(Barber of Seville: một bản opera có hai đoạn, là một ví dụ đặc trưng về phong cách Italy của nhạc sĩ Rossini.)
Thay vào đó anh và David đến ngủ ở hai phòng liền kề nhau trong một khách sạn nhỏ hướng ra bờ biển, khách sạn đó hẳn là rất lịch sự sang trọng trong những năm 1940s. Anh vừa mới tắt đèn và xoay người trên tấm đệm hi vọng ngày mai sẽ tươi sáng hơn thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt trên tấm thảm, anh với tay bật đèn lên.
David hiện ra trên ngưỡng cửa giữa hai căn phòng. Thi thoảng con trai anh trông như đã là người trưởng thành. Nó là người dám làm và có khả năng. Nhưng tối nay, trong chiếc áo choàng quá khổ của khách sạn, với mái tóc rối bù và hàng ngàn thắc mắc trong đôi mắt, nó trông như là một đứa nhóc con. Zach đẩy vài chiếc gối ra phía sau lưng để anh có thể ngồi dậy và ra hiệu về phía chiếc ghế bành duy nhất trong phòng.
“Hãy nói chuyện một chút.” Anh nói.
David lóng ngóng cựa quậy, rồi chầm chậm bước về phía chiếc ghế bành màu xanh thẫm. Cậu ngồi xuống, hai chân dạng ra, hai bàn tay để tựa lên đầu gối. “Bố nghĩ thế nào?” Cậu hỏi mà không nhìn thẳng vào mặt bố mình.
Zach cân nhắc câu hỏi một lát. Anh không có cách nào nói với con trai mình những gì anh thực sự nghĩ trong đầu. “Họ là những người tốt bụng.”
“Đúng thế.” David ngẩng nhìn lên, vẻ mặt cậu tràn trề hi vọng. “Con thực sự thích tất cả bọn họ.” Cậu thừa nhận. “Ý con là Mia rất tuyệt và con yêu cô ấy rất nhiều, vì thế gia đình cô ấy chỉ như là một phần thưởng đi kèm thôi, bố biết đấy.”
“Chắc chắn rồi. Kiểu như là tìm được một chiếc xe đua bằng nhựa trong hộp ngũ cốc ấy chứ gì?”
David cười toe. “Chính xác. Con thích đến đó chơi.” Cậu bé ngập ngừng. Zach kiên nhẫn chờ đợi, anh biết rằng đến lúc rồi thì David cũng sẽ đề cập đến chuyện mà nó phải nói ra.
“Con không nhớ rõ về bà nội lắm.” David nhẹ nhàng thừa nhận, cậu nhắc đến mẹ của Zach.
“Con mới lên, bao nhiêu nhỉ, sáu tuổi, khi bà mất đúng không?”
David gật đầu. “Và con chưa bao giờ gặp ông nội, hay là ông bà ngoại.”
Zach cho rằng không cần phải suy nghĩ về Ainsley hay gia đình thông gia cũ của anh thì ngày hôm nay cũng đã đủ tồi tệ lắm rồi.
“Con thực sự thích có một gia đình thật lớn, bố à.” David tiếp tục. “Con phải đến chơi ba lần mới mường tượng ra được về con người của ông bà Mia. Ông nội Lorenzo thì lúc nào cũng nói về rượu vang và cánh đồng nho. Con không hiểu hết những thứ liên quan đến rượu vang, nhưng nghe nói về nó cũng rất thú vị. Ông kể những câu chuyện tuyệt vời về chuyện quay trở lại Châu u trong suốt thế chiến thứ hai và chuyện vận chuyển lậu những cành nho giâm từ những cánh đồng nho ở Pháp và Italy. Ông bà Mia đã tìm thấy những bản vẽ kiến trúc cực kỳ cổ xưa dựa trên một ngôi nhà nào đó của một nhà quý tộc Tây Ban Nha và sử dụng chúng để thiết kế ngôi nhà hiện nay.”
Zach lắng nghe mà không nói gì cả. Anh chỉ là một ông bố đơn thân - một luật sư làm việc trong văn phòng. Không có cách nào anh có thể đấu được với một nhà quý tộc Tây Ban Nha và những câu chuyện về chiến tranh cả. Anh muốn giộng nắm đấm vào tường và yêu cầu một cuộc chiến công bằng. Anh đã cố gắng hết sức trong khả năng của anh. Ainsley là người ít có khả năng làm mẹ nhất trên đời này, và khi cô ta bỏ đi, cô ta để lại anh cùng với một đứa trẻ. Anh và con trai đã lớn lên cùng nhau. Thi thoảng Zach thậm chí còn cho phép bản thân nghĩ rằng mình đã làm nên được một kỳ tích tuyệt vời.
“Bố cũng là con một,” anh lên tiếng, “Bố biết cảm giác mong muốn có một gia đình lớn là thế nào. Nhưng bố con ta vẫn làm mọi việc rất tốt đó thôi.”
David nuốt khan một cách không thoải mái. “Con không có ý phàn nàn gì cả.”
“Bố biết là con không phàn nàn. Con đang cố nói rằng con bị Mia cuốn hút không chỉ bởi vì con bé là một cô gái xinh đẹp đã làm cho trái tim con đập nhanh hơn.”
David gật đầu.
Zach không muốn nghe điều đó. Nó có nghĩa là việc chia cắt hai đứa nhỏ sẽ trở nên khó khăn hơn so với suy nghĩ ban đầu của anh.
“Tối nay bố thực sự rất tuyệt,” David nói, “Con có thể nói rằng bố hơi có chút, bố biết đấy, không thoải mái, nhưng bố đã thể hiện rất tốt.”
Zach không biết anh nên cảm thấy hài lòng hay bị xúc phạm với lời khen đó. “Gee, cảm ơn con.”
“Không, con nói thật đấy. Bố đang cố gắng cởi mở đầu óc với tất cả mọi thứ.”
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Zach. “Ý con là gì?”
David bắt chéo chân, rồi lại duỗi ra. “Chỉ là về chuyện bố không phải là fan ruột của những thứ liên quan đến tiệc tùng cưới hỏi. Ít nhất là theo suy nghĩ của con.” Cậu cười toe. “Bố, bố đã không nói gì cả. Nhưng con là con của bố, con hiểu bố. Con sẽ là một đứa đầu đất thực sự nếu không đoán ra được rằng bố có đôi chút căng thẳng về chuyện con kết hôn. Có thể bố còn muốn quăng con lên một con tàu đi đến một hòn đảo ở một nơi nào đó phía bên kia trái đất cũng nên. Con rất cảm kích vì bố đã thực sự chịu nghe con nói, nghe những gì con mong muốn.”
Cậu đứng dậy và hướng về phía cánh cửa mở giữa hai căn phòng. “Một số các bậc cha mẹ khác sẽ áp đặt luật lệ, nhưng bố sẵn sàng để con đi theo con đường mà con đã lựa chọn. Con biết bố nghĩ rằng con đang phạm sai lầm, nhưng bố sai rồi. Mia chắc chắn là người phụ nữ dành cho con. Vì thế con cám ơn bố vì bố đã tỏ ra thông cảm.” Cậu vẫy tay. “Chúc bố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Zach chỉ có thể nói như thế, có chuyện gì với cái họng nghèn nghẹt của anh thế? Khi David trèo lên giường và tắt điện, Zach cũng tắt bóng điện trong phòng mình, nhưng anh không duỗi người nằm ra giường ngay. Thay vào đó anh nhìn chằm chằm vào trong bóng tối và trong đầu lẩm nhẩm qua tất cả những câu chửi thề mà anh đã từng nghe thấy.
Anh không lừa gạt được David một giây phút nào cả. Anh cho rằng đó là bằng chứng về sự thông minh của con trai anh... hay có thể đó chỉ đơn giản là anh do đã không khéo léo lắm trong việc che giấu cảm xúc của mình. Cho dù là khả năng nào đi chăng nữa thì từ giờ anh cũng phải cẩn thận hơn. Nếu David đã được báo động thì anh cũng phải đề phòng. Zach vẫn quyết tâm ngăn chặn cái đám cưới này bằng mọi giá. Thủ đoạn của anh là phải làm thế nào để David nghĩ rằng đó chính là ý muốn của nó.
***
“Thân chủ của tôi có điểm trung bình xuất sắc khi bà ấy còn ở trường Đại học.” Zach nói.
Wayne Johnson, luật sư của phía đối lập, thở dài với vẻ mỉa mai châm biếm. “Bà ta học về nghệ thuật điêu khắc. Không phải anh đang cố gắng nói với chúng tôi là bà ấy có ý định sẽ lấy bằng thạc sĩ trong ngành điêu khắc đấy chứ? Tôi không biết là có nhiều cơ hội cho những chuyên gia điêu khắc đến thế. Hay vì đó là nữ điêu khắc?”
Zach phớt lờ câu hỏi. Anh biết Wayne. Họ đã là đối thủ của nhau trên bàn đàm phán rất nhiều lần rồi. Điều mà Zach thích nhất về Wayne là tên ngố này không biết rút kinh nghiệm. Hắn ta vẫn chưa nhận ra rằng Zach đã luôn luôn chiến thắng.
Zach liếc nhìn thân chủ của mình, một người phụ nữ nhỏ nhắn, lặng lẽ đã hơn bốn mươi tuổi. Chồng bà ta, một kế toán thành đạt chuyên làm việc cho các ngôi sao điện ảnh và bác sĩ, đã bỏ bà vì một người phụ nữ trẻ hơn rất nhiều. Ông ta muốn đá người vợ đã có tuổi và đã bị sử dụng để cưới chiến lợi phẩm của mình. Rõ ràng là ông ta không cảm thấy bận tâm chút nào với chuyện bà Allen Franklin tương lai chỉ hơn cậu con trai lớn nhất của mình có hai tuổi.
Zach quay lưng lại với Wayne và nói với vị thẩm phán lúc này đang giám sát cuộc đàm phán của họ. “Bà Franklin là một nghệ sĩ trẻ có tiềm năng vào lúc bà ấy gặp ông Franklin. Lúc đó bà ấy vừa mới nhận bằng cử nhân và đang chờ để bắt đầu khoá học cao học vào mùa thu. Bà ấy đã có hai cuộc trưng bày, bán được một vài bức tượng, và đã được nhận học bổng. Khi ông Franklin cầu hôn, ông ta đã đề nghị hai người ngay lập tức làm đám cưới và yêu cầu thân chủ của tôi từ bỏ niềm đam mê nghệ thuật của mình.”
“Bà ta đã có thể nói không.” Wayne chỉ ra.
“Đúng là bà ấy có thể, cũng như ông Franklin đã có thể tôn trọng tài năng của bà ấy. Thưa thẩm phán, yêu cầu của thân chủ tôi rằng chồng bà ấy phải hỗ trợ bà ấy quay trở lại trường Đại học để lấy bằng cấp cao hơn không có gì là bất hợp lý. Bà ấy dự định sẽ lấy bằng thạc sĩ trong khoá đào tạo cơ bản, bằng cách đó bà ấy sẽ có thể tìm được một công việc và có thể trở thành một thành viên có ích cho xã hội.” Zach biết rằng yêu cầu đó có chút khác thường, nhưng đó là những gì thân chủ của anh mong muốn.
Wayne quăng vài tập giấy lên mặt bàn. “Thưa thẩm phán, ông Stryker và thân chủ của ông ta đã chuyển từ biết điều sang quá tham lam. Việc giúp đỡ bàFranklin có thể tự lập được chỉ là một chuyện, nhưng đối với cái yêu cầu đòi hỏi phải cấp dưỡng và phân chia tài sản cực kỳ vô lý đó thì ông Franklin mới là người cần phải được giúp đỡ.”
Vị thẩm phán quay sang nhìn Zach. Anh nhún vai. “Tôi rất lấy làm tiếc là ông Franklin lại cảm thấy không cần thiết phải hỗ trợ vợ mình.”
“Ông ấy không cần phải làm thế.”
Zach rút một file hồ sơ ở phía dưới cùng trong chồng hồ sơ trước mặt anh và đặt lên phía trên. “Có lẽ nếu ông Franklin thanh lý một số tài sản mà ông ấy đã mua để phục vụ cho lối sống mới của mình thì ông ấy sẽ không cảm thấy vấn đề tài chính bó buộc ông ấy quá nhiều.” Zach lơ đãng đẩy file tài liệu về phía vị thẩm phán. “Những tài sản mà ông ấy đã mua dưới dạng tài sản sở hữu chung, thưa thẩm phán. Thực ra thì, theo luật California, rõ ràng một nửa trong số đó là của bà Franklin.”
Zach mỉm cười với Wayne. Cả vị luật sư lẫn thân chủ của hắn ta đột nhiên tái mặt. Ông Franklin giận dữ tranh luận với luật sư của mình với một giọng không được nhỏ cho lắm như đáng lẽ phải nên như thế. Zach tình cờ chớp được một vài câu chọn lọc đại loại như là “Anh nói với tôi là không ai có thể phát hiện ra về căn nhà trên bờ biển” và “Ý anh là tôi phải trả cho cô ta một nửa số nữ trang mà tôi đã mua cho Sara ư?”
“Ông Franklin không hào phóng như khả năng ông ta có thể với điều kiện tài chính của mình.” Zach nói một cách không cần thiết.
Nhưng vị thẩm phán không cảm thấy hài hước.
Một giờ sau họ đạt được sự thoả thuận mà theo đó bà Franklin sẽ được đảm bảo có một số tiền dư giả để sinh sống trong lúc bà ta theo học để lấy được bằng cấp cao hơn. Nếu bà ta không chuyển đến sống ở Rodeo Drive, bà ta sẽ không cần phải đi làm trở lại.
Sau khi Wayne và một-ông-Franklin-vô-cùng-giận-dữ hậm hực đi qua họ, Zach quay lại thân chủ của mình. Bà lắc đầu. “Tôi không nghĩ là anh lại có thể chiến thắng.”
“Bà đưa cho tôi danh sách những đòi hỏi của bà. Tôi chỉ làm việc hết sức để đạt được những mong muốn đó. Chồng của bà thực sự ngu ngốc, giấu tiền của dưới dạng tài sản sở hữu chung sẽ chỉ đảm bảo làm cho toà án nổi giận thôi. Khi tôi phát hiện ra những gì ông ta đã làm, tôi đã biết rằng chúng ta sẽ thắng.”
“Nhờ vào anh cả.”
“Hãy cho tôi một ân huệ.” Anh nói.
Bà ta mỉm cười. “Để tôi đoán xem. Trả hoá đơn của anh đúng hạn à?”
“Tôi sẽ đòi chồng cũ của bà khoản tiền đó. Đừng quên là thẩm phán đã ném hết các khoản chi phí vào mặt ông ta. Thực ra thì, ân huệ đó là - trước khi bà định kết hôn một lần nữa, hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ soạn thảo một hợp đồng tiền hôn nhân có thể bảo vệ bà để bà không phải đấu tranh quá mệt mỏi vào lần sau.”
“Tôi sẽ không tái hôn đâu.”
“Được rồi. Chỉ cần gọi cho tôi thôi.”
Họ bắt tay rồi chào nhau. Zach bước về phía chiếc thang máy sẽ đưa anh thẳng xuống tầng hầm đỗ xe. Anh có thể bỏ tiền ra cá rằng cả hai người họ rồi sẽ tái hôn trong vòng hai năm tới và rồi sẽ lại ly dị trong năm tiếp theo đó. Anh đã chứng kiến chuyện đó xảy ra cả nghìn lần rồi. Một mặt thì điều đó giúp cho công việc kinh doanh của mình... mặt khác, đó là một cách tồi tệ mà thế giới đang vận hành.
***
Katie bước vào phòng chờ ba phút trước cuộc hẹn gặp của cô với Zach. Cô nhồi nhét đầy ứ các thứ vào trong chiếc cặp tài liệu, nhưng tất cả những ghi chép của cô sẽ không thể nào làm dịu đi nỗi hoảng sợ đang sôi réo ầm ầm trong dạ dày cô.
Không có đủ từ ngữ trong vũ trụ này có thể diễn tả được chuyện cô không muốn có mặt ở nơi này nhiều đến thế nào. Không sau những gì đã xảy ra cách đây gần một tuần ở trang ấp. Cô vẫn còn co rúm người lại mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, phải đến khoảng bốn mươi bảy lần một ngày ấy chứ.
Vấn đề là, cô không thể nói với Zach tất cả sự thật. Nếu cô giải thích vì sao cô đã nhắc đến anh trước gia đình cô, anh sẽ nghĩ là cô đang nói dối, đang cố gắng không thừa nhận chuyện cô bị anh cuốn hút. Nói rằng cô không bị anh cuốn hút cũng có nghĩa là nói dối, và cô thì không định thách thức thêm bất cứ sự can thiệp nào của các lực lượng siêu nhiên mang tầm cỡ vũ trụ nữa. Nói rằng cô bị anh cuốn hút, nhưng không chắc chắn là cô có thích anh hay không, lại chỉ là một cách bào chữa vụng về.
“Thở thật sâu, bình tĩnh lại.” Cô lẩm bẩm với chính mình. “Mình là người tự tin, chuyên nghiệp, và còn hơn cả sẵn sàng để đối đầu với thách thức này.”
Sau khi ưỡn thẳng lưng lên, cô tự nhắc nhở mình về mục tiêu lớn hơn trước mắt. Buổi tiệc quyên góp này sẽ đặt công ty của cô vào danh sách những nhà tổ chức tiệc tùng hạng A. Một khi đã đạt được điều đó cô sẽ có thể mở rộng, xem xét và lựa chọn những hợp đồng, và bắt đầu tiết kiệm để mua một căn nhà. Tất cả những điều đó đáng giá hơn rất nhiều so với vài giây ngượng nghịu trước mặt một vị khách hàng. Hơn nữa, cô nên nghĩ đến những gì cô phải làm hơn là cứ nghĩ mãi về những gì cô đã làm. Tổ chức một sự kiện từ thiện với quy mô và tầm quan trọng lớn như thế này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế sẽ làm cho cô và các nhân viên của mình phải làm việc đến phát rồ. Nếu cô muốn đổ mồ hôi vì một chuyện gì đó thì cứ lo lắng về bữa tiệc này sẽ là một giải pháp hữu hiệu nhất.
Cảm giác hoàn toàn bình tĩnh và tập trung, đó là chưa kể đến vẻ hấp dẫn nhưng cũng rất chuyên nghiệp của cô trong một bộ vest màu xanh lá cây và một đôi giày cao gót giết người khác, Katie bước tới bàn tiếp tân và đọc tên mình. Người phụ nữ trẻ ngồi ở đó bảo cô vào ngay lập tức. Ông Stryker đang chờ cô. Trợ lý của Zach ngồi ngay phía bên ngoài văn phòng của anh. Bà đứng dậy khi Katie bước tới và quan sát chiếc cặp tài liệu căng phồng của cô.
“Tôi không thể tin được chuyện cậu ấy tình nguyện chịu trách nhiệm về bữa tiệc từ thiện hàng năm này.” Dora Preston nói với vẻ phấn khởi. “Nếu cậu ta bắt đầu có dấu hiệu lờ đờ khi cô trình bày các chi tiết thì cứ vỗ cái gì đó thật mạnh xuống bàn cà phê. Những tiếng ồn lớn sẽ giữ cho cậu ta được tỉnh táo.”
“Cảm ơn. Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên đó.”
Katie thực sự cảm kích thái độ thân thiện tự nhiên của người phụ nữ lớn tuổi đó, nhưng cô không cho rằng cô sẽ áp dụng lời khuyên đó. Nếu Zach cảm thấy buồn ngủ trong lúc cô trình bày, cô sẽ xem đó như là một dấu hiệu cho thấy rằng anh nghĩ là cô nên bỏ chạy và biến mất vĩnh viễn.
“Vào luôn đi.” Dora nói.
Katie gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, làm dịu lại ruột gan và mở cánh cửa văn phòng của Zach. Anh ngồi phía sau chiếc bàn làm việc, đang miệt mài với đống giấy tờ trên bàn.
“Cốc, cốc.” Cô nói khi bước vào.
Anh liếc nhìn lên rồi đứng dậy. Thậm chí nhìn anh còn đẹp trai hơn những gì cô nhớ. Khi anh mỉm cười, cô gần như loạng choạng suýt ngã, có chuyện gì xảy ra khi những mạch máu đang rần rần chảy quanh người cô như những chiếc xe hơi bị mất giảm xóc như thế chứ?
Cô cảm giác thật tuyệt hơn là khó chịu và xấu hổ. Không phải nỗi hoảng sợ về lần gặp mặt vừa rồi giữa họ đã xua đi những phản ứng hóc môn và phản ứng của các cơ quan nội tạng cực kỳ vô lý của cô rồi hay sao? Chuyện này có công bằng không?
“Katie.” Anh trông có vẻ rất vui khi gặp cô.
“Chào.”
“Cảm ơn vì đã đến đây.” Anh vòng qua chiếc bàn và bước về phía cô.
“À, không có gì.”
Cô gần như đã định chỉ ra rằng cuộc gặp mặt này là ý kiến của cô thì anh đã đặt một bàn tay lên cánh tay cô và dẫn cô về phía chiếc sô pha bọc da ở phía góc phòng.
“Cà phê, trà, soda?” Anh hỏi khi cô ngồi xuống chiếc ghế êm ái.
“Không cần gì đâu.” Cô nói và đặt chiếc cặp tài liệu bên cạnh mình.
“Cho tôi biết nếu cô thay đổi ý định nhé.”
Zach ngồi thụp xuống trên chiếc sô pha bên cạnh cô. Bởi vì cả hai người họ đều cùng ngồi ở phía gần góc bàn nhất nên thực ra là họ ngồi rất gần nhau. Những chiếc đầu gối rất có khả năng va vào nhau. Dĩ nhiên cô nhận thấy điều đó. Trong khoảng ba hay bốn giây gì đó cô nghĩ đến chuyện giả vờ như buổi tối hôm nọ chưa bao giờ xảy ra. Nhưng giữa họ không chỉ có mỗi vấn đề về bữa tiệc cần phải xem xét. Sau khi David và Mia kết hôn, Zach sẽ trở thành bố của em rể cô. Cô không cần phải ngấm ngầm chịu đựng chuyện này trong vòng năm mươi năm tới.
“Tôi phải giải thích một chuyện.” Cô nói.
Anh chồm về phía cô, cẳng tay anh đặt trên đùi. Vẻ mặt của anh rất chăm chú, đôi mắt màu xanh sẫm như dán chặt vào cô. “Tôi nghe đây.”
Cổ họng cô bỗng nhiên khô khốc. “Tôi, ừm. Tôi cần phải xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Anh biết đấy. Ở trang ấp nhà tôi.”
Một bên khoé miệng của anh co lại, rồi phía bên kia cũng thế. Và rồi toàn bộ miệng anh cong lại và nở thành một nụ cười. Một lọn tóc màu sẫm rơi xuống trán anh với vẻ quyến rũ và rối bù làm cô chỉ muốn giơ tay vén nó trở về chỗ cũ.
“Ý cô là chuyện cô đã nói với gia đình cô rằng cô cảm thấy nóng người lên vì tôi à?”
Cô nhăn mặt. “Đó không phải chính xác những gì tôi đã nói, nhưng đúng là chuyện đó. Tôi thật không chuyên nghiệp một chút nào với chuyện đó.”
“Tôi lại nghĩ chuyện đó rất hấp dẫn”
“Thật ư? Tôi đã nghĩ là một người đàn ông như anh hẳn phải cảm thấy phát mệt với những người phụ nữ nói ra những điều như thế chứ. Trên thực tế họ xếp hàng để được anh để mắt tới. Chuyện đó không phải quá nhàm rồi sao?”
Ngay khi câu nói vừa thốt ra, cô chỉ muốn thu lại ngay lập tức. Cô vội giơ tay lên bịt miệng nhưng như thế là không đủ. Ôi, Chúa ơi, không phải thực sự cô đã nói ra điều đó chứ? Nỗi hoảng sợ và sự nhục nhã trộn lẫn với nhau trở thành một cảm giác quen thuộc.
Zach tựa lưng vào chiếc sô pha và lắc đầu. “Tôi thấy là cô đã tiến hành điều tra về tôi.” Anh nói với giọng đều đều.
Cô không chắc là anh chỉ cảm thấy bực bội hay là hoàn toàn giận dữ. “Đại loại thế. Một chút thôi. Tôi thực sự muốn biết về những người mà tôi sẽ làm việc cùng, và anh thì cũng khá nổi tiếng.” Cô lắc đầu. “Nhưng tôi không nói theo hướng tiêu cực. Tôi xin lỗi. Dường như tôi không thể khớp trí óc với cái miệng của tôi lại với nhau.”
Anh nhìn cô. “Đó là vì hoàn cảnh hay vì tôi?”
“Tôi không biết. Có lẽ là cả hai.”
Sự hóm hỉnh trở lại làm đôi mắt anh tươi tỉnh hẳn lên. “Có muốn bắt đầu lại không? Quên đi những chuyện ngớ ngẩn từ cả hai phía nhé?”
Trong trường hợp này cô mong muốn được bắt đầu lại hoàn toàn từ đầu; cô muốn quay ngược lại thời gian và làm lại tất cả mọi việc từ giây phút đầu tiên. Nhưng bởi vì điều đó là không thể nào, cô đành phải chấp nhận những gì anh đề nghị.
“Dĩ nhiên rồi.”
Anh giơ tay ra. “Thế thì chúng ta sẽ quên đi cái sự kiện cô nghĩ rằng tôi quyến rũ không thể cưỡng lại được, còn tôi sẽ cố gắng hết sức để không quyến rũ cô. Thoả thuận chứ?”
Cô gần như đã đặt tay mình vào bàn tay của anh thì những gì anh nói tống thẳng vào cô. Quyến rũ cô? Như thể là anh nghĩ rằng cô rất..., ừm, hấp dẫn?
Không phải là cô đánh giá thấp bản thân mình. Đàn ông thường vẫn thấy cô cuốn hút. Cô cũng vẫn hẹn hò, có bạn trai. Nhưng Zach không phải là một anh chàng thông thường nào đó. Anh là một tay chơi tầm cỡ thế giới. Những cô nàng của anh là các ngôi sao và người mẫu. Trong bữa ăn phong phú bao gồm những cô nàng đầy hứa hẹn dành cho anh, cô chỉ hơn món khai vị một chút mà thôi.
“Thoả thuận.” Cô nói và đặt bàn tay mình vào tay anh.
Hơi nóng bùng lên, cùng với tia lửa điện bắn thẳng lên cánh tay cô làm cô gần như bật cười. Okay, một vấn đề đã được giải quyết, nhưng công việc xử lý những hóc môn ương ngạnh của cô cần phải tốn nhiều công sức hơn.
Cô rút tay mình ra và với lấy chiếc cặp tài liệu. “Đã sẵn sàng nói về bữa tiệc chưa?”
“Chắc chắn rồi. Nó sẽ làm tôi bớt tập trung hơn vào cái ngày tồi tệ của tôi.”
“Một vụ đau đầu à?”
“Hoà giải.” Anh thả tay mình xuống đùi. “Một cặp vợ chồng đã kết hôn được hơn hai mươi năm. Bà vợ ở nhà để chăm sóc con cái. Ông chồng đã bước sang tuổi bốn mươi và quyết định là ông ta muốn có một cô vợ mới-và-hiện-đại. Một trường hợp tiêu biểu.”
Katie không biết chắc nên làm gì với mẩu thông tin đó. “Anh đại diện cho ai?”
“Bà vợ. Bà ta đạt được một giải pháp phù hợp. Tôi cho rằng câu hỏi thực sự là vì sao bà ta lại đồng ý kết hôn với người đàn ông đó ngay từ đầu.”
“Có lẽ là bởi vì bà ta yêu hắn.”
Zach trố mắt nhìn cô. Đôi mắt màu xanh sẫm của anh dường như ánh lên vẻ giận dữ, và anh nhếch mép lên với vẻ hoài nghi. “Tôi không thấy nhiều lắm chuyện đó trong sự nghiệp của mình. Trong thế giới của tôi, các mối quan hệ không có ý nghĩa gì, và những đứa trẻ gần như luôn phải trả giá cho điều đó.” Anh lắc đầu. “Xin lỗi. Tôi sẽ dừng bài diễn thuyết của mình lại ngay.”
“Không sao đâu. Rõ ràng là anh có quan tâm đến những thân chủ của mình. Tôi cho rằng điều đó rất tốt.”
Anh mỉm cười. “Katie, tôi là một luật sư nham hiểm, cứng đầu, cầu toàn, một tên khốn nạn. Tôi không có cái khái niệm ‘quan tâm’ đâu.”
Anh nói đúng - cô đã nghe nói rằng anh là một đối thủ khó nhằn. Người ta nói rằng anh thông minh, tàn nhẫn và không bao giờ từ bỏ bất cứ một lợi thế nào. Giữa chuyện đó và cái tiếng tăm của mình trong chuyện đàn bà, cô cho rằng anh là loại người chỉ biết quan tâm đến mình và là người cô chắc chắn sẽ không thích. Nhưng anh làm cô ngạc nhiên đến hai lần trong vòng chưa tới năm phút. Đầu tiên là sự lịch thiệp của anh khi đề nghị quên đi những gì đã xảy ra ở trang ấp nhà cô, và vừa mới đây xong với những nhận xét của mình về chuyện những đứa trẻ phải chịu hậu quả trong những rắc rối của bố mẹ chúng. Có lẽ cô đã phán xét anh quá sớm. Có lẽ có tồn tại một con người thực phía dưới bộ da cá mập kia. Có lẽ là cô thích anh.
“Okay. Nói về luật pháp thế là đủ rồi. Tôi có một bữa tiệc từ thiện rất lớn cần phải lên kế hoạch đây.” Cô kéo ra một vài kẹp giấy từ trong cặp hồ sơ. “Tôi đã xem qua những điểm ghi chú mà anh đã đưa cho tôi và đã đến kiểm tra cái khách sạn đã được đặt trước. Rõ ràng là chưa ai soạn thảo hợp đồng cả, vì thế chưa có gì là chắc chắn.”
Dây thần kinh của cô có cảm giác hơi nhồn nhột chạy rần rần qua ngực cô, nhưng cô phớt lờ điều đó. Ở đây cô là một chuyên gia, Zach đã thuê cô để tổ chức thành công bữa tiệc quyên góp này. Và đó là những gì cô dự định sẽ làm.
“Tôi muốn thay đổi địa điểm.” Cô nói với anh. “Khách sạn ban đầu thì lâu đời hơn, kiến trúc của nó rất bắt mắt nhưng phòng khiêu vũ của nó lại không lớn lắm. Nếu cân nhắc đến một lượng khách lớn lên đến hai nghìn người thì không gian là rất quan trọng. Chúng ta cần những căn phòng có hiệu ứng lan toả. Hơn nữa, tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu làm cho nơi gặp mặt trở thành phần chính của bữa tiệc chứ không chỉ làm nền.”
Cô liếc nhìn Zach để tìm kiếm một chút phản ứng nào đó, nhưng vẻ mặt của anh là không thể đọc được. Cho rằng im lặng có nghĩa là đồng ý, cô đưa cho anh một cuốn sách giới thiệu.
“Khách sạn Hoàng gia miền Tây?” Anh hỏi. “Nó là một khách sạn mới, đúng không?”
“Tân trang lại thôi. Điều làm tôi thích nhất về khách sạn này là khuôn viên của nó. Nó bắt đầu từ khu vực phòng khiêu vũ và trải dài bao quanh hết cơ ngơi đó. Anh chàng chịu trách nhiệm ở đó là một nhà thực vật học. Anh ta đã làm một công việc đáng kinh ngạc. Có người đã huỷ đặt chỗ vào đúng dịp cuối tuần mà chúng ta tổ chức bữa tiệc. Họ hiện nay đang có một chỗ trống lớn trong thời gian biểu của mình, và họ sẵn lòng đàm phán để lấp đầy chỗ trống đó. Họ chào chúng ta với một mức giá tuyệt vời để chúng ta có thể sử dụng những phòng mà chúng ta cần.”
Zach giở lướt qua quyển sách giới thiệu. Khách sạn đó được xây dựng theo phong cách Art Deco.
“Ý cô là gì khi nói đến những căn phòng?” Anh hỏi. “Ở đó không có phòng khiêu vũ sao?”
Okay, giờ là đến phần ăn khách đây. Đây chính là chỗ mà cô sẽ chứng minh cô đáng giá với những gì anh sẽ phải chi trả cho cô. “Có thể có. Phòng khiêu vũ ở đó khá truyền thống. Tôi đã đọc những bài báo về những bữa tiệc quyên góp khác được tổ chức ở Los Angeles. Chúng được xếp hạng từ những bữa tiệc hiện đại với thức ăn hữu cơ và những vị khách đi chân không tới những bữa tiệc đeo nơ bướm lịch sự. Tôi muốn làm một cái gì đó khác biệt, một cái gì đó đặc biệt, một cái gì đó thật thành công. Với mục tiêu đó, tôi đang nghĩ tới một bữa tiệc hai tầng.”
Zach nhướn mày lên. “Gì cơ?”
“Giá vé là một nghìn đô la một cặp, đúng không?”
“Đúng thế. Các cộng sự quyết định mức giá.”
“Thế thì mức giá đó có thể giữ nguyên. Chi phí của bữa tiệc là khoảng hai trăm đô la một người, nghĩa là còn lại một số tiền lớn dành cho mục đích từ thiện. Nhưng trong số hai nghìn đến hai nghìn rưởi người sẽ tham dự bữa tiệc đó thì có ít nhất là ba trăm và nhiều nhất là năm trăm người là những tay chơi nghiêm túc trong trò chơi từ thiện này. Họ bỏ ra hàng triệu đô la mỗi năm. Tại sao số tiền đó lại không dành cho bữa tiệc từ thiện của anh chứ?”
“Chúng ta không thể nào mời họ đến bữa tiệc và rồi lại cầu xin họ quyên góp thêm một khoản nữa được.”
“Đồng ý. Nhưng anh có thể tính phí họ thêm từ trước.”
“Gì cơ?”
Cô giơ một tay lên. “Tôi đang gợi ý là khoảng vài trăm khách mời đặc biệt sẽ được nhận một lời mời tham gia bữa tiệc quyên góp, nhưng thực ra họ được mời đến một bữa tiệc đặc biệt hơn được tổ chức vào cùng một thời gian. Họ và những vị khách còn lại sẽ có bữa tối giống nhau và được giải trí như nhau, nhưng sẽ có những hoạt động riêng rẽ cho họ cả trước và sau bữa ăn.”
“Ví dụ như?”
Katie mở một kẹp giấy màu xanh nhạt và lôi ra một tờ sơ đồ của khách sạn. Cô chỉ vào phòng khiêu vũ chính, và những mảnh vườn trước đó, rồi chỉ vào một phòng khiêu vũ nhỏ ở bên cạnh phòng chính.
“Tôi đã nghĩ đến những trò chơi may rủi,” cô nói, “nhưng không phải cờ bạc, như thế là quá trớn. Nó giống như những trò chơi trong các lễ hội hơn, nhưng thay vì nhận được cá vàng trong trò ném vòng, anh có thể nhận được một chiếc vòng đeo tay nạm kim cương trị giá, xem nào, khoảng năm nghìn đô. Chúng ta có thể tổ chức những trò như chơi trượt tuyết ở Gstaad và du lịch bằng kinh khí cầu ở Pháp. Nếu chúng ta duy trì phần thưởng trong khoảng năm đến mười nghìn đô một món và đặt giá hai mươi lăm nghìn đô la một cặp vé thì chúng ta vẫn có thừa ra một khoản quyên góp lên đến hàng nghìn đô la một xuất.”
Cô không thể đọc được nét mặt của anh. Anh đang lắng nghe và vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ hét toáng lên. Cô cho rằng đó là tín hiệu tốt.
“Tiếp tục đi.” Anh nói đều đều.
“Okay. Ừm, tôi nghĩ chúng ta sẽ tiến hành bữa tiệc với chủ đề chấm-mút-vì-từ-thiện bao trùm. Thực đơn sẽ bao gồm các loại đồ ăn chấm và đồ ăn bốc tay. Rất nhiều loại kabobs, điều đó có nghĩa là những vỉ thịt nướng sẽ được trải khắp mọi nơi. Chúng ta có thể làm ra đủ các loại thịt và những loại kabobs chay lạ mắt dành cho những người không ăn thịt. Chúng ta có thể nướng bánh mì và bắt đầu khai vị theo phương thức tự phục vụ, sau đó tráng miệng bằng các thể loại chocolate trên khắp thế giới trong những bình nước sốt. Chúng ta tổ chức các tiết mục giải trí ở trong phòng khiêu vũ, và rồi cho dựng lều trong vườn. Mỗi lều sẽ cung cấp một loại thức ăn khác nhau.”
Cô ngừng nói và lén lút bắt chéo hai ngón tay. Đúng thế, đó không phải là kiểu tiệc tùng thông thường, nhưng Katie nhận định rằng cơ hội thành công tốt nhất của cô là tổ chức sự kiện này theo cách của riêng mình hơn là cố gắng làm theo những gì mà tất cả các nhà tổ chức tiệc tùng khác trong thành phố đã từng làm và đã làm rất tốt.
Zach gõ nhè nhẹ lên cuốn sách giới thiệu về Khách sạn Hoàng gia miền Tây. “Trước đây chúng tôi chưa bao giờ tổ chức một bữa tiệc như thế.”
“Tôi biết. Khác biệt có thể sẽ đem lại thành công.”
“Tôi phải hỏi qua ý kiến của các cộng sự khác.”
“Dĩ nhiên rồi.
Anh mỉm cười - một nụ cười chậm rãi làm cho khoé mắt anh nheo lại và nhịp tim của Katie đột nhiên như rơi vào tình trạng nhảy aerobic.
“Tôi thấy thích ý tưởng đó.” Anh nói.
Cô gật đầu một cách nhanh chóng, quyết tâm không để anh nhận ra cảm giác nhẹ nhõm hẳn đi ở cô. “Tôi rất sung sướng. Tôi nghĩ rằng bữa tiệc sẽ rất vui. Ít nhất một nơi tổ chức rộng rãi hơn sẽ làm cho bữa tiệc không có cảm giác đông đúc chật chội quá. Điều đó dường như là một vấn đề lớn đối với những sự kiện tầm cỡ hàng triệu đô.”
Anh quăng cuốn sách giới thiệu lên bàn và ngồi trở lại trên ghế sô pha, gác một chân lên đầu gối chân kia, anh trông rất nguy hiểm và nam tính... hoặc có thể hai đặc điểm đó đi liền với nhau. Có khi nào một người đàn ông trông nam tính lại không thể hiện ra là nguy hiểm hay không? Cô nhận ra rằng cô không thể nào rời mắt khỏi anh, đặc biệt là khi anh bắt đầu nới lỏng cà vạt của mình. Chỉ là một chiếc cà vạt bằng vải tơ không đến nỗi dài quá, nhưng cái cách ngón tay anh chạm vào nút thắt, rồi giật mạnh nó ra khỏi cổ làm cho đùi cô như cháy bùng lên.
“Tôi sẽ trình bày ý tưởng của cô với các cộng sự trong khoảng ngày mai và sẽ thông báo lại cho cô ngay.”
“Tốt. Khách sạn sẽ giữ chỗ lại cho chúng ta đến cuối tuần này. Miễn sao tôi nhận được quyết định trước thứ Sáu là chúng ta có thể đặt chỗ được.”
“Khá thuận lợi.”
Cô thu lại những kẹp giấy của mình nhưng để lại cho anh quyển sách hướng dẫn. Công việc của họ đã kết thúc, Katie cảm thấy cô nên thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, trước khi cô lại phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn nào khác. Tuy vậy, vẫn còn một việc làm cô thắc mắc. “Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên vì sự trùng hợp trong tất cả những chuyện này.” Cô nói. “Anh thuê tôi lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc này. Rồi con trai anh lại đính hôn với em gái tôi. Có chuyện gì kỳ lạ ở đây thế nhỉ?”
Tư thế thoải mái của anh không thay đổi, nhưng cô có thể thề rằng có cái gì đó trong anh hơi dao động. Anh nhún vai. “Những chuyện như thế vẫn xảy ra.”
Cho tới lúc đó cô không hề nghĩ về bất kỳ chuyện gì khác, nhưng đột nhiên cô tự hỏi liệu có tồn tại một âm mưu nào đó đằng sau tất cả những việc này?
Đừng có điên, cô tự nhủ. Điều đó là không thể nào... đúng không?
“Vậy nghĩa là anh không thuê tôi vì mục đích nào đó?” Cô hỏi, chầm chậm nhả từng từ. “Anh không thuê tôi bởi vì Mia sẽ kết hôn với David?”
“Tại sao tôi lại phải làm thế?”
“Tôi không biết.” Cô thật thà thừa nhận.
“Trừ khi tôi cần điều gì đó ở cô.”
Cô đông cứng lại. Tất cả các dây thần kinh tiếp tục báo động và không phải với chiều hướng tích cực. “Ý anh là gì?”
“Con trai tôi là cả thế giới đối với tôi, Katie. Nó là một đứa trẻ ngoan. Nhưng không có lý do quái quỷ nào mà nó lại có thể sẵn sàng để kết hôn cả.”
Cô chớp mắt vài lần. “Cái gì? Tại sao anh lại nói với tôi điều này?”
Anh chỉ thẳng vào chồng hồ sơ của cô. “Công việc này sẽ đem lại một đống tiền cho công ty của cô. Nó có thể thay đổi cả cuộc đời cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như thông tin rò rỉ ra rằng cô không đủ khả năng để đảm nhiệm công việc?”
Ngực cô thắt lại. Những câu nói ẩn ý đó loé lên trong đầu cô. Không có gì có ý nghĩa cả. “Anh đang đe doạ tôi đấy à?”
“Tôi có phải làm thế không?”
Sự bối rối chuyển thành giận dữ. “Để tôi nói huỵch toẹt ra nhé. Anh cố ý thuê tôi bởi vì tôi là chị gái của Mia. Giờ thì anh nói với tôi rằng nếu tôi không kéo Mia ra khỏi cuộc hôn nhân với con trai anh bằng một cách nào đó thì anh sẽ huỷ hoại công ty tôi?”
“Như thế nghe hơi cường điệu.”
Không đối với cô. “Tôi có hiểu sai không?”
“Tôi sẽ giúp cô đạt được mục tiêu của cô. Tôi hi vọng là cô sẽ giúp tôi đạt được mục tiêu của tôi.”
Cảm giác bị xúc phạm trộn lẫn với cơn thịnh nộ. “Mia yêu David. Anh muốn tôi hi sinh hạnh phúc của em gái mình chỉ bởi vì anh không chấp thuận chuyện đó?”
Anh chồm tới phía trước và ghim cô lại bằng một ánh mắt có thể cắt đứt được kim loại. “Đây không phải là vấn đề chấp thuận. Đó là về tương lai của con trai tôi. Cô có biết những thứ thống kê vớ vẩn về một cuộc hôn nhân có thể kéo dài trong vòng năm năm không? Bất cứ cuộc hôn nhân nào? Chỉ có chưa tới 10% đối với những người kết hôn dưới hai mươi tuổi. Nếu cô lo lắng quá đến hạnh phúc của em gái cô như thế thì hãy nghĩ đến chuyện làm thế nào nó có thể sống sót được sau một cuộc ly dị ấy.”
“Zach, tôi...”
“Không. Chuyện này không phải là về quan điểm cá nhân, Katie. Tôi nghĩ rằng Mia rất tuyệt. Nhưng David còn quá trẻ để có thể kết hôn với bất cứ ai.”
“Cậu ta đã mười tám tuổi. Không phải đó là quyết định của cậu ấy hay sao?”
“Về mặt luật pháp thôi, đó chính là lý do vì sao tôi không đưa ra một tối hậu thư.”
Dĩ nhiên rồi. Bởi vì vội vàng đi trước không phải là phong cách của anh ta. Katie nghiến răng lại, nghĩ về chuyện cô đã cảm thấy ăn năn vì đã vội vàng phán xét anh. Cô đã bị thu hút vào những cử chỉ lịch lãm chứng tỏ ta đây là một anh chàng tử tế của anh, nhưng anh ta chính xác là một tay chơi thối tha như những gì cô đã nghĩ về anh ta từ lúc ban đầu. Và anh ta đang cố gắng huỷ hoại cuộc sống của đứa em út bé bỏng của cô. Đồ con hoang.
Cô đẩy đống hồ sơ vào trong cặp tài liệu và đóng sập nó lại. “Tôi đánh giá cao việc anh lo lắng về David. Anh quan tâm đến cậu ta, giống như tôi quan tâm đến Mia. Nhưng vấn đề là, tôi sẽ không bám theo lẵng nhẵng sau lưng em gái tôi. Nó yêu con trai anh và nó muốn kết hôn với cậu ấy. Đối với tôi thế là đủ.” Cô đứng dậy và trừng mắt nhìn anh. “Nếu anh nghĩ rằng anh có thể ép buộc tôi làm những gì anh muốn như là cái giá phải trả cho công việc này thì anh sai rồi. Và nếu điều đó có nghĩa là anh đang cố gắng huỷ hoại tôi thì cứ việc tiến hành đi. Bất cứ người nào cảm thấy lung lay bởi những quan điểm của anh đều không có một tí ý nghĩa chết tiệt nào đối với tôi cả.”
Cô bước về phía cửa. Đôi giày cao gót của cô và tấm thảm nhung lông dày cộp làm cô chậm lại, vì thế không có gì ngạc nhiên khi Zach bắt kịp cô. Anh túm lấy cánh tay cô, giữ cô lại cho đến khi cô đứng lại và đối mặt với anh.
“Gì?” Cô hỏi.
Miệng anh nhăn nhúm lại. “Cô đang nói rằng không thể mua được cô?”
“Thật đáng ngạc nhiên, đúng không?”
Anh làm cô choáng váng bằng một nụ cười. “Cô cứng rắn hơn nhiều vẻ bề ngoài của cô.”
“Gee, điều đó nghe cũng tuyệt như là tôi thông minh hơn vẻ bề ngoài của tôi.”
“Cả điều đó nữa.”
“Anh là đồ con hoang, Zach.”
“Thực tế thì không đến nỗi, nhưng có lẽ linh hồn là thế.” Anh thả cô ra và đút hai tay vào trong túi quần. “Tôi phải thử, Katie. Nó là con trai tôi. Tôi yêu nó.”
Hai giây trước đó cô có thể thề rằng không có điều gì anh nói ra có thể làm cô muốn làm bất cứ điều gì khác ngoài chuyện đập vào đầu anh bằng một cục đá có kích thước 2x4. Nhưng với vài từ đơn giản, anh đã tống hết cơn điên ra khỏi người cô.
“Vậy thì hãy nói với cậu ta là anh lo lắng. Cậu ta có lắng nghe không?”
“Không. Nó đã biết tôi nghĩ gì rồi.” Zach lắc đầu. “Tôi cố gắng giấu nó, nhưng tôi đã không thành công cho lắm. Nó quyết tâm cưới em gái cô, và tôi biết rằng điều đó sẽ trở thành một thảm hoạ.”
“Sẽ thế nào nếu như anh sai?”
“Tôi chưa bao giờ sai.”
Cơn điên quay trở lại. “Tôi đoán là chưa có ai từng buộc tội anh là đồ cao ngạo.”
“Chưa hề.”
“Tôi chẳng ngạc nhiên.” Cô chuyển chiếc cặp tài liệu sang tay bên kia. “Tôi sẽ không xen vào giữa hai đứa chúng nó. David và Mia muốn kết hôn, và tôi nghĩ rằng đó là một ý tưởng thật tuyệt.”
“Cô có cho tôi cơ hội thuyết phục cô không?”
Cô ghét cái ý nghĩ đầu tiên của cô lại là về vấn đề tình dục. Người đàn ông này thật đểu giả, thế mà cô vẫn thấy anh ta hấp dẫn và quyến rũ. Chắc chắn là có điều gì đó không ổn với cô rồi.
“Tôi sẽ lắng nghe,” Cô nói, “nhưng chỉ khi nào anh dành đủ thời gian để nghe những điều ngược lại.”
“Thế là công bằng.”
Bởi vì anh dành những lý lẽ sống động về phía mình, điều đó không làm cô cảm thấy công bằng một chút nào.
“Cô sẽ vẫn tổ chức bữa tiệc này chứ?” Anh hỏi.
Cô nheo mắt lại. “Anh định đe doạ tôi nữa đấy à?”
Nụ cười quay trở lại. “Tôi đã lừa cô đấy. Tôi muốn xem xem tôi có thể đẩy cô đi được bao xa.”
Đó là sự lừa phỉnh? Anh ta sẽ làm gì nếu như anh ta nghiêm túc? “Đừng bao giờ làm thế nữa.”
“Đồng ý.” Anh nhìn cô. “Là bạn bè chứ?”
Cô bước về phía cửa. “Chỉ là những người cộng tác kinh doanh khó chịu thôi.”
“Tôi đã hi vọng được hơn thế.”
“Bỏ hi vọng đó đi.” Cô nói rồi bước vào trong hành lang và tiến về phía thang máy.