Hạ Mân miêu tả cái người mà cô ấy không nhìn rõ mặt kia vô cùng vi diệu, nói là ngồi trong xe Giang Trúc là người nào đó, da trắng như tuyết, nõn nà như ngọc, tóc thì đen bóng, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng đoán chắc là cũng không hề tầm thường. Tất nhiên là người đó cũng phải đẹp mắt một chút thì mới có thể xứng đôi với thầy Giang đẹp như hoa của bọn họ.
Cuối cùng lại ảo não nói, để cho người ta nhanh chân đến trước rồi.
Trong nhóm có một học trưởng nhàn rỗi, đã từng phụ trách lớp bọn họ, đùa cô ấy: “Nếu như em hái được đóa hoa như thầy Giang, vậy chẳng phải anh phải gọi em là cô sao? Chuyện này không được, rối loạn thứ bậc.”
Người chân chính gây ra rối loạn thứ bậc đang yên lặng thử sản phẩm mới.
Nói là sản phẩm mới, thật ra chỉ là cô thử linh ta linh tinh. Lúc trước vì muốn thoát khỏi bóng mờ tâm lý nên mới thử bắt đầu làm đồ ngọt, nhưng mấy ngày gần đây lại bắt đầu đến thời kỳ uể oải, cho dù làm gì cũng cứ thất thần, bất giác lại nghĩ đến chuyện của anh ta.
Đây không phải là điềm tốt.
Rốt cuộc thì Diệp Thời Ngôn cũng không còn hở ra là đi tìm cô như trước nữa, Đường Quỳ không khỏi thở phào. Năm đó bản thân cô cũng đã từng lén lút đi tìm bác sĩ tâm lý, không phải là không muốn thử đi tư vấn, nhưng chuyện như thế này rất khó mở miệng, cô không nói ra được thành lời.
Bác sĩ cũng nói với cô, nếu không thể nói ra miệng thì bác sĩ cũng không thể giúp được gì cho cô, sau đó đề nghị cô chọn một nghề khác, tránh xa công việc khiến cô bị khúc mắc đó đi. Trước khi cô có thể thẳng thắn đối diện thì tạm thời trốn tránh có thể xem là một biện pháp tốt.
Lò nướng vang lên một tiếng “tinh”, cô lấy bánh quy vừa nướng xong ra ăn thử một miếng, vị ngọt lan tràn trong miệng, kích thích vị giác của cô.
Quá ngọt, ngọt đến mức cổ họng cũng có cảm giác ngây ngấy.
Nghe nói đồ ngọt có thể cải thiện tâm trạng, nhưng phàm là cái gì quá mức thì cũng không tốt, nếu ngọt quá thì sẽ khiến người ta phát ngấy.
Tâm trạng vốn không được ổn định, do vậy lại càng thêm hoang mang.
Điện thoại di động nằm yên trên mặt bàn, không hề có chút động tĩnh nào.
Giang Trúc vẫn