“Anh không thể nhớ được mọi chuyện bắt đầu như thế nào.” David thừa nhận, rồi tiến về phía chiếc giường đối diện và nằm phịch xuống ngửa mặt nhìn lên trần. “Trước lúc đó bố con anh chỉ tranh luận với nhau thôi.”
Mia có cảm giác David nhớ chính xác sự mâu thuẫn giữa hai cha con họ bắt đầu như thế nào, nhưng vì một lý do nào đó mà anh không muốn nói với cô. Chuyện anh đang có một bí mật nào đó giấu cô làm cô cảm thấy khó chịu. Điều đó không có nghĩa là cô sẽ trở nên bị kích động và bắt đầu la hét lên hay điều gì đó tương tự - đó hoàn toàn không phải là phong cách của cô. Cô cũng không cảm thấy hài lòng vì mọi việc đã xảy ra gần một tuần rồi mà David mới kể cho cô biết có chuyện gì không ổn. Ngay từ đầu cô đã biết là có chuyện rắc rối gì đó, nhưng anh đã chối quanh trong vòng ba ngày đầu tiên và nhất quyết không chịu nói gì về chuyện đó trong ba ngày tiếp theo.
“Bố nói là bố không muốn anh xới tung cuộc sống của anh lên như cái cách mà cuộc sống của bố đã từng bị xới tung lên.” David thừa nhận với vẻ đau khổ.
Mia dịch tới và quỳ trên gối bên cạnh chiếc giường đơn. Cô đặt một tay lên ngực anh. “Anh biết bố đang cố nói điều gì mà. Ông lo lắng vì chúng ta kết hôn quá sớm. Ông không hề nói rằng anh đã hủy hoại cuộc đời của ông. David, bố anh yêu anh. Tất cả mọi người đều có thể nhận thấy điều đó. Ông rất hạnh phúc khi có anh ở bên ông và ông tự hào về anh.”
“Anh biết.” Anh quay mặt về phía cô. Nước mắt rưng rưng trên mắt anh, nhưng anh chớp mắt nén lại. “Vào ngay lúc đó điều đó làm anh rất đau đớn, em biết đấy. Nhưng giờ anh đã bình tĩnh lại rồi. Vấn đề là anh đã nghĩ rằng bố đã thay đổi quan điểm. Về đám cưới của chúng ta ấy.”
“Nhưng ông ấy vẫn thế.” Mia nói thằng băng, tự hỏi vì sao cô lại không nhận ra điều này từ trước. Giờ khi David đã nói ra, cô mới nhận ra là điều đó thật là hiển nhiên đến không thể tin được.
Trong một giây cô nghĩ đến chuyện nổi điên lên. Chuyện này thật vô cùng sỉ nhục. Nhưng từ trong tận đáy lòng cô biết rằng bố David không tức giận bởi vì David muốn cưới cô - ông ấy hẳn là sẽ nổi cơn thịnh nộ cho dù David có kết hôn với bất kỳ ai đi chăng nữa.
“Chuyện gì xảy ra khi anh nói chuyện lại với bố sau đó?” Cô hỏi.
David ngồi dậy và hắng giọng. “Mấy giờ rồi nhỉ? Em đã đói chưa?”
Mia nhìn anh chằm chằm. “Anh vẫn chưa nói chuyện lại với bố, đúng không?”
David không dám nhìn vào mắt cô. “Anh khá bận.”
Cô đảo tròn mắt. “Bố có cố gắng nói chuyện với anh không?”
“Anh nghĩ là bố có thể đã gọi. Anh không nhớ nữa.”
Dịch ra là - Zach đã cố gắng liên lạc với con trai mình trong nhiều ngày qua. Mia cảm thấy sự tức giận như sôi lên trong cô. “Nếu anh cứ xử sự như một đứa trẻ con như thế thì bố anh sẽ đối xử với anh như với một đứa trẻ con. Nếu anh muốn chứng tỏ với ông là anh đã sẵn sàng để kết hôn rồi thì hãy hành động như một người trưởng thành đi. Sau một cuộc cãi vã lớn anh không thể nào chỉ đơn giản phớt lờ tất cả mọi chuyện đi được. Anh phải đối mặt với những gì đã xảy ra chứ, ít nhất là hãy gọi về nhà và nói với bố anh là anh ổn cả.”
Đôi mắt xanh của David ánh lên vẻ quyết tâm. “Anh không quan tâm chuyện bố có coi anh là một đứa trẻ hay không. Anh đã hơn mười tám tuổi và ông ấy không thể nào cứ bảo anh điều gì nên làm điều gì không.”
Mia nghiến chặt răng lại. Nếu cô để cho mình nói ra cho dù chỉ một từ, cô sẽ gào thét lên mất. Câu nói ‘ông ấy không thể nào cứ bảo anh điều gì nên làm’ của David đã biến anh thành một cậu bé mới lên bốn tuổi. Quá nhiều để có thể khẳng định quan điểm trước đó của cô.
Anh nhìn cô. “Anh không cần bố phải chấp thuận.”
Giọng anh nghe có vẻ thách thức, nhưng Mia không chắc là cô có thể tin anh. David và bố luôn gần gũi và chống lại ông sẽ là một việc rất khó khăn đối với anh. Hơn nữa, thậm chí chỉ nghĩ thôi cũng làm cho cô cảm thấy mình phản bội lại anh khi cô phải thừa nhận rằng David không chính xác là một hình mẫu của một người trẻ tuổi đã trưởng thành. Cô yêu anh, nhưng cô không bị mờ mắt trước những khiếm khuyết của anh.
“Vẫn còn nhiều thời gian trước khi lễ cưới diễn ra,” cô nói, “có thể bố anh sẽ thay đổi ý kiến.”
