"Anh đã để ý tôi như vậy, khi tôi còn sống, anh làm cái gì đi?" Hoàng Phủ Tử Y mấp máy môi, cô cũng biết đối phương không nghe được âm thanh của cô, nhưng cô vẫn muốn nói cái gì đó.
Đương nhiên Sở Ngao Dư không thể nào trả lời vấn đề này, nhưng nếu tra, cũng chỉ có thể nói từ Sở Ngao Dư, nói từ thân thể của anh, từ lúc anh sinh ra, liền bị chuẩn đóan được gen không thể nào bù đắp được khuyết điểm của anh, không chỉ hai chân tàn tật đi lại không tốt, lại còn có khả năng không thể sống quá ba mươi tuổi, mà dưới loại tình huống này, coi như anh cực kỳ yêu Hoàng Phủ Tử Y, cũng không thể biểu lộ nửa phần, nếu không không phải yêu cô, mà lại hại cô.
Hồi lâu, Sở Ngao Dư mới dừng rơi lệ, anh đưa tay bưng kín mặt mình, hòa hoãn cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng cô tịch lần nữa, sau đó vô cùng không muốn mà ôm thi thể Hoàng Phủ Tử Y vào trong quan tài băng, mặc cho khí lạnh, từ từ xâm nhập lòng anh.
Hoàng Phủ Tử Y chết rồi, tim Sở Ngao Dư dường như cũng chết theo đó, ngay lúc anh sắp xếp tốt cho Hoàng Phủ Tử Y, đột nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng anh phun ra, tuy anh kịp thời che kín miệng mình, nhưng vẫn có giọt máu rơi xuống mặt Hoàng Phủ Tử Y.
Sở Ngao Dư thấy cảnh này, thần sắc trở nên vội vàng, đưa tay muốn lau đi, nhưng lại ảo não phát hiện tay mình đều là máu, cũng không đi tìm khăn lau, dùng ngay quần áo mình, thận trong lau đi giọt máu trên mặt Hoàng Phủ Tử Y, Tử Y của anh, không được một chút khinh bạc.
"Anh hai, anh lại thổ huyết rồi! Em đi gọi bác sĩ!" Đúng lúc này, một Tiểu Bao Tử trong hoa viên đi tới, tầm sáu bảy tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn trông vô cũng mềm mại, khuôn mặt nhỏ lại cố tình, bày ra vẻ nghiêm túc, lúc nhìn thấy Sở Ngao Dư thổ huyết, lập tức sưng mặt chạy ra ngoài, chân nhỏ chạy lảo đảo, trực tiếp chọc Hoàng Phủ Tử Y cười.
Tên này này có em trai, nhìn rất thú vị! Hoàng Phủ Tử Y nghĩ thần trong lòng, vô cùng vô tâm.
Mà lúc này, Sở Ngao Dư duỗi tay, giống như muốn ngăn cản em trai, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ buông xuống, đồng thời không khống chế được lại phun một ngụm máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày, đột nhiên có cảm giác bị ăn vạ, nếu nói bộ dáng này của người đàn ông không có quan hệ với cô, chính cô cũng không tin, nhưng là nói bởi vì cô, vậy coi như có chút oan uổng cô, nhìn người đàn ông này có chút không bình thường, chỉ là bây giờ hôn mê bất tỉnh, liền oan uổng cô rồi.
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng xuất hiện, như là đã sớm chuẩn bị xong, bắt đầu cứu chữa gấp nhưng không loạn, đợi người đàn ông kia ổn định lại, liền mang đi.
Hoàng Phủ Tử Y muốn đi qua nhìn một chút, lại không có cách nào rời xa thân thể mình, chỉ có thể bị đè nén bay trên không trung, thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông được mang đi.
Một đêm trôi qua, trong hoa viên không xuất hiên bất kỳ ai, Hoàng Phủ Tử Y nghĩ, có lẽ cô đã bị quên lãng, dù sao cô cũng đã chết, về phần người đàn ông kia, có lẽ vẫn còn đang hôn mê, hi vọng sẽ không gặp chuyện xấu, miễn cho cô đã chết rồi, còn mang một cái mạng trên lưng.
Chẳng qua ý nghĩ như vậy của cô cũng không duy trì quá lâu, Sở Ngao Dư xuất hiện trong hoa viên lần nữa, chỉ là sắc mặt anh vô cùng tái nhợt, nhìn là biết bệnh vô cùng nguy kịch.
"Anh nên đi nghỉ ngơi." Hoàng Phủ Tử Y bay tới trước mặt Sở Ngao Dư, xụ mặt nói ra lời nói lạnh lùng.
Đương nhiên Sở Ngao Dư không nghe được tiếng của cô, ngược lại nhẹ nhàng cầm ngón tay của cô, lạnh lùng xen lẫn ôn nhu nói: "Bọn họ hại em, tôi sẽ báo thù cho em!"