– Đại tiểu thư
– Mau đưa ta về phủ. Đi vào trong xe, nữ tử ổn định lại tâm tình.
Nhưng một chuyện càng đáng sợ lại bất ngờ xảy ra, vừa ngồi vào chỗ, một thanh kiếm sắc bén kề bên cổ nàng, bàn tay lớn đen bưng miệng nàng lại.
– A….
Còn chưa kịp hô lớn miệng đã bị chặn lại.
– Đừng lên tiếng. Người đằng sau thấp giọng cảnh cáo: – chỉ cần ngươi không làm loạn, ta sẽ không làm hại đến ngươi.
– Ngươi… nữ tử hoảng sợ trừng mắt, định giãy ra nhưng không thể động đậy
– Bảo xa phu của ngươi mau chạy đi, nếu có người hỏi các ngươi là có thấy nam tử mặc áo đen thì nói hắn chạy về phía đông.
Người kia khẽ ra lệnh vào tai nàng.
– Tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Lúc này, Tiểu Ngọc ở bên ngoài hỏi:
– Còn tức giận sao?
– Nếu đủ thông minh thì nói mình không sao?
– Ta…
Bàn tay bưng miệng nàng rời đi, lúc này nàng có thể hô cứu mạng nhưng đại đao kề cổ, đương nhiên không thể làm bừa, chỉ đành ngoan ngoãn nói:
– Ta không sao, mau về phủ.
Tiểu Ngọc đáp vâng, không lâu sau, xe ngựa bắt đầu lắc lư chuyển động.
Bên trong, nữ tử hoảng sợ, từ khi chào đời, nàng chưa từng sợ hãi như bây giờ. Giờ đã biết mùi vị, nàng không chỉ sợ thanh kiếm trên cổ mà còn càng sợ lời tiên đoán của lão già kia. Hắn nói hôm nay nàng gặp nạn, quả nhiên có, như vậy hắn nói sau này tương lai của nàng không lành chẳng lẽ cũng là thật?
Đang tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên ở ngoài hình như có nhiều người đi tới, một trận vó ngựa dồn dập.
– Tiểu cô nương, có nhìn thấy một hắc y nhân bị thương đi qua đây?
Có ngưởi hỏi Tiểu Ngọc
– A? Hắc y nhân nào? Không thấy! Chỉ nghe Tiểu Ngọc hồn nhiên đáp.
– Trong xe này là ai ngồi?
– Này này này, các ngươi không được vô lễ, trong xe là nhân vật cực tôn quý, đừng có dây vào. Tiểu Ngọc vội bảo vệ chủ nhân.
– Người tôn quý gì? Lão tử không tin, không bằng xem một chút
Trường kiếm giơ lên, màn xe sắp bị kéo lên, bên trong xe bỗng truyền đến tiếng nữ tử không giận mà phát uy:
– Ai làm ồn ở ngoài?
– Tiểu thư, cũng không biết là ai mà dám vô lễ với tiểu thư. Tiểu Ngọc giận dữ
Xốc màn xe lên, nữ tử cười tươi như nắng:
– Thì ra là Lý giáo úy, ta đang tự hỏi sao lại có giọng quen vậy! Sao vậy, Lý giáo úy ra cung có chuyện gì?
Người rút kiếm một thân nhung lụa, vốn đang kiêu ngạo nhưng nhìn thấy nàng thì lập tức mất khí thế, hắn cười cười, xoay người xuống ngựa, quỳ xuống:
– Thì ra là tiểu thư, thuộc hạ đắc tội.
– Không cần đa lễ, các ngươi cũng là vì công sự, sao ta trách tội? Sao rồi, đang bắt trọng phạm?
– À! Bọn thuộc hạ đều phụng chỉ làm việc, không có cấp trên dặn dò, không dám nhiều lời
– Được. Ta cũng không hỏi nhiều
Nữ tử trấn định
– Vừa rồi ta cũng nghe thấy, các ngươi đang tìm hắc y nhân gì đó đúng không? Vừa rồi ta đến chùa dâng hương, khi xuống núi có thấy một hắc y nhân cưỡi ngựa chạy về hướng đông. Các ngươi qua đó tìm xem sao.
– Đa tạ tiểu thư
Một đám kị sĩ mừng rỡ, ngàn ơn vạn tạ rời đi, vó ngựa lại cuốn lên một lớp bụi.
Đợi bọn hắn đi xa rồi nàng mới nói với người bịt mặt đằng sau:
– Bọn họ đã đi, ngươi cũng đi được rồi!
– Phiền cô nương đưa ta đến chỗ phố xá sầm uất. Người nọ cúi đầu cười.
– Phố xá sầm uất.
Nàng nhíu mày: – ngươi cũng biết gần đây chính là kinh thành, những người đó là Ngự lâm quân trong hoàng cung, ngươi trở về chẳng phải là tìm đường chết? Không bằng ta đưa ngươi đi đường vòng, ngươi tránh kinh thành mà đi.
– Nếu muốn về đương nhiên ta không sợ, đa tạ cô nương quan tâm. Giọng nói trở nên ôn hòa: – cũng không biết thân phận cô nương tôn quý như thế sao phải quan tâm đến kẻ phạm tội như ta
– Sao ta phải quan tâm ngươi? Kiếm ngươi đặt trên cổ ta, ta có thể làm khác sao? Nàng hừ nhẹ một tiếng.
– Cô nương tính cách ngay thẳng, tại hạ rất thích. Ý cười càng sâu.
– Ai cần ngươi thích?
Hắn đang đùa giỡn nàng sao? Buồn cười! Nàng giận dữ
– Nhân lúc bổn cô nương chưa tức giận ngươi mau cút đi.
– Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, sau này tại hạ nhất định sẽ báo đáp
– Báo đáp?
Nàng như nghe chuyện lạ
– Ngay cả ngươi thế nào ta cũng không biết, lúc này ngươi chạy, sao ta tìm ngươi đòi báo đáp? Được rồi, bớt rườm lời đi, mau lăn đi, đừng ở đây giả mù sa mưa nữa
– Cô nương muốn nhìn ta sao? Chỉ cần quay lại là gặp
Hắn nhẹ kéo khăn, giọng nói nhẹ nhàng
– Ta thật muốn xem đạo tặc như ngươi trông thế nào
Nàng nghiến răng nghiến lợi quay mặt lại nhưng kinh ngạc. Vạn vạn không ngờ đạo tặc bị Ngự lâm quân truy bắt lại tuấn mỹ như thế. Nàng trợn mắt há hốc mồm, tim đập thình thịch.
Nàng nhớ rõ, lúc ấy nàng thấy rõ mặt hắn, khuôn mặt anh tuấn, tóc đen phủ dài như đóa quỳnh nở trong đêm, phát ra ánh sáng mê hồn.
Nàng nghĩ mình sẽ mãi mãi không quên đi khuôn mặt này nhưng giở phút này, vì sao khuôn mặt ấy dần trở nên mơ hồ, giống như giọt nữa rơi xuống bức tranh, dần nhòa đi, càng lúc càng mờ nhạt.
– A!!!!!!!!!!!
Kiều Tâm đột nhiên ngồi bật dậy, phát hiện mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ
Một giấc mơ kì lại. Gần đây, nàng luôn mơ thấy nó, hết lần này tới lần khác.
Đây là chuyện từng xảy ra sao? Hay chỉ là một giấc mơ mà thôi?
Trong mơ, khi thì nàng là một nữ tử cao quý, khi thì là một linh hồn cô độc, nàng cũng không rõ mình là ai, mà chuyện xưa thì không ngừng tái diễn.
Còn cả khuôn mặt của nam tử kia, mỗi một lần, khi nàng quay đầu nhìn hắn vén khăn che mặt lên, giấc mộng lại biến mất
Nàng luôn không thấy rõ mặt hắn nhưng nàng nhớ rõ đó là khuôn mặt cực kì anh tuấn.
Rốt cuộc hắn là ai?
Ngày đó Nam Chu đế Mục Triển cùng Hoàng hậu Thanh Toàn tới Nhạc Dương, bên ngoài vẫn bình tĩnh như thường. Mọi người chỉ thấy một đoàn lữ khách từ kinh thành tới bến tàu Đông Giang lên bờ, sau đó vào Tây Thành Vương phủ nhưng không ai biết, trong đoàn lữ khách có cả thiên tử.
Nhưng hạ nhân trong Tây Thành Vương phủ đều tự biết vị khách từ kinh thành tới này lai lịch bất phàm. Nếu không Tây Thành Vương gia đã không phải dọn dẹp, trang hoàng toàn bộ Vương phủ trước đó những ba tháng, còn đặc biệt chiêu mộ mười mấy tú nương đến thêu thùa, đem chăn đệm trong phòng khách ở Đông viện thay đổi lại toàn bộ.
Đang lúc Vương phủ từ cao xuống thấp vì nghênh đón Mục Triển mà bận rộn, Kiều Tâm chăm Tiểu Bạch lại chẳng có việc gì.
– Thơm quá
Nàng nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn cao lương mỹ vị đầy bàn mà tán thưởng
Dư ma ma thấy là nàng thì tươi cười chào đón
Hiện giờ, trong vương phủ không ai không biết Kiều Tâm là “tân sủng” của Vương gia. Từ ngày nàng ấy vô tình gặp được Vương gia thì từ một tú nương mà trở thành Kiều cô nương ai ai cũng kính sợ.
Hiện giờ, nàng chỉ có hai việc, chơi đùa cùng Tiểu Bạch và nói chuyện với Vương gia.
Mọi người trong phủ đều lén bàn tán, chỉ e không lâu sau mọi người sẽ phải gọi Kiều cô nương là Trắc phi cũng nên. Ai nói Vương phi không ở phủ? Cho dù Vương gia có si tình đến đêu cũng không thể quanh năm suốt tháng không gặp mà vẫn chung tình.
– Kiều cô nương, đói rồi sao? Lại đây, lại đây, ở đây có điểm tâm thượng hạng là chuẩn bị cho khách từ kinh thành đến, đều dùng nguyên liệu quý nhất đó, ta lén cho ngươi nếm trước
Dư ma ma vội bưng một chén mứt quả đến trước mặt nàng.
– Ta không đói, là Tiểu Bạch đói
Kiều Tâm đặt con mèo lên bàn:
– Phiền ma ma chọn một con cá lớn, không ướp muối hấp cho nó ăn
– Cô nương tới vừa khéo, hôm nay có cá vược, Tiểu Bạch đúng là có lộc ăn.
– Cá vược? Kiều Tâm ngẩn ra: – Chúng ta không có loại cá này, nhất định là vận chuyển từ xa đến, rất quý đúng không?
– Thế thì có cách gì, lần này chiêu đãi khách quý, Vương gia sai cái gì cũng phải là tốt nhất
Dư ma ma xót ruột nói:
– Ta xem chi tiêu mấy ngày nay trong phủ, bạc ra ào ào, chỉ sợ hoàng cung cũng chưa xa xỉ như thế.
– Người tới rốt cuộc là ai vậy? Kiều Tâm làm bộ tò mò hỏi: – sao Vương gia lại hậu đãi bọn họ như vậy?
– Nghe nói đây là bằng hữu cũ của Vương gia khi người còn buôn bán ở kinh thành, dù sao chắc chắn là lai lịch bất phàm…
Dư ma ma thần bí nói thầm vào tai nàng, khẽ nói:
– Có người nói, người tới không phải là ai khác mà chính là đương kim hoàng đế cùng hoàng hậu.
– Cái gì? Nàng kinh ngạc mở to mắt: – Hoàng thượng và Hoàng hậu?
– Đây đều là hạ nhân chúng ta đoán, cũng không biết thật giả. Nếu Kiều cô nương muốn biết thì tự đi hỏi Vương gia đi, hắn sủng ái ngươi như vậy, nhất định sẽ nói cho ngươi. Dư ma ma cười đùa
– Ma ma đừng trêu đùa ta, ta sao dám hỏi. Nàng e lệ cúi đầu: – Nhưng nếu thật sự là thiên tử giá lâm… Kiều Tâm rất muốn được thấy long nhan
– Thế thì có gì khó? Kiều cô nương giờ có thể tự do đi lại trong phủ, hôm ấy đến hoa viên đi dạo nhất định sẽ gặp.
– Kiều Tâm dù được Vương gia yêu quý nhưng cũng không thể được sủng mà kiêu, làm Vương gia phiền phức thì sao? Vạn nhất mạo phạm thiên tử, liên lụy Vương gia bị thánh thượng trách tội thì không hay
– Cũng đúng.. Dư ma ma gật đầu
– Cho nên… Kiều Tâm có chuyện muốn xin ma ma
– Cô nương có việc gì cứ nói
– Kiều Tâm muốn thấy thiên tử nhưng không có lí do… không bằng để Kiều Tâm làm nha đầu dâng trà, lén ở bên xem thiên tử thế nào, vừa được thỏa lòng lại không kinh động người khác, vẹn cả đôi đường. Nàng nghĩ ra kế sách.
– Ý này không tệ. Dư ma ma có chút do dự: – nhưng Vương gia vẫn đi cùng khách quý, nếu hắn thấy lão thân để cô nương làm việc bưng trà rót nước thì chẳng phải sẽ đánh đòn lão thân
– Yên tâm, ta sẽ giải thích với Vương gia? Kiều Tâm nói.
– Vậy… vậy được. Cuối cùng Dư ma ma đồng ý: – Trong ấm vừa đun xong trà táo đỏ, ta vừa định sai người bưng lên, nếu cô nương đồng ý làm mấy việc này thì…
– Vậy cảm ơn ma ma. Kiều Tâm vội nói, sợ đối phương đổi ý.
Ha ha, nàng đâu phải là muốn nhìn long nhan, chủ động bưng trà chỉ là làm chuyện xấu mà thôi
Ra khỏi phòng bếp, đến góc hoa viên, nhân lúc xung quanh không ai, nàng lẳng lặng lấy một gói thuốc bột đổ vào chén trà.
Thuốc này không phải là thuốc độc mà là thuốc xổ
Nam Chu đế Mục Triển vi hành Nhạc Dương, thân là người đứng đầu, Hoa Đình Phong đương nhiên phải phụ trách sự an toàn của Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng bị thổ tả thì có thể trị tội hắn không?
Hừ hừ, Hoa Đình Phong ơi Hoa Đình Phong, ngươi giết cả nhà Lam tỷ tỷ, một bao thuốc xổ này chỉ là bước đầu trong kế hoạch mà thôi.
Nhìn thuốc bột dần hòa tan trong chén trà trở thành vô sắc vô vị, tâm tình nàng khoái trá theo.