David gật đầu nhưng trông không có vẻ gì là bị thuyết phục. Anh nằm ngửa ra lại trên giường và nhìn chằm chằm lên trần. “Thật kỳ quặc khi không nói chuyện với bố trong một thời gian dài thế này. Bố con anh luôn nói chuyện.” Một nụ cười nhếch lên trên khóe miệng của anh. “Ngay cả khi bố nổi điên lên với anh lúc anh còn nhỏ, bố vẫn nói chuyện. Thi thoảng khi bố cứ nhắc đi nhắc lại một chuyện gì đó mà anh đã làm rối tung lên, lúc đó anh thường ước gì ông chỉ cần tét vào mông anh để bọn anh có thể vượt qua được chuyện đó, nhưng ông chưa bao giờ làm thế, chưa bao giờ dù chỉ một lần. Có điều ông cứ nói chuyện hàng giờ liền.”
Mia ngồi xuống trên gót chân và để cho giọng nói chan chứa tình yêu thương của David cuốn sạch nỗi nghi ngờ của cô. Một trong những điều mà cô ngưỡng mộ ở vị hôn phu của mình là khả năng yêu thương bằng cả trái tim mình của anh.
“Bố luôn luôn tốt với anh.” David tiếp tục nói và quay đầu lại nhìn vào cô. “Sau khi mẹ anh bỏ đi, bọn anh không còn lại nhiều tiền. Bố thì đang học trường luật và bà ấy đã lấy nốt số tiền còn lại trong quỹ ủy thác của ông. Vì thế bọn anh đã phải vật lộn kiếm sống. Nhưng ông vẫn đảm bảo là còn rất nhiều cơ hội tốt. Ông bán chiếc xe hơi đi và mua lại một chiếc xe tải có thùng hàng ở phía sau. Bọn anh đã sử dụng chiếc xe đó đi lên các vùng núi hay ra bờ biển và đi cắm trại vào dịp cuối tuần. Chỉ có hai bố con anh thôi.”
“Nghe thật tuyệt.” Cô nói và chuyển sang tư thế ngồi. Lòng bàn tay cô tỳ vào cái gì đó cứng và nhọn. “Ái!”
“Gì thế?” David lao ra vắt vẻo trên thành giường.
“Em không biết.” Cô giơ tay lên, rồi luồn ngón tay qua tấm thảm lông mà David và bạn cùng phòng của anh đã mua vào hồi đầu năm học. Cái gì đó bằng kim loại rơi ra khi cô gạt vào nó.
Mia nhặt lên một chiếc vòng vàng nhỏ nhắn. “Đó là một chiếc hoa tai.”
David giơ tay lấy nó lại, nhưng cô giữ chiếc hoa tai ra khỏi tầm với của anh.
“Đưa nó đây.” Anh bảo cô.
“Không cho tới khi anh giải thích xong đã.” Cô đùa.
Anh vén lọn tóc ra khỏi mắt. “Mia, thực tế đi nào. Brian cứ mười ngày lại có một cô bạn gái mới. Anh không biết ai trong số họ đã làm rơi hoa tai ở đây cả.”
Cô quăng mảnh trang sức lên giường Brian. “Tốt hơn hết là anh đừng có làm gì linh tinh mất thì giờ của em, thưa quý ông. Nếu anh làm thế, em sẽ chặt lìa đầu gối của anh ra đấy.”
Cô cười phá lên và David nhăn nhở. Rồi anh nhìn ra chỗ khác. Trong một khoảnh khắc Mia cảm thấy có điều gì đó lạnh lẽo quặn thắt ở ngang bụng cô. Sau đó cô gạt cái cảm giác đó sang một bên và trèo lên với David trên chiếc đệm đơn của anh, anh kéo cô lại gần và nói với cô là anh yêu cô nhiều đến thế nào.
“Mọi việc với bố anh sẽ ổn cả thôi.” Anh hứa.
“Em tin anh.” Cô nói với anh, bởi vì nói điều đó dễ dàng hơn là nói lên sự thật.
***
“Những người khác đều ăn bánh quy với sữa.” Brenna nói khi cô lấy một miếng bánh quy chocolate khác từ chiếc đĩa.
Francesca vẫy vẫy chiếc ly của mình. “Họ là những kẻ ít học.”
Nếu xem xét đến lượng rượu vang mà ba chị em họ đã tiêu thụ trong buổi tối hôm nay thì chuyện Francesca có khả năng phát âm được một từ có ba âm tiết thật là khá ấn tượng. Bản thân Katie thì đã giã từ tình trạng tỉnh táo từ khoảng ba mươi phút trước và lúc này đang lâng lâng trong cảm giác dễ chịu với những tiếng o o trong đầu. Thế giới xung quanh có thể đang xoay tít, nhưng cô không phải đi đâu nữa cả nên chuyện đó thì có vấn đề gì cơ chứ?
Ba chị em đang nằm ườn vắt ngang qua hai chiếc giường đôi trong căn phòng mà Brenna và Francesca đã từng ở khi cả hai người họ vẫn còn sống ở trang ấp. Kể từ khi chuyển về nhà sau thời gian ở với Francesca, Brenna đã bắt đầu đóng gói những kỷ vật từ hồi còn học phổ thông, nhưng vẫn chưa xử lý xong lượng giấy dán tường màu hồng khổng lồ mà cả hai chị em cùng yêu thích hồi còn là những cô bé, cùng với đống khăn trải giường cũng màu hồng, với nào hoa, nào tim và những cuộn đăng ten.
Brenna ngồi bắt chéo chân gác lên đuôi giường, một khay bánh quy đặt bên cạnh cô. Katie cũng ngồi trên chiếc giường đó, lưng dựa vào tấm ván đầu giường, trong khi Francesca nằm trên chiếc giường còn lại với một tư thế không đứng đắn một chút nào, một tay buông thõng xuống sàn nhà, lắc lư ly rượu vang chỉ còn một nửa.
“Chị thì lúc nào cũng có phòng riêng.” Brenna nói, quay đầu lại nhìn Katie với ánh mắt buộc tội. “Em đã luôn nghĩ chuyện đó thật bất công.”
Katie bật cười. “Chuyện đó đã cách đây gần mười năm rồi. Em cần phải cho nó qua đi.”
“Còn lâu em mới cho qua.”
Francesca ngóc đầu lên. Mái tóc thẳng và dày của cô rũ xuống đung đưa, che phủ hầu hết gương mặt cô. “Em đã nghĩ là chị thích chuyện chúng ta ở chung phòng.”
“Chị thích. Chị chỉ muốn cũng có một căn phòng riêng thôi.” Brenna cười toe. “Giờ thì giấc mơ cả đời của chị đã trở thành hiện thực, chị sẽ trang hoàng nó bằng nhung đỏ và sa tanh đen.”
Katie lắc đầu. Rượu vang đã có ảnh hưởng đến khả năng nghe của cô rồi hay sao?
Francesca trông cũng có vẻ bối rối không kém. “Bởi vì chị đang theo đuổi một vẻ bề ngoài lẳng lơ à?”
“Không. Bởi vì chị là Cô nàng Quyến rũ.”
“Quyến rũ...” Miệng Katie trễ xuống. “Em không thế chứ!”
Brenna cười phá lên. “Ồ, nhưng đúng thế và chuyện đó vô cùng xấu hổ.”
Cô thả hai chân ra rồi đặt ly rượu xuống và trượt ra khỏi giường. Cô lôi từ phía gầm giường ra một chiếc hộp dẹt mở sẵn. Phía bên trong là ba cái chai.
Katie nhìn mấy chai rượu và cau mày. Nhiều năm về trước, sau một kỳ nghỉ cuối tuần thật dài và nhàm chán vì phải ngồi lắng nghe ông bà và ba má họ bàn về những từ ngữ cụ thể sẽ được in trên nhãn của các chai rượu, Katie, Francesca và Brenna đã quyết định sẽ tự tạo ra những cái nhãn riêng cho mình. Họ đã lấy ba chai rượu chưa dán nhãn từ trong nhà kho và cẩn thận dán những bức ảnh của chính mình mặc quần áo chỉnh tề lên đó. Ở phía sau họ dán những chiếc nhãn được viết tay, miêu tả chi tiết những đặc điểm đáng tự hào của chính bọn họ.
Katie cầm thấy chai rượu đầu tiên mà Brenna đưa ra, liếc qua bức ảnh của một Francesca-mười-một-tuổi, và chuyển nó qua cho cô em gái. Francesca rên lên.
“Cô nàng ngổ ngáo”, cô đọc, rồi nuốt chửng thêm một chút rượu nữa. “Francesca Marcelli tung mái tóc dài với một điệu bộ chứng tỏ cô không chỉ là một cô nàng xinh đẹp, mà còn là một cô nàng ngổ ngáo. Bạo dạn, sáng tạo, và một chút ngang tàng...” Cô dừng lại. “Em nghĩ đáng lẽ nó phải là ngỗ ngược mới đúng... Cô là tinh túy của... một sự nổi loạn hoàn hảo.”
Katie cười phá lên trong lúc đón lấy chai thứ hai và nhận ra bức ảnh của chính mình. Cô mặc một chiếc váy may bằng vải tuyn và đăng ten - một trong những trang phục vô cùng kỳ công mà cô đã từng làm trong suốt những ngày tháng đó.
“Cô nàng Tỏa sáng,” cô đọc. “Katie Marcelli là một sự hòa quyện đậm nét giữa sự hóm hỉnh và nét duyên dáng. Cô chói lóa rực rỡ, lấp lánh và ngời sáng. Như loại rượu champagne mà cô hiện thân, cô là người duy nhất đặc biệt, tỏa ánh hào quang và vô cùng quý giá từ trước đến nay.” Katie liếc nhìn lên. “Chị tỏa ánh hào quang ư?” Cô nhìn vào cánh tay mình, rồi giơ nó ra phía ánh điện. “Chị hẳn là đã lớn vượt qua giai đoạn đó rồi.”
Brenna cười khúc khích. “Ít nhất thì chị cũng được tưởng tượng là những màu sắc sinh động. Còn em chỉ là một đứa lẳng lơ.”
Francesca quay nằm sấp xuống giường. “Đọc nghe xem nào, cô nàng quyến rũ.”
Brenna thở dài. “Vẻ đam mê nóng bỏng của Brenna Marcelli chứng tỏ rằng cô là một Cô nàng Quyến rũ. Với làn da ngăm ngăm, sự ngọt ngào và phảng phất đôi chút huyền bí, cô là một minh chứng lóe sáng cho những Quý cô đang chớm bước vào ngưỡng cửa của độ chín đam mê.”
Brenna liếc nhìn hai người chị em của mình. “Em đã từng lóe sáng đấy.”
“Em đã từng ghét bọn con trai.” Katie nhắc lại. “Có chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Hóc môn. Khi em lên mười một thì đột nhiên em thấy bọn chúng thực sự thú vị.” Cô đặt chai rượu của mình xuống. “Thật tệ là Mia lúc đó quá nhỏ. Nó vẫn còn bé xíu khi chúng ta làm những cái chai này. Em tự hỏi không biết nó sẽ là cái gì?”
“Cô nàng Thông minh.” Francesca nói.
“Cô nàng Rất Có Khả năng Thống trị Thế giới.” Katie nói.
Brenna mỉm cười và trèo trở lại lên giường. “Này, Francesca, chị đang nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ cho Zach xem cái chai của Katie vào lần tới khi anh ta đến đây. Em nghĩ sao?”
“Một ý tưởng tuyệt vời.”
Katie lắc đầu. “Không đời nào. Chị không cần bị nhục nhã trước mặt anh ta thêm lần nữa đâu. Chị đã được tận hưởng niềm vui đó một lần rồi, nhớ không? Lần đầu tiên khi anh ta đến đây ấy.”
“Nhưng chị đã hồi phục.” Francesca chỉ ra. “Và hai người dường như đã có rất nhiều thời gian ở bên nhau đấy.”
Katie cảm thấy má mình nóng bừng lên. Cô tự nhủ đó là do rượu vang, nhưng cô biết là cô đang tự dối lòng. “Chị làm việc với anh ta mà.”
“Uh-huh.” Brenna cầm chai Cabernet lên và đặt nó lên phía trên ly rượu của cô. “Em thắc mắc không biết có gì khác hơn chuyện đó không.”
Francesca đón lấy chai rượu. “Em cũng thế. Tất cả những cuộc nói chuyện vào lúc nửa đêm đó có thể sẽ dẫn đến một điều gì đó thú vị. Anh ta lại còn đẹp trai, thông minh.”
“Đối với một luật sư làm mảng ly dị, anh ta là người rất có tâm.” Brenna thêm vào. “Anh ta rất lo lắng cho con trai mình.”
Nhiều hơn những gì mà hai người họ biết đấy, Katie nghĩ một cách không thoải mái. “Bọn chị làm việc cùng nhau. Điều đó có nghĩa là bọn chị phải giữ cho mọi thứ thật chuyên nghiệp.”
“Và giờ em hi vọng là chị sẽ nói với bọn em rằng chị đã nhìn thấy anh ta trần truồng rồi.” Brenna nói.
“Đừng có mơ,” Francesca nói với Brenna, “Làm như là Katie sẽ ngủ với anh ta không bằng.”
Chắc chắn là do rượu vang, Katie nghĩ khi miệng cô tự nhiên há ra và lời nói cứ thế tuôn ra, bởi vì cô chắc chắn là đã có ý định giữ mẩu thông tin đặc biệt này cho riêng mình. “Thực ra thì chị đã không ngủ được nhiều lắm.”
Sự yên lặng kéo dài khoảng một giây, rồi cả hai cô em gái của cô bắt đầu hét toáng lên và phá ra cười ngặt nghẽo. Brenna là người lấy lại bình tĩnh trước. “Không thể nào! Chị không thể làm điều đó với khách hàng của chị, bố chồng tương lai của đứa em gái bé bỏng của chúng ta, và luật sư trong vụ ly dị của em được.”
Katie túm lấy chai rượu và rót sạch chỗ còn lại vào trong ly của mình. “Em nói nghe như thể là sex tập thể không bằng.”
Francesca gần như chết nghẹn. “Khi nào? Ở đâu? Kể lại từ đầu và nói thật chậm thôi nào.”
“Chị đến chỗ anh ấy để cùng nếm thử bữa tối.”
“Và chị là món ăn đầu tiên ư?” Brenna hỏi.
Francesca ném một chiếc gối vào cô. “Chuyện đó thật kinh khủng.”
“Em đã không quan hệ tình dục trong nhiều năm, nên quan điểm của em không được tính.” Brenna nói với cô.
“Bọn chị thực sự có nếm bữa tối,” Katie nói, phớt lờ cả hai đứa em, “bọn chị nói chuyện, rồi sau đó bọn chị hôn nhau, và rồi bọn chị lên lầu.”
“Và?” Brenna giục.
“Chuyện đó rất thú vị.”
“Nó hẳn là phải khá hơn ‘thú vị’ nhiều.” Francesca càu nhàu. “Chị đã ngủ với bố của David.”
“Đừng làm như thể anh ấy già đến thế. Anh ấy mới có ba mươi lăm tuổi.” Brenna nói. “Em đoán là tất cả những máy móc quan trọng vẫn còn chạy tốt.”
“Rõ là thế rồi.” Katie nói một cách nghiêm túc.
Brenna đổ ập xuống giường và gác một chân lên bụng Katie. “Em sẽ nhớ sex lắm đây. Không có nghĩa là em đã quan hệ nhiều đến thế với người sắp là chồng cũ của em đâu.”
“Vì sao?” Francesca hỏi.
Brenna nhún vai. “Hắn bận rộn, hoặc là đi xa. Hoặc là hú hí với con điếm kia. Chị không biết. Trong vài tháng vừa rồi bọn chị không hề quan hệ. Chị đoán là ngọn lửa đam mê đã tắt một thời gian rồi, nhưng chị quá bận rộn làm việc trong suốt thời gian đó nên không nhận ra.”
“Đừng nghĩ về hắn.” Katie nài nỉ. “Em sẽ chỉ làm bản thân mình phiền muộn thêm thôi.”
“Chị nói đúng. Thay vào đó em sẽ nghĩ về sex. Quan hệ hay là không quan hệ. Em nghĩ rằng tin tốt là từ bỏ chuyện quan hệ với Jeff sẽ không phải là một sự thử thách to lớn gì lắm.”
Katie gần như đánh rơi chiếc ly của mình. “Gì cơ?”
Brenna nhỏm dậy vừa đủ để có thể nhâm nhi ly rượu của mình. “Dr. Jeff có thể là một bác sĩ chuyên khoa tim xuất sắc, nhưng hắn không hề biết cách làm thỏa mãn những ham muốn và khao khát tình dục của một người phụ nữ.”
Francesca vùng vẫy để có thể chuyển sang tư thế ngồi. Cô xoay sở sao cho chân cô vắt qua thành giường và rồi nhìn chằm chằm vào cô chị. “Brenna? Chị đang nói gì thế? Chính xác thì làm sao chị biết được là Jeff không giỏi lúc ở trên giường chứ?”
Katie cũng đang phải đấu tranh với tư tưởng để theo kịp câu nói của Brenna, cô hiểu ra trước cô em của mình. “Em đã ngủ với ai đó khác ngoài Jeff à?”
Brenna chớp mắt vài lần. “Uh-huh.”
Katie không thể tin được chuyện đó. Cô đã nghĩ là cô biết mọi chuyện về cuộc sống của các cô em gái của mình. Rõ ràng là cô đã sai. “Em đã ngoại tình à?”
Brenna ngả đầu ra giường. “Dĩ nhiên là không. Em không lừa dối Jeff. Chỉ có hắn ta mới làm điều đó. Chuyện đó xảy ra từ trước kia.”
Francesca gần như rơi khỏi giường. “Chị không còn là trinh nữ khi kết hôn ư?”
Brenna đưa mắt nhìn em gái. “Em đang sống trong thế kỷ nào đấy? Em là cô dâu còn trinh duy nhất mà chị biết đấy.”
Francesca với lấy ly rượu và nuốt chửng một ngụm, rồi quay sang Katie. “Chị với Greg có, ờ, chị biết đấy?”
Katie bật cười. “Có, bọn chị đã quan hệ, và chị tiếc nuối từng giọt tinh túy mà chị đã trao đổi với anh ta.”
“Em không thể kết tội chị.” Brenna nói. “Ai lại muốn ngủ với một người thích chết hơn là kết hôn chứ?”
“Đó không phải là lý do vì sao anh ta tham gia quân đội.” Francesca phản đối.
“Thế thì vì sao?” Brenna hỏi.
Francesca nhún vai.
Katie cố gắng cười, nhưng cô không thể. Sau tất cả chừng đó thời gian lời nói dối của cô đáng lẽ phải trở nên giống như thật, nhưng nó đã không được như thế. Có lẽ sẽ không bao giờ. Đó là vấn đề với sự dối trá - chúng dường như sống mãi.
“Okay,” Brenna nói, với tay lấy một chai rượu khác và chiếc mở nút chai. “Đến lượt em, Francesca. Tự thú đi. Em có người tình bí mật nào không?”
“Dĩ nhiên là không,” Francesca nói một cách nghiêm túc. “Em là một trinh nữ khi em kết hôn với Todd.”
Brenna huýt sáo chế giễu. “Đã hiểu. Người đẹp của gia đình là người duy nhất đã phải chờ đợi để được phá rào.”
“Em muốn lần đầu tiên của em phải là với chồng em.”
“Vì áp lực ư?” Brenna lẩm bẩm.
“Em muốn có kỷ niệm.” Francesca nói.
“Hay đấy.” Brenna nói.
“Nhưng em cảm thấy hối tiếc.” Francesca tuyên bố.
Katie cảm thấy mình đang há hốc miệng ra. Brenna kéo chiếc nút ra khỏi chai rượu và gần như làm đổ hết rượu ra giường. “Hối tiếc chuyện là một trinh nữ trong đêm tân hôn ư?” Brenna hỏi.
“Ừm, không hẳn là hối tiếc chuyện đó, nhưng em thực sự có mơ ước là sẽ được ngủ với Nic Giovanni.”
Katie phá ra cười ngặt nghẽo. “Nic? Hàng xóm của bọn mình? Người thừa kế của Vườn nho Wild Sea đáng ghét? Francesca, chị bị shock đấy.”
Francesca đảo tròn mắt. “Thôi nào, Katie. Nic thực sự nóng bỏng không thể tin được. Cái kiểu cao ráo, da ngăm ngăm và thân hình lực lưỡng của anh ta thật không thể nào cưỡng lại được. Hơn nữa anh ta cưỡi một chiếc mô tô và hẹn hò với hàng loạt các cô nàng bốc lửa. Em đã luôn nghĩ rằng anh ta là một anh chàng hoàn hảo trong việc lấy đi trinh tiết của em. Anh ta chắc chắn sẽ làm cho lần đầu tiên của một cô gái trở nên trọn vẹn.”
Katie giơ chiếc ly của mình cho Brenna rồi gật đầu. “Okay, chị thú nhận là chị cũng có những giấc mơ về Nic. Chị tình cờ gặp anh ta một lần khi anh ta về nhà vào kỳ nghỉ hè lúc còn ở trường đại học. Bọn chị gặp nhau trong thị trấn và anh ta dừng lại để nói chuyện với chị. Chị đã nghĩ có lẽ anh ta sẽ rủ chị đi chơi, nhưng anh ta không nói gì.” Cô thở dài với ký ức đó. “Có lẽ lúc đó chị đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì anh ta.”
“Chị em gái của tôi toàn là đồ lẳng lơ.” Brenna buộc tội.
Francesca túm lấy chai vang. “Em nhất quyết không tin là chị không có giấc mơ nào về Nic.”
“Có một chút.” Brenna nói. “Nhưng, như em nói đấy, tất cả chúng ta đều mơ mộng về anh ta. Còn ai nữa mà hai người ao ước được ngủ cùng nào?”
Francesca đọc tên vài đứa con trai mà Katie vẫn còn nhớ hồi ở trường trung học. Ngày đó cô là người mơ mộng lãng mạn nhiều hơn là có hứng thú với sex, vì thế trong khi cô có thể liệt kê cả đám những đứa con trai mà cô đã từng muốn hẹn hò thì cô lại không dám chắc có thể tuyên bố là cô sẵn lòng ngủ nghê gì với bọn chúng.
“Em cần phải ra ngoài giao lưu và vui vẻ tí đỉnh.” Brenna nói với Francesca. “Đã quá lâu rồi. Những bộ phận quan trọng trong cơ thể em đang héo mòn dần đi đấy.”
Francesca đảo tròn mắt. “Em ổn mà.”
“Em sống như một nữ tu ấy.”
Katie cũng phải đồng ý. “Francesca, em đã đẩy cuộc sống theo cái kiểu ‘độc lập tự chủ’ đi xa quá mức rồi đấy. Không muốn kết hôn lại lần nữa cũng được, nhưng từ bỏ những nhu cầu bản năng thì thực sự là một điều ngu ngốc.”
Francesca nhướn đôi lông mày. “Em không thể tin chính bản thân chị lại có thể nói điều đó với em. Có chuyện gì xảy ra với quyết tâm chờ đợi chàng hoàng tử đẹp trai của chị thế?”
Brenna nhăn nhở. “Chị ấy vẫn đang chờ, nhưng trong lúc chờ đợi chị ấy không thù hằn gì với một cây xúc dích da người nhỏ nhắn cả.”
Kaite bật cười. “Xúc xích da người? Thật kinh tởm.”
“Thật dễ dàng cho chị khi muốn ra vẻ bề trên và kiểu cách.” Brenna càu nhàu. “Chị vừa có một chàng xong.”
“Ý hay.” Katie nhâm nhi ly rượu. “Chị nhớ chị đã bỏ lỡ mất những gì.” Cô quay lại với Francesca. “Đó là quan điểm của chị. Chị không khuyên em yêu đương hay gì gì cả, nhưng hãy cho một gã trai nào đó một cơ hội.”
Francesca không có vẻ gì là bị thuyết phục cả. “Chỉ là một gã nào đó thôi ư? Em có nên ngẫu nhiên chọn một gã ở trên đường không?”
“Xuất sắc!” Brenna chồm đến gần cô em gái. “Chị muốn em ngủ với anh chàng độc thân, ưa nhìn vừa phải đầu tiên mà em đi ngang qua kể từ lúc này, và chị sẽ không rót cho em thêm một tí rượu vang nào cho đến khi em đồng ý với kế hoạch đó.”
“Không đùa chứ.”
Brenna nhìn Katie. “Chị có đứng về phe em trong chuyện này không?”
“Một trăm phần trăm. Francesca cần đàn ông.”
Francesca rên rỉ. “Được rồi. Có lẽ là em đã đứng bên ngoài trò chơi này quá lâu rồi. Em sẽ nhìn quanh và...”
Brenna lắc đầu ngắt lời cô em. “Anh chàng độc thân đầu tiên tiếp theo. Đó là luật. Hoặc là sẽ không có thêm một chút vang Marcelli dự trữ nào trong ly của em nữa.”
Francesca thở dài thườn thượt. “Được rồi. Em sẽ làm điều đó. Nhưng hậu quả là hai người phải gánh chịu đấy.”
Cả ba chị em đều chồm về phía trước và leng keng chạm ly.
Khi Katie ngồi thẳng trở lại, cô tựa vào tấm ván đuôi giường. Toàn bộ cuộc nói chuyện về trò yêu đương hồi còn trẻ và những vấn đề tình dục này làm cô nghĩ đến Mia và David, và về những gì Zach đã nói với cô. Cô càng suy nghĩ nhiều về những điều anh đã nói, cô lại càng trở nên tin anh hơn. Nhưng liệu cô có nên kể cho hai đứa em gái của mình những gì mà Zach đã nhìn thấy về David và cô bé kia không? Nếu cô kể, hai đứa nó sẽ muốn báo cho Mia biết, và liệu cô có muốn điều đó xảy ra không? Cô không có câu trả lời, và cho đến khi cô tìm ra được, cô quyết định là sẽ giữ yên lặng.
“Tất cả những cơ hội đã đánh mất đó,” Brenna rầu rĩ nói, “chính là cuộc sống bí mật của chúng ta.”
“Ba má cũng có bí mật.”
Câu nói không được trông chờ từ Francesca làm Brenna nín lặng. Cô và Katie đưa mắt nhìn nhau, rồi quay sang nhìn đứa em gái.
Francesca nuốt khan vẻ không thoải mái. “Em không biết em có nên nói điều gì không. Em đã cố gắng quên đi những gì em đã nghe trộm được, nhưng nó cứ làm em cảm thấy buồn phiền bực bội.”
“Chuyện gì?” Brenna hỏi. “Có phải về nhà máy rượu không? Có chuyện gì không ổn với cánh đồng nho à?”
Francesca hất mái tóc ra khỏi vai mình. “Nó liên quan đến cuộc sống nhiều hơn là những cây nho, Brenna. Không, nó là một chuyện gì đó khác.” Cô giải thích cô đã về nhà mà không báo trước như thế nào và đã nghe trộm được ba má và ông bà đang nói chuyện trong thư viện ra sao.
“Ngoại M nói là gia đình mình đang bị Chúa trừng phạt,” Cô kết thúc, “ba nói không có ngày nào trôi qua mà ba không nghĩ về thằng bé.”
“Thằng bé nào?” Katie hỏi. “Họ nói chuyện về cái quái quỷ gì thế?”
“Em không biết.”
“Có thể là về sự thù hận,” Brenna nói, “có thể ba mươi năm trước có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra với Vườn nho Wild Sea và gia đình Giovanni.”
Katie nghĩ về lịch sử gia đình họ. “Làm sao có chuyện đó được? Sự thù hận đó đã bắt đầu từ cuối những năm bốn mươi, ngay sau Thế chiến thứ 2. Lúc đó thậm chí ba còn chưa ra đời.”
“Đúng thế.” Francesca nói. “Hơn nữa ngoại M là người đã nói chúng ta đang bị trừng phạt, trong khi ngoại vẫn chưa trở thành thành viên trong gia đình cho tới khi ba và má kết hôn - nó là về chuyện gì nhỉ? Hai mươi chín năm về trước ư?”
“Nhưng em nói là họ nhắc đến ba mươi năm về trước,” Brenna nhắc Francesca, “Có chuyện gì đó đã xảy ra ba mươi năm về trước.”
“Đó là chuyện gì nhỉ?” Katie hỏi. “Chuyện gì mà ai đó có thể đã gây ra? Không hề có dấu hiệu gì về một vụ xì căng đan. Không có lời đồn đại nào. Chị đã luôn nghĩ là chúng ta bình thường đến nhàm chán.” Cô quay sang Francesca. “Có khi nào em hiểu sai không?”
“Em không biết. Có thể.”
Katie nhìn Brenna, em gái cô nhún vai. Cả hai đứa dường như đều đang chờ cô đưa ra quyết định cuối cùng. Cô nghĩ về bữa tiệc quyên góp và lễ cưới sắp tới. Đó là còn chưa kể đến hàng nghìn chuỗi hạt vẫn chưa được gắn vào chiếc váy của Mia, và rồi nghĩ đến cô bé tóc đỏ bí mật, và mối quan hệ rắc rối giữa cô với Zach.
“Cứ để thêm vài tuần nữa và xem xem có chuyện gì xảy ra không,” cô nói, “nếu không có gì, chúng ta sẽ đưa vấn đề ra trong một bữa tối nào đó của gia đình.”
“Em đồng ý.” Francesca nói.
“Có thể là bữa tiệc ăn mừng vụ ly dị của em và Jeff chẳng hạn,” Brenna nói. “Hay là bữa tối khi chúng ta kể cho cả nhà nghe chuyện chúng đã đã thuyết phục hắn ta từ bỏ nhà máy rượu như thế nào.”
Katie ngạc nhiên. “Em đã nghe hắn ta nói thế à? Thông tin cuối cùng mà chị biết là hắn quyết tâm theo đuổi theo hướng tài sản thừa kế, mặc dù là không có khoản thừa kế nào cả.”
Brenna và Francesca đưa mắt nhìn nhau. Katie nhận ra ngay lập tức vẻ tội lỗi đồng thời cũng vô cùng háo hức trên gương mặt hai cô em. “Thôi nào, hai đứa. Bọn em định làm gì đấy?”
“Không gì cả.” Francesca nói, cẩn thận quay đi tránh ánh mắt của cô.
Katie chiếu tướng thẳng vào Brenna. “Phun ra đi nào, ngay bây giờ. Tất cả mọi thứ. Bắt đầu từ đầu.”
Brenna thở dài. “Không có gì ghê gớm cả. Jeff gọi cho em và nói rằng nếu em từ bỏ chuyện đòi khoản hoàn trả cho số tiền em đã nuôi hắn ta học hành xong xuôi thì hắn sẽ bỏ qua vụ thừa kế. Em bảo hắn đi mà tự sướng. Nếu điều đó yêu cầu hắn ta phải cắt lìa một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn thì em cũng không quan tâm.”
“Chúng ta sẽ phản công lại hắn.” Francesca tuyên bố, rồi ngay lập tức bịt miệng lại và trông có vẻ hoảng sợ.
Katie rên lên. “Bọn em làm gì cơ?”
“Không có gì.” Brenna giơ chai rượu lên. “Thêm rượu nữa chứ?”
“Không. Chị muốn nghe sự thật. Bọn em dự định làm gì?”
“Bọn em sẽ giăng bẫy đồ con hoang đó trong chính trò chơi của hắn ta.” Brenna nói với vẻ hân hoan. “Francesca sẽ đi gặp hắn. Đóng vai là cô em vợ đau buồn - người hoàn toàn hiểu vì sao hắn lại từ bỏ cô vợ quá quắt của mình.”
Katie bối rối. “Vì sao?”
Francesca chồm về phía cô. “Hắn ta là kẻ đáng kinh tởm. Em sẽ ăn mặc rất sexy, để xem hắn ta có đờ đẫn vì em không, và rồi thu băng lại toàn bộ.”
“Vì sao hắn phải đờ đẫn vì em?”
Hai chị em sinh đôi trao đổi ánh mắt. Brenna nhún vai. “Một lần Jeff say rượu và thừa nhận với em là hắn luôn có một cái gì đó với Francesca. Em không nghĩ gì về chuyện đó, ngoại trừ chuyện sau đó em thấy hắn lúc nào cũng nhìn theo con bé.”
“Em không biết gì cả.” Francesca thừa nhận. “Cho đến khi Brenna nói với em.”
“Nhưng giờ Francesca có thể sử dụng chuyện này để chống lại hắn ta. Nó sẽ thu băng lại cuộc nói chuyện. Khi hắn ta đã tự mắc bẫy, bọn em sẽ dọa gửi cuộn băng đến cho con điếm kia. Hoặc là Jeff phải từ bỏ chuyện theo đuổi nhà máy rượu hoặc là bạn gái mới của hắn sẽ phát hiện ra hắn là một kẻ đê tiện thực sự.”
Katie không thể tin được vào chuyện này. “Chuyện đó là bất hợp pháp. Zach chắc là không được biết về chuyện này.”
“Dĩ nhiên là không. Mặc dù em nghĩ là anh ấy sẽ thấy ấn tượng khi em kể cho anh ấy nghe.”
Katie nhìn hai đứa em gái. “Bọn em không thể nào nghiêm túc được. Chuyện này là sai trái. Nó là hạ lưu, là tồi tệ và nó sẽ đặt bọn em ngang hàng với Jeff.”
Brenna nheo mắt lại. “Đồ con hoang đó sẽ không chạm được vào một mét vuông nào của nhà máy rượu, và thề có Chúa hắn ta sẽ phải trả cho em tất cả những gì hắn nợ em. Đừng làm bọn em mất vui, Katie.”
Katie giơ cánh tay còn lại của mình lên. “Okay, chị sẽ thừa nhận rằng Jeff cần phải bị trừng phạt, nhưng đây không phải là cách để thực hiện điều đó.”
“Chị có kế hoạch nào hay ho hơn không?”
“Không, nhưng em đã nghĩ thông suốt chuyện này chưa? Không phải chuyện Jeff đờ đẫn vì Francesca đối với em sẽ trở thành gậy ông đập lưng ông sao? Chị yêu em và chị muốn Jeff bị trừng phạt, nhưng không nếu như em sẽ lại phải gánh chịu thêm đau khổ trong khi trừng phạt hắn. Chị không chấp nhận chuyện xát thêm muối vào vết thương của em.”
“Chị không biết là chị đang nói về chuyện gì đâu. Ý tưởng này thật xuất sắc và nếu như chị không thể chấp nhận nó thì bọn em cũng không cần chị.”
Katie uống thêm một ngụm vang nữa, nhưng tình trạng vo ve trong đầu cô đã biến mất và thay vào đó là cảm giác có một thứ gì đó quan trọng vừa bị đánh mất.
***
“Cậu có khách,” Dora nói qua máy điện thoại. “Là con trai của cậu.”
Zach thả rơi cây bút xuống và đứng dậy. “Cho nó vào luôn đi.” Anh nói, rồi ngay lập tức bước về phía cửa.
Đã gần hai tuần kể từ khi họ cãi nhau. Cuối cùng con trai anh cũng đã để lại một tin nhắn nói rằng nó khỏe, nhưng nó nói rằng nó cần có thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra và sẽ liên lạc lại với anh sau. Rõ ràng sau là lúc này.
David mở cửa và bước vào trong văn phòng. Cậu mặc một chiếc quần jean thụng và một chiếc áo sơ mi cũ. Như thường lệ, mái tóc vàng hoe của cậu cần được cắt đi. Cậu trông cao lêu khêu, gầy nhom và hơi ngượng ngùng.
“Chào bố.”
“Chào con.”
Họ đứng cách nhau khoảng một mét, cả hai đều nhìn vào đối phương, cả hai cùng do dự. Cuối cùng Zach bước về phía David và giang rộng hai tay. Con trai anh liền bước vào trong vòng tay của anh.
Sự đau đớn bóp nghẹt trái tim Zach đã dịu đi. Sự căng thẳng rời khỏi cơ thể anh và thế giới của anh lại được hàn gắn trở lại. Có lẽ cuộc đời của anh đã bị đảo lộn một hoặc hai lần, nhưng hơn tất cả, David là phần tuyệt vời nhất trong đó.
Anh lùi lại đủ để giữ chặt lấy hai cánh tay của David. “Bố xin lỗi.” Anh nói chân thành. “Bố không định làm con bị tổn thương hay ám chỉ rằng con là cái gì đó mà không phải là niềm vui của bố. Con chưa bao giờ ngáng đường bố cả. Nếu có cơ hội, bố sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. Bố yêu con. Bố hi vọng con biết điều đó.”
David gật đầu. Cậu cúi gằm, khụt khịt, rồi nuốt khan. “Bố, đúng thế. Con biết. Con là một thằng tồi. Bố biết không? Bố cảm thấy thất vọng và rồi con nổi điên lên và quay lưng bỏ đi thì dễ dàng hơn là ngồi lại phân tích làm thế nào để giải quyết mọi chuyện. Con cũng xin lỗi bố.”
“Lời xin lỗi được chấp thuận.”
Zach thả con trai ra và cả hai người cùng tiến về phía ghế sô pha. David nằm dài ra trên một chiếc còn Zach ngồi trên chiếc còn lại.
“Ở trường thế nào?” Zach hỏi.
“Tốt. Học kỳ mới đã bắt đầu. Con nhận được một bức thư nói là con cần phải nghĩ đến chuyện chọn chuyên ngành học. Đặc biệt là nếu con muốn học một trong những chuyên ngành mà có quá nhiều người đăng kí.”
“Những chuyên ngành đó là gì?”
“Những chuyên ngành thực sự được ưa chuộng. Các lớp học sẽ nhanh chóng kín người và sẽ rất khó để có được thời khoá biểu thuận lợi. Ít nhất thì đó cũng là những gì mà bức thư đã viết.”
“Có nghĩ thêm tí nào về chuyện lĩnh vực nào làm con thích thú chưa?” Zach hỏi một cách thận trọng, muốn tỏ ra quan tâm mà không tạo áp lực.
David sụt xuống sâu hơn trong ghế sô pha. “Không hoàn toàn.”
Anh do dự trước khi đặt câu hỏi. “Mọi chuyện với Mia thế nào?”
“Tốt cả.” David nhìn Zach và cười nhăn nhở. “Quỷ tha ma bắt nếu con biết vì sao, nhưng bọn con không thể làm xong cái vụ đăng kí danh sách quà cưới. Cứ mỗi lần bọn con đi chọn đồ sứ hay cái gì đó, bọn con lại cãi nhau to. Con đoán là có lẽ bọn con sẽ phải dùng đĩa giấy mất.”
“Bố cũng đoán thế.”
Zach muốn nói nhiều hơn, nhưng anh lại không nói gì. Nhắc đến Julie ngay khi hai bố con anh vừa mới giảng hòa là một kế hoạch ngu ngốc. Dần dần họ sẽ phải nói về cô bé đó và tầm quan trọng của lòng chung thủy, nhưng lúc này thì chưa.
Sự hài hước trên mặt David nhạt đi. “Bố nghe con nói này. Con biết bố lo lắng về con và con cảm kích vì điều đó. Nhưng bố phải cho con chút không gian để thở trong chuyện này. Con cần có cơ hội để trưởng thành. Nếu điều đó có nghĩa là con sẽ phạm sai lầm, thì con sẽ phải tự mình giải quyết với những sai lầm đó. Nhưng hãy để con xới tung các thứ lên trước khi bố bắt đầu quát tháo vào mặt con.”
“Bố đồng ý.” Zach hít một hơi thật sâu. “Đây là vấn đề, David. Bố là bố của con và bố muốn làm tất cả mọi thứ trong khả năng của bố để bảo vệ con khỏi những tác động bên ngoài. Nó giống như chuyện lần đầu tiên con tập đi. Bố đã đi vòng quanh nhà và đảm bảo là không có cái gì có thể làm con bị đau cả.”
“Con không còn tập đi nữa, bố. Con đã có thể chạy nhảy trong một thời gian rất dài rồi.”
“Bố biết. Nhưng bản năng vô cùng mạnh mẽ. Vì thế bố phải cắn lưỡi để ngăn mình không nói với con là bố nghĩ điều gì sẽ giữ cho con không bị tổn thương. Thi thoảng bố quên mất đó không còn là chuyện của bố nữa.”
“Bố có thể nói với con.” David nói. “Miễn là bố đừng hi vọng là cái gì con cũng nghe theo.” David cười toe toét.
Zach bật cười. “Khi con lớn hơn, con sẽ lại bắt đầu cảm thấy bố thông minh hơn cho mà xem.”
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Bố cần thôi trông chờ vào chuyện đó đi.”