Ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, Kiều Tâm nhìn hồ nước xanh leo lẻo mà ngẩn người. Cả người mềm nhũn như bị hút sạch năng lượng, nàng dù ngốc cũng biết không phải đơn giản là phong hàn.
– Kiều cô nương.
Phía sau có người khẽ gọi nàng
Quay đầu nhìn lại thì là Hoàng hậu.
Thanh Toàn dịu dàng mỉm cười, tỳ nữ đằng sau bưng một chén điểm tâm tới trước mặt Kiều Tâm. Kiều Tâm đang định đứng dậy hành lễ thì Thanh Toàn đã đè nàng lại:
– Ngươi bị bệnh vừa khỏi, đừng đa lễ, nghỉ cho khỏe đi.
Nói xong thuận tay bắt mạch cho nàng
Lặng im một lát, Thanh Toàn khẽ gật đầu:
– Mạch tượng bình thường, có vẻ đã bình phục, mấy ngày nay ngươi còn cảm giác buồn bực, khi nóng khi lạnh không?
– Không đâu. Kiều Tâm vẻ mặt đau khổ: – Nhưng cảm giác bản thân vẫn không có sức lực gì cả.
– Bệnh này làm cho ngươi bị hao tổn nguyên khí, làm sao nhanh khỏi lại được? Nghỉ ngơi một thời gian nữa rồi sẽ khỏi hẳn thôi.
Thanh Toàn chăm chú nhìn như đang quan sát sắc mặt nàng sau đó cười thần bí, gọi nha hoàn đằng sau:
– Lại đây, bưng điểm tâm lên.
– Vâng
Nha hoàn vâng lời bưng bát tới trước mặt Kiều Tâm. Kiều Tâm nhìn thì thấy đó là món điểm tâm đại đỗ ba quen thuộc.
Nói cũng lạ, trước kia chỉ cần ngửi thấy mùi này nàng sẽ vô cùng thèm ăn nhưng hôm nay lại chẳng còn hứng thú, thậm chí cảm thấy ngấy.
– Sao vậy, không muốn ăn sao? Thanh Toàn hỏi
– Ta không thấy đói. Nàng đáp.
– A. Thanh Toàn vui vẻ cười: – Tốt rồi, để ta bảo nha hoàn mang đi, cho người khác ăn vậy… xem ra, bệnh này của ngươi khỏi rồi…
– Hả? Nửa câu sau là ý gì? Kiều Tâm hoang mang.
Thanh Toàn lại nói:
– Theo ta thấy, đại đỗ ba này về sau ngươi nên ít ăn đi thì hơn
– Vì sao? Kiều Tâm lại ngẩn ra.
– Ngươi cũng không nghĩ xem đại đỗ ba này làm từ cái gì, vỏ bọc bánh làm bằng gạo nếp rồi nhân bánh có thịt băm, lạc, nước dùng ninh bằng xương… chẳng phải khiến người nhanh béo sao? Sở dĩ tên là đại đỗ (đỗ là bụng) ngoài việc để hình dung chiếc bánh thì chẳng phải ám chỉ những người ăn nhiều sẽ béo như mang thai đó. Nàng bịa chuyện như thật
– Thật thế sao?
Kiều Tâm ngây thơ lo lắng nhìn mình:
– Vậy giờ ta rất béo sao?
– Ngươi bị bệnh mấy ngày giờ cũng gầy đi rồi, lần đầu tiên gặp ngươi ta cảm thấy đúng là ngươi rất béo. Thanh Toàn bưng miệng cười
– Thật sao? Nàng sợ đến nhảy dựng lên: – Vậy từ nay ta không bao giờ ăn cái này nữa.
Nghe vậy, Thanh Toàn không nhịn được phá lên cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu này, thoáng chốc Kiều Tâm cảm thấy có cảm tình với nàng hơn, cảm thấy nữ tử trước mắt khác hoàn toàn so với những gì tỷ tỷ miêu tả… Có lẽ, có hiểu lầm.
– Mục phu nhân
Người trong phủ đều gọi Thanh Toàn là Mục phu nhân, Kiều Tâm cũng gọi theo bọn họ:
– Ngươi… ngươi có biết Tây Thành Vương phi?
Không bằng nói bóng gió tìm hiểu xem sao
– Đương nhiên là biết. Thanh Toàn gật đầu: – Trước khi nàng bỏ nhà đi thì thường đến kinh thành thăm ta, thân thiết như tỷ muội
– Thân như tỷ muội?
Thế vì sao Lam tỷ tỷ luôn nói Hoàng hậu luôn đố kỵ với tỷ, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi làm tỷ tỷ không thể gặp Hoàng thượng?
– Vậy sao Tây Thành Vương phi lại bỏ đi?
– Đây là chuyện nhà của Tây Thành Vương gia, ta không tiện nói huống chi có một số việc ta cũng không chắc chắn. Thanh Toàn không chịu nói rõ
– Trong mắt Mục phu nhân, Tây Thành Vương phi là người thế nào?
– Nàng…
Trầm tư thoáng chốc, Thanh Toàn cười nhìn Kiều Tâm:
– Phải nói đó là một nữ tử tinh quái, trong trí nhớ của ta, nàng luôn vui vẻ, hoạt bát, mưu ma chước quỷ… ha ha, đúng là một nữ tử đáng yêu.
Lạ thật, tỷ tỷ luôn miệng mắng Hoàng hậu nhưng sao Hoàng hậu lại nói tốt về tỷ tỷ, thế này là có chuyện gì?
– Vương phi đi đã lâu sao Vương gia còn chưa tìm nàng về? Kiều Tâm lẩm bẩm.
– Sao ngươi biết Tây Thành Vương gia không đi tìm nàng? Có lẽ hắn đã biết được nàng đang ở đâu, biết nàng bình yên vô sự rồi. Có lẽ, bọn họ hiểu lầm quá sâu, không thể giải thích trong một sớm một chiều nên đành tạm chưa gặp…
Thanh Toàn đột nhiên cười sâu xa:
– Hoặc có lẽ hắn đã có ý trung nhân mới.
– Ý trung nhân mới? Kiều Tâm ngạc nhiên hoảng hốt: – ai?
– Chính là… ngươi
– Ny? (Đồng âm khác nghĩa) Nàng ngơ ngác hỏi: – Vương gia quen nữ tử nào là Ny sao?
Thanh Toàn chỉ vào nàng, dở khóc dở người:
– Không phải là Ny, là ngươi đó! Theo ta thấy, Tây Thành Vương gia gần đây yêu thương một nữ tử họ Kiều, tên Tâm.
– Kiều Tâm? Kiều Tâm…
Kinh ngạc đọc đi đọc lại cái tên quen thuốc này mấy lần, lúc lâu sau hiểu ra, nàng sợ hãi nhảy dựng lên:
– Ta? Mục phu nhân, ngươi nhầm rồi? Sao Vương gia lại thích ta được?
– Mấy ngày nay ngươi sinh bệnh, ngày nào hắn cũng trông bên giường ngươi, bưng trà rót nước, ngày đêm không ngủ, cũng gầy đi theo ngươi, chỉ thiếu đem mạng của hắn cho ngươi. Nếu không có tình ý với ngươi thì đường đường là một Vương gia sao hắn phải quan tâm đến một nha hoàn như vậy?
– Hắn… hắn chỉ là thương hại ta thôi. Nàng liên tục xua tay phủ nhận
– Ngươi cho là chỉ ngươi đáng thương? Trong phủ cũng nhiều tiểu nha hoàn không người thân thích, vì sao chỉ mình ngươi được hậu đãi?
– Không thể nào, không thể nào… Sao hắn có thể thích ta được? Sao có thể?
Hắn là trượng phu của tỷ tỷ! Lúc trước tỏ vẻ mong nhớ ngày đêm, tình yêu đến sông cạn đá mòn sao chỉ chớp mắt đã di tình biệt luyến.
Hắn giết chết cả nhà tỷ tỷ sao ngay cả tình yêu duy nhất còn lại cũng phản bội?
Hắn có phải là con người không vậy? Có lương tâm không?
– Nếu Tây Thành Vương gia muốn nạp ngươi làm phi ngươi có bằng lòng không? Nhìn sắc mặt nàng, Thanh Toàn khẽ hỏi.
– Đương nhiên là không. Kiều Tâm không chút do dự lắc đầu
– Vì sao? Thanh Toàn nhíu mày: – chẳng lẽ ngươi không có tình cảm với hắn?
– Ta với hắn…
Cũng không phải không có tình cảm nhưng
– Tóm lại, nếu hắn di tình biệt luyến, phụ bạc thê tử kết tóc thì ta hận hắn đến chết
– Cái này thật lạ. Thanh Toàn giả bộ khó hiểu lắc đầu: – Hắn cô phụ nữ nhân khác hay không có liên quan gì đến ngươi đâu? Chỉ cần hắn đối tốt với ngươi là được?
– Đương nhiên là không được! Nàng lớn tiếng đáp: – Người ta muốn lấy nhất định phải là một nam nhi tốt, trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn vô tình với thê tử của mình thì chưa biết chừng sau này cũng làm thế với ta. Huống chi, huống chi…
Huống chi hắn cô phụ là Lam tỷ tỷ, cô phụ ân nhân của nàng nàng sao có thể cho phép bản thân cướp trượng phu của tỷ tỷ. Rất ghê tởm, như loạn luân vậy
Nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người lạnh run.
– Thì ra là thế. Thanh Toàn nhìn nàng phản ứng như vậy thì khẽ thở dài.
– Phu nhân, ngươi nói cái gì?
Lắc lắc đầu, nàng chỉ nói một câu khiến Kiều Tâm không thể tin được:
– Chắc là đoán ngươi sẽ nói như vậy nên hắn mới luôn che dấu lòng mình
Cái gì? Hắn… hắn sớm đoán được nàng sẽ từ chối tình cảm đó sao? Làm sao đoán được?
– Kiều cô nương, ta khuyên ngươi đừng vội vã quyết định điều gì, người phụ lòng người khác có lẽ đều đáng chết nhưng hắn tuyệt đối là một ngoại lệ
– Phản bội thê tử mình sao có thể tha thứ?
– Hắn yêu ngươi cũng không đồng nghĩa rằng hắn phản bội thê tử của mình. Thanh Toàn lại nói một câu kì quái.
– Hả?