Mục lục
Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên không ngại.” Tử Y cười nói, tuy rằng Sở Ngao Dư đi đứng không tiện nhưng cô vẫn luôn tôn trọng ý nghĩ của anh, bởi vì đối với những người tàn tật họ không muốn mình bị đối xử đặc biệt.

Vừa đẩy Sở Ngao Dư ra ngoài cô vừa nói: “Lần này là anh mời tôi lần sau nhất định tôi sẽ mời anh, có qua có lại mới là phương thức xã giao chính xác nhất, nếu luôn luôn chịu thiệt sẽ làm cho đối phương tự nhiên thành thói quen.”

Tuy rằng nam nhân này luôn chịu thiệt với đối tượng là cô nhưng cô cảm thấy phương phức này rất không bình thường, nhất là trước đây cô chưa bao gờ chịu thiệt.

Từ năm sáu tuổi, Tử Y liền lớn lên ở cô nhi viện, tuy rằng nơi đó cũng có nhiều người đối xử không tệ với cô, nhưng việc không mong đền đáp thì cô chưa gặp bao giờ, thực ra nói không thích thì có vẻ làm kiêu nhưng mà nói thích thì có vẻ hơi kì quái.

“Thói quen đó không tốt sao?” Anh tuy rằng rất cao hứng có khả năng mời cô tiếp, nhưng trừ bỏ việc đó ra thì anh không biết có thể làm cái gì cho cô nữa, huống chi anh cũng không muốn nhận sự hồi báo nào từ cô “Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy mình bị thiệt.”

“Thói quen ỷ lại một người, sẽ dần mất đi tính tự lập, nếu như một ngày không còn nữa, tôi thật sự không biết làm như thế nào?” Khi nói lời này, cô nhớ lại lúc còn nhỏ, lúc ấy cha mẹ cô cũng gặp tai nạn giao thông, chỉ lưu lại cô ở trên cõi đời này, họ hàng thân thích đều tranh gia tài của cha mẹ cô mà không ai chịu nuôi cô cả, cô giống như là bị thế giới vứt bỏ, lúc ấy cô đã nhủ với lòng mình là trên thế giới này chỉ còn mình cô và cô không nen ỷ vào ai nữa cả, bởi vì trên thế giới này chỉ có chính mình là không vứt bỏ mình thôi.

Tâm Sở Ngao Dư có chút đau đớn, là vì Tử Y cũng là vì chính mình, Tử Y có thể hiểu như vậy là vì cô đã trải qua một chuyện gì đó, mà bản thân anh hoàn toàn như lời Tử Y nói, không có khả năng bồi cô, bằng không anh cũng không có dũng khí mà gặp cô mà chỉ có thể đứng ở chỗ tối ngắm cô, hèn mọn như vậy.

“Xin lỗi” Ngoại trừ xin lỗi, anh không biết nói gì, vốn không biết ăn nói giờ trước mặt Tử Y lại càng vụng về hơn.

Nhưng Tử Y lại cười, nét buồn vừa nãy biến mất không thấy đâu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Việc này cùng anh có liên hệ gì đâu, anh hà tất phải xin lỗi, nhưng thật ra tôi cảm ơn anh mới đúng, càng về sau ở trong giới này cần anh chiếu cố nhiều hơn.”

Sắc mặt Tử Y biến hóa một cách tốc độ, làm cho anh sửng sốt hồi lâu, thật ra anh cho rằng anh đã hiểu cô. Nhưng rốt cuộc âm thầm quan sát chú ý cô nhiều năm đến vậy đến lúc tiếp xúc anh mới phát hiện những điều anh ngộ nhận từ trước đến giờ đều không đáng tin cây, Tử Y trong trí nhớ của anh và bây giờ thật sự có rất nhiều bất đồng, nhưng bất luận như thế nào thì anh đều thích cô.

“Đây là điều tôi nên làm” Về cong hay về tư anh đều sẽ đảm bảo che chở cô, cho dù anh chết đi rồi anh vân sẽ như thế, tuyệt đối không làm cho cô mất đi chỗ dựa, trong lòng Sở Ngao Dư nói thầm và cũng là lời hứa hẹn của anh…

10 đến 15

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK