• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

–         Ầm!

Lại một tiếng bình hoa rơi xuống đất, bình hoa gốm men xanh thượng hảo lập tức vỡ tan tành.

Đứng ngoài phòng Kiều Tâm, nghe tiếng đổ vỡ liên tiếp, Hoa Đình Phong đau lòng.

Đau lòng không phải vì đồ sứ kia mà là vì người đập vỡ đồ

–         Vương gia…

Kẻ hầu cận đứng sau sợ hãi hỏi:

–         Đây là bình hoa cuối cùng trong Vương phủ, có cần đưa vào phòng Kiều cô nương không?

–         Ta vừa nói thế nào? Hắn gầm lên: – Bình hoa vỡ rồi không biết mua tiếp sao? Bảo quản gia đưa ngân lượng cho ngươi, mua một trăm bình khác về.

–         Vâng vâng. Người hầu run rẩy, hoang mang rời đi

–         Tây Thành Vương gia thật hào phóng

Mục Triển ở bên mỉm cười:

–         Đó toàn là những bình hoa cổ quý giá, giá trị liên thành, bao nhiêu đó bị đập vỡ mà Vương gia cũng không thèm chau mày, nhăn mặt.

–         Mục Triển, Đình Phong đang lo lắng cho Kiều Tâm, chàng đừng đùa hắn nữa. Thanh Toàn kéo áo, nháy mắt với hắn.

–         Nương nương.

Nghe được giọng nàng, Hoa Đình Phong xoay người cầu xin:

–         Nương nương, ngươi lại châm cứu đi, nàng đau đớn như vậy ta thật sự không đành lòng…

–         Ta đã châm cứu cho nàng rồi, chỉ sợ nàng quá mức ỷ lại vào việc châm cứu này thì sẽ không tốt

Thanh Toàn cũng khó xử:

–         Chúng ta phải kiên nhẫn chờ, để nàng tự mình vượt qua cửa ải này

–         Nhưng giờ nàng rất đau đớn…

Bên trong lại truyền đến tiếng bình hoa vỡ, Hoa Đình Phong cảm giác tim mình như cũng vỡ vụn.

Mười ngày qua, hắn cố nhịn không gặp Kiều Tâm nhưng ngày nào cũng đứng bên ngoài cửa chờ, chờ tin nàng khỏe lại nhưng dường như sự đau đớn của nàng không hề giảm bớt. Ngày đêm chỉ nghe tiếng nàng quát lớn, đập phá đồ đạc, thậm chí xé rách màn trướng, đến độ tay chảy máu…

–         Nương nương, ngoài châm cứu còn có cách gì giúp Kiều Tâm bớt đau không?

Hắn cảm giác như mình sắp ngã gục

–         Có thì có nhưng không thể dùng.

–         Có cách gì? Mau nói cho ta biết… nương nương van xin ngươi nói cho ta biết đi…

–         Để nàng lại dùng thuốc phiện

–         Cái gì? Hoa Đình Phong giật mình

–         Đó là một cách mạo hiểm, tuy rằng dùng thuốc phiện có thể giúp Kiều Tâm bớt đau đớn nhưng có lẽ khiến mấy ngày qua chỉ là công cốc. Đình Phong, ngươi thực sự muốn thử sao? Thanh Toàn lắc đầu: – Ta khuyên ngươi bỏ đi, hơn nữa giờ chúng ta cũng không có thuốc phiện

–         Chúng ta không có nhưng có người sẽ có. Hắn lẩm bẩm

–         Đình Phong, ngươi đừng làm chuyện điên rồ! Mục Triển hiểu ý hắn, vội ngăn cản: – Đừng nói là ngươi sẽ đi tìm nàng ta chứ?

–         Nhưng nàng có thuốc phiện, không phải sao? Nàng cố ý lộ ra nơi ở là khách điếm Phong Kì chẳng phải là muốn ta đến tìm sao? Hắn cười chua xót

–         Đình Phong, ngươi đoán ra nàng từ khi nào?

–         Từ đầu ta đã biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Kiều Tâm…

Khuôn mặt tuấn tú dù cười nhưng lại đau khổ vô cùng:

–         Nàng cố ý để Kiều Tâm đến bên ta là để tra tấn ta, trả thù ta..

–         Vạn nhất nàng làm chuyện bất lợi với ngươi thì sao?

–         Kệ nàng đi. Hoa Đình Phong lạnh nhạt: – nàng muốn chém muốn giết tùy nàng, dù sao ta cũng phụ tình nàng

–         Nếu nàng muốn ngươi lấy nàng thì sao? Thanh Toàn đột nhiên hỏi

Nghe câu này, Hoa Đình Phong cứng đờ người, không biết nói gì.

–         Nếu nàng muốn ngươi lấy nàng thì ngươi sẽ lấy sao?

–         Chỉ cần giúp Kiều Tâm không phải chịu khổ, ta đồng ý… Hắn khàn khàn đáp.

–         Ngươi điên rồi!

Mục Triển trách mắng:

–         Như vậy không chỉ không giúp Kiều Tâm bớt đau mà sau này nó biết chân tướng sẽ càng đau đớn hơn. Đình Phong, sao ngươi hồ đồ như vậy? Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Kiều Tâm thì ngươi thành kẻ đại ngu ngốc là sao? Ngươi quá chiều chuộng Kiều Tâm rồi? Để nó phá sạch phòng này thì cũng thôi nhưng sao ngay cả độc dược cũng để nó ăn! Ngươi đang làm hại nó đó. Trẫm lấy thân phận là vua một nước ra lệnh cho ngươi không được đến khách điếm Phong Kì, nếu không chém cả nhà không tha.

–         Hoàng thượng…

Hắn cảm giác yết hầu tắc nghẹn, không biết phải làm sao.

–         Mục Triển, chàng đừng dọa hắn. Thanh Toàn cười: – Giờ hắn đã đủ choáng váng sao chịu nổi chàng đe dọa như thế? Đình Phong, vừa rồi ta quên nói, thực ra vẫn còn một cách

–         Cách gì? Mắt hắn sáng bừng

Thanh Toàn ghé vào tai hắn nói bốn chữ.

Nghe xong bốn chữ này, Hoa Đình Phong ngây ngốc hồi lâu, mãi đến khi Mục Triển đẩy hắn, hối thúc “mau đi đi” thì hắn mới bước vào căn phòng đó.

Ôm nàng một cái

Vừa rồi Hoàng hậu nói bốn chữ này

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng nha hoàn hầu hạ Kiều Tâm đang không biết làm như thế nào, thấy hắn bước thì như thấy cứu tinh, mắt sáng bừng, đồng loạt gọi:

–         Vương gia.

–         Các ngươi tạm thời lui xuống nghỉ đi, nơi này để ta là được.

Hoa Đình Phong sai bảo

Mấy nha hoàn thức trắng mấy đêm nay đều mừng rỡ cảm ơn, trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ còn lại hắn và người đang lui vào góc kia.

–         Kiều Tâm…

Hắn đau lòng khẽ gọi nhưng nàng còn đang mơ hồ, không đáp lời hắn

Trời ạ, mới qua mấy ngày hắn đã không nhận ra nàng nữa

Kiều Tâm luôn đáng yêu, tươi cười lúc này cuộn tròn như con mèo, thu mình trong góc. Ngày thường tươi sáng mà lúc này ảm đảm, khuôn mặt vốn hồng hào, xinh đẹp giờ xám ngắt, tóc dài rối tung bết mồ hôi như tơ nhện.

–         Kiều Tâm, là ta…

Nhìn nàng như vậy, hắn cảm giác sống mũi cay cay, có cái gì đó khiến mắt hắn ươn ướt. Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, khẽ vuôt mái tóc rối tung của nàng:

–         Nhìn ta này, Kiều Tâm… còn nhận ra ta không?

Ánh mắt ngây ngốc giờ cũng có chút phản ứng, nàng thoáng nhìn hắn

–         Kiều Tâm, ta là Đình Phong, nàng nhận ra ta không?

Hắn mừng rỡ, bất giác nắm hai vai nàng.

Ánh mắt vốn ngây dại đột nhiên lóe sáng, nàng hô lớn một tiếng, nhào tới cắn vào cổ hắn

Trong người nàng như có đống lửa âm ỉ, khi ngọn lửa cháy bừng lên cũng là lúc nàng cố gắng phát tiết

Hoa Đình Phong không đẩy nàng ra, để mặc nàng cắn mình, để mặc nàng cào cấu mình hắn cũng không kêu một tiếng, chỉ mong có thể giúp nàng bớt đau khổ.

Nhưng nàng càng lúc càng điên cuồng, đôi môi đỏ mọng hung hăng cắn hắn

Hắn cảm nhận được mùi máu tươi từ cổ mình, sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cả người hắn như ngã quỵ

–         Kiều Tâm…

Hắn khẽ nói, vươn tay ôm nàng

Chỉ cần nàng mau khỏe lại, cho dù có cạn khô máu, ăn thịt hắn hắn cũng cam tâm tình nguyện. Hoa Đình Phong đau lòng ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng. Nàng vốn yếu đuối, giờ bị độc dược phát tác mà như mãnh thú muốn cắn xé hắn. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác tử thần càng lúc càng tới gần.

Bỗng nhiên, khi tử thần sắp buông lưỡi hái, nàng ngừng cắn hắn

Giống như là hết sức, Kiều Tâm mềm nhũn ngã vào lòng hắn.

–         Đỡ hơn chưa?

Hắn thản nhiên cười, nâng khuôn mặt nàng, không chút trách cứ, yêu thương hỏi:

–         Cảm thấy khá hơn không?

Đôi mắt sắc bén của nàng lại mơ hồ, tựa như đã từng quen biết hắn, thần sắc hồn nhiên của một thiếu nữ. Thần sắc này hắn vô cùng quen thuộc, khi mới gặp nàng hắn đã bị thần sắc đó hấp dẫn mà tạo nên đoạn nghiệt duyên này…

–         Kiều Tâm…

Hắn nghẹn ngào:

–         Nàng đã trở lại rồi… cuối cùng đã trở lại bên ta… nàng có biết, khi không có nàng, ta đau khổ thế nào không…

Bên miệng nàng vốn còn vết máu tươi của hắn khiến đôi môi vốn tái nhợt như trái anh đào chín mọng.

Hắn nhìn chăm chú đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong nàng, Hoa Đình Phong không nhịn được lòng thương nhớ, hắn hôn sâu nàng.

Đã ba năm, trong giấc mơ của hắn là nàng, nàng nói chuyện, nàng tươi cười, cả những lúc triền miên trong khuê phòng…

Đầu lưỡi vừa tiến vào miệng nàng trời đất như xoay chuyển, thiên hôn địa ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK