ sờ sống mũi, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, thái độ vẫn không mặn mà lắm với mong muốn của cô.
“Tại sao chứ? Em đã hứa với mẹ anh rồi” Cô chau mày lắc đầu đáp.
“Tóm lại, em cứ về nhà trước, để anh vào nói chuyện với mẹ trước”
“Chẳng lẽ, anh không tin dì ư?” Cô ngạc nhiên thốt lên, hoài nghi thái độ thận trọng của anh.
“...” Anh trầm ngâm không đáp.
“Đừng như vậy mà! Em tin dì có ý tốt, anh cũng phải cho bản thân một chút lòng tin chứ” Cô thở dài nặng nề, ánh mắt buồn rười rượi ngước lên nhìn anh. Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy tia bất an trong đáy mắt anh, không thể giương mắt nhìn anh vì tình yêu mà mắc phải sai lầm, cô càng không muốn mãi ở phía sau lưng để anh bảo vệ suốt đời. Cô cần phải trưởng thành, cùng anh bước đi chứ không phải ở phía sau, người đàn ông này bảo vệ cô quá tốt, đến nỗi cô quên mất bổn phận của chính mình. Nếu chỉ vì mẹ anh không thích cô, tại sao... cô không thể làm thay đổi suy nghĩ của mẹ anh về mình?
Trong lúc hai người đang giằng co thì cánh cổng đột ngột mở ra. Dì Nguyệt từ trong nhà bước ra, ánh mắt kinh ngạc cùng khó hiểu nhìn hai người.
Gặp lại con trai, Lâm Ánh Nguyệt vui mừng khôn xiết, thanh âm run run, dè dặn đến gần muốn nắm lấy tay Phó Nghi Ân nhưng lại bị ánh mắt âm trầm của con trai chiếu thẳng vào mặt khiến bà sựng lại. Do dự một lát, bà mới cười cười lên tiếng.
“Đến rồi thì vào nhà đi, Nghi Ân, dì rất vui khi con chịu đến đây gặp dì”
“Chú và dì vẫn khỏe chứ ạ?” Phó Nghi Ân mỉm cười, chủ động cầm tay bà, lễ phép hỏi thăm.
“Ừm, Chú dì vẫn khỏe, mẹ con dạo này thế nào?” Nhận ra Phó Nghi Ân không có tâm niệm bài xích sự thân thiết này, cảm xúc trong lòng bà dâng trào mãnh liệt.
“Dạ, mẹ con vẫn khỏe” Phó Nghi Ân nhỏ nhẹ đáp, cánh tay khẽ khều khuỷu tay anh, nháy mắt ra hiệu, hi vọng anh có thể nói gì đó.
Áy náy nhìn vào mắt con trai, bà cụp mắt xuống, giọng buồn bã thương tâm. “Thiệu Ninh, con vẫn còn giận mẹ sao?”
Hơi thở của Trác Thiệu Ninh nhẹ nhàng phả ra, một tay đút vào túi quần, dáng người thẳng thắp, chiếc áo sơ mi mặc trên người có hơi rộng so với thân thể cao gầy. Anh im lặng cúi đầu nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình ngay trước mắt, vĩnh viễn không chống lại được những giọt nước mắt yếu ớt.
“Dì...”
Giọng nói đằm thắm, nhã nhặn của người con gái ở đằng sau thu hút sự chú ý của ba người. Phó Nghi Ân ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn khi chạm mặt người này. Ngay lúc này, sắc mặt của Lâm Ánh Nguyệt hơi tái nhợt, bà chột dạ, nở nụ cười gượng gạo.
“Mỹ Ngọc, sao cháu lại đến đây?”
“Dạo này cháu hơi bận, hôm nay mới có thời gian qua thăm dì. Tình cờ thật, anh Ninh và Nghi Ân cũng qua đây à?” Nguyễn Mỹ Ngọc cười nhẹ đáp lời.
Trong nháy mắt, bàn tay của Trác Thiệu Ninh siết chặt thành nắm đấm, anh chộp lấy cổ tayPhó Nghi Ân lôi đi, lạnh nhạt nói với ra sau.
“Chắc con không cần phải nói thêm gì nữa”
“Thiệu Ninh, con đừng hiểu lầm. Không phải là mẹ gọi Mỹ Ngọc đến, cháu nói gì đi chứ” Bà lúng túng phân trần, gần như hét lên với Nguyễn Mỹ Ngọc, khiến chị ta sững sờ, vẻ mặt nhợt nhạt sượng sùng.
“Thiệu Ninh…” Cổ tay đỏ ửng vì lực đạo quá lớn, cô lắc đầu mím môi nhìn anh, mày khẽ nhíu lại, thỏ thẻ dùng tay còn lại níu lấy thắt lưng của anh.
Trác Thiệu Ninh âm trầm thở dài, chợt thay đổi ý định, anh buông lỏng đôi tay đổi thành cái ôm mạnh mẽ, giữ chặt eo cô, lướt qua đi vào trong nhà.
Trên gương mặt trắng trẻo của Nguyễn Mỹ Ngọc hiện lên tia mừng rỡ, ôm theo niềm hi vọng mỏng manh bước tiếp theo sau.
Một mình Lâm Ánh Nguyệt ngờ ngợ nhìn theo bóng lưng con trai, bà lắc đầu thở dài, thầm lo lắng không biết thằng bé sẽ xử lí chuyện này thế nào.
Trong phòng khách rộng rãi, thoáng đãng nhà họ Trác, ông Trác Lập Nghiệp đang nhàn nhã thưởng thức tách trà nóng cùng tờ báo công an trên tay, nghe những tiếng bước chân đi vào. Ông không có động thái gì lớn, vẫn an tĩnh tập trung vào bài viết trên trang báo.
“Chủ tịch Trác” Trác Thiệu Ninh không thèm để ý đến kháng cự của người bên cạnh, ôm cô cùng ngồi xuống ghế, đối diện với cha mình.
Nghe được câu “chủ tịch Trác” từ miệng của con trai, ông trầm tĩnh nhíu mày, từ từ hạ tờ báo xuống, phanh mạnh xuống mặt bàn. Hiếm khi có ngày nghỉ xả hơi, thằng nhóc này lại đến chọc ông tức giận.
“Chào chú, dạo này chú vẫn khỏe chứ?” Tuy nhiên tâm tình kích động của ông sớm hạ xuống vì lời nói ngọt ngào, dịu dàng của cô bé bên cạnh Trác Thiệu Ninh. Theo thói quen, ông làm mặt nghiêm nghị, khẽ hạ giọng. “Ừm, Nghi Ân đó à?”
“Dạ, cháu là Nghi Ân ạ” Phó Nghi Ân bẽn lẽn cúi đầu đáp.
Đúng lúc này, Nguyễn Mỹ Ngọc nhẹ nhàng bước vào, trên khóe môi nở một nụ cười đúng mực, nói xong liền đặt hai túi quà lớn trên bàn.
“Chú Nghiệp, dạo này không đến thăm chú dì thường xuyên được, con thật cảm thấy có lỗi. Đây là tổ yến và nhân sâm Hàn Quốc, con gửi chú dì làm quà”
“Cô là?” Ông Trác nhấc tách trà lên hớp một ngụm, ý tứ nhìn gương mặt càng lúc càng đen của con trai, thiếu chút nữa không thể giữ được vẻ nghiêm túc mà bật cười. Hèn gì nó vừa bước vào đã làm mặt sưng sỉ với ông.
“Cháu là Mỹ Ngọc” Nguyễn Mỹ Ngọc vẫn điềm tĩnh mỉm cười.
Ông Trác gật đầu, chờ mãi mới thấy vợ mình tiu thểu đứng trước cánh cửa, bà giương đôi mắt cầu cứu với ông. Mắt ông lướt qua những hộp quà được gói tinh xảo, đẹp đẽ. “Không cần phiền như vậy đâu, nhà chúng tôi đã quen sống đạm bạc rồi! Cô xem, bà nhà tôi quen nấu những thứ dân giã để bồi bổ, mấy thứ này không quen dùng dâu”d đ lequydon
“Dạ thưa chú, không đắc đâu ạ, đây là tấm lòng của cháu mà” Nguyễn Mỹ Ngọc gượng cười, hốc mắt phiến hồng, chị ta không ngờ thái độ của nhà họ Trác lại hoàn toàn lạnh nhạt với mình như vậy. Lần trước, dì Nguyệt gọi điện xin lỗi, chị ta còn giận dỗi nên làm lơ, hôm nay đích thân chị ta đến cầu hòa lại bị dội ngay một gáo nước lạnh.
“Chú nói đúng đó Mỹ Ngọc, cháu không cần mua những thứ này, dì cũng rất ngại khi nhận quà của người khác.” Lâm Ánh Tuyết lẵng lặng ngồi xuống bên cạnh chồng, đẩy nhẹ cái túi trên bàn về phía Nguyễn Mỹ Ngọc, dứt khoát từ chối.
“Dì Nguyệt!” Chị ta uất ức giương hai mắt ngập nước lên nhìn dì Nguyệt, vừa tủi thân vừa giận dữ, cố gắng kiềm nén sự ghen ghét, đố kị đối với cô gái bên cạnh anh. Tại sao? Chị ta chưa từng nghĩ đến, chưa từng phòng bị người con gái này, chính Phó Nghi Ân đã tước đoạt mọi thứ từ tay mình.
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầy tiên Nguyễn Mỹ Ngọc nhận được thất bại đắng cay, chị ta không cam tâm, vì cái gì chứ? Khó khăn lắm chị ta mới mới quyết định từ bỏ cuộc sống sung sướng ở thành phố B để được sống gần bên anh, phải làm ở một chi nhánh nhỏ với mức lương eo hẹp, vậy tại sao... anh vẫn không thèm để ý đến cảm nhận của chị ta, anh quá lạnh lùng, vô tâm ngoảnh mặt với những cố gắng mà chị ta nỗ lực bỏ ra.
Với cái nhìn không mấy thiện ý của Nguyễn Mỹ Ngọc, Phó Nghi Ân chỉ biết ngẩng mặt lên trần nhà, sắc mặt con người là thứ thay đổi nhanh nhất, quả thực không sai. Tóm lại, mọi chuyện hiềm khích là do gương mặt hại dân hại nước của anh gây ra, cô khẽ chau mày, nghiến răng véo mạnh vào đùi anh. Đương nhiên, ánh mắt quá rõ ràng của Nguyễn Mỹ Ngọc chỉ càng làm tăng thêm áp lực cho bầu không khí nặng nề chung quanh, Trác Thiệu Ninh chẳng nói chẳng rằng, bắt lấy bàn tay không an phận của cô.
“Nghi Ân, con cũng gần nghỉ hè rồi phải không? Kì thi vừa rồi con làm bài tốt chứ?” Dì Nguyệt lóng ngóng đứng ngồi không yên, hết đứng dậy pha thêm trà rồi bày dĩa bánh lên bàn. Cô nhìn dì thấp thỏm, khẩn trương liền không đành lòng, nhổm người đón lấy ly nước dì đưa tới, mỉm cười đáp.
“Dạ, hai tuần nữa là con được nghỉ hè. Kết quả kỳ thi vừa rồi cũng không tệ lắm! Con có làm một ít bánh mang đến cho chú dì cùng ăn”
Chợt nhớ ra món đồ được gói ghém cẩn thận trong túi xách đeo bên hông, cô vội vàng lấy nó ra, hi vọng món quà nhỏ của mình sẽ được đón nhận.
“Cám ơn con, dì rất thích ăn bánh mứt cam này”
“Mong dì đừng chê, đây là lần đầu con làm bánh này”
“Con còn biết làm bánh nữa à?” Dì Nguyệt chớp mắt, trầm trồ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Dạ, con biết một chút” Phó Nghi Ân khiêm tốn bẽn lẽn cúi đầu, cô thường hay nghe mẹ nhắc đến dì Nguyệt nên nhớ rõ dì có sở thích ăn bánh mứt cam ở cửa hàng trên đường Ba X, cô đã mất một tuần để nắm được công thức làm, hương vị không đến nỗi tệ lắm.
“Nghi Ân, con thực sự thừa hưởng được tài nấu nướng của mẹ con, ngon hơn ở ngoài tiệm nữa” Dì Nguyệt cắn một miếng, phấn khích giơ ngón cái lên, tấm tắc khen ngợi.
“Ông cũng ăn một miếng đi” Dì nói rồi lấy cái bánh nguyên đưa cho chú Trác.
Phó Nghi Ân hồi hộp chờ phản ứng của cha anh, mặc dù ông không hảo đồ ngọt nhưng vẫn chìu lòng theo vợ, cắn một miếng lấy lệ. Nhìn chân mày ông khẽ nhíu lại, cô e ngại cười cười, ông gật đầu, nghiêm túc đáp. “Ừm, ngon hơn thứ bà hay ép tôi ăn”
“Ông già! Chừa cho tôi chút mặt mũi với chứ?” Dì Nguyệt lườm nguýt, gương mặt dì bừng sáng như ánh mặt trời, nhiệt tình mời mọc “Các con cũng ăn đi, Nghi Ân à, nhất định là con biết dì thích ăn cái này nên mới làm cho dì đúng không?”
Nguyễn Mỹ Ngọc mím môi, sờ lên chóp mũi đỏ ửng của mình, giọng nói ngượng ngùng. “Cháu không ăn đâu”
Nghe giọng nói cao hứng của mẹ mình, gương mặt của Trác Thiệu Ninh không thể đen hơn nữa, nỗi ghen tỵ dâng trào trong lòng, cô gái đáng ghét này… cơ hồ lại lừa lọc anh trở thành vật thử nghiệm. Cách đây mấy tuần, ngày nào cô cũng mang đến cho anh túi bánh này, đích thân giám sát ăn ăn xong, cho cô cảm nghĩ mới thôi. Trời sinh, anh không thích thứ gì có đường ngọt, đặc biệt là các loại bánh mứt, hơn một tuần anh ăn đến răng ê ẩm hóa ra lại bị lợi dụng một cách trắng trợn.
Phó Nghi Ân cười ngây ngô, nói cười luyên thuyên với dì Nguyệt, không biết phía sau có đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm đằng sau sống lưng.
“Ai nha… giờ này sao họ còn chưa giao hàng đến?” Dì Nguyệt chầu trực bên điện thoại bàn, thở dài nhìn đồng hồ treo tường. Phó Nghi Ân cũng liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ!- thời gian chậm chạp di chuyển với tốc độ ốc sên, không khí càng tăng thêm phần quỷ dị, chỉ có cô cùng với dì Nguyệt nói cười thân thiết còn lại dường như không có hứng thú lắm!
Lớp phấn ngụy trang trên gương mặt của Nguyễn Mỹ Ngọc lộ từng mảnh do mồ hôi trên trán chị ta chảy xuống, Phó Nghi Ân lấy trong túi miếng khăn giấy, nhẹ nhàng đặt lên tay chị ta, không chút ngần ngại khéo léo nói. “Hình như thời tiết hôm nay hơi nóng”
“Không cần đâu” Nguyễn Mỹ Ngọc gạt phắt tay cô, tờ khăn giấy bất hạnh bay vèo xuống sàn, gương mặt chị ta thoáng chốc trở nên đỏ rực, lúng túng xua tay, giọng run run. “Chào mọi người, cháu có việc phải về trước” Vừa dứt lời, Nguyễn Mỹ Ngọc bật dậy, mang theo hai túi quà trên bàn, cất bước quay đi không một lần ngoảnh lại.
Phó Nghi Ân chưa hiểu đầu đuôi cớ sự ra sao thì người đã khuất dạng đằng xa, cô làm vẻ mặt vô tội nhìn sang Thiệu Ninh, anh không kiêng nể còn cười lớn, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô. [color=#FFFFFF]Truyện được đăng trên diễn đàn LQĐ
[/color]
Sau khi Nguyễn Mỹ Ngọc chủ động rút lui, bầu không khí trở nên im ắng lạ thường, Phó Nghi Ân đảo mắt vòng quanh, hết nhìn xuôi lại nhìn ngược, cô không biết phải làm sao thoái khỏi cảnh tượng này đành ngượng ngùng cúi đầu nghịch mấy ngón tay của Trác Thiệu Ninh.
“Nghi Ân, con có thích ăn hải sản không?” Đột nhiên dì Nguyệt lên tiếng hỏi, ánh mắt mang ý cười nhìn cử chỉ thân mật của hai người. Phó Nghi Ân buồn bực đẩy tay anh xuống, sờ sờ gương mặt nóng bừng của mình, vội gật đầu đáp. “Dạ có… nhưng đã lâu rồi con không có ăn”
“Vậy là tốt rồi! hôm nay, dì đặt mua toàn hải sản tươi sống, một lát nữa họ sẽ mang đến”
“Quào! con có lộc ăn rồi!” Phó Nghi Ân hô nhỏ một tiếng cảm thán, thầm tưởng tượng đến hương vị tươi sống, thơm ngon… của các loại hải sản. Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cô không được thưởng thức, trên gương mặt không giấu được vẻ háo hức mong chờ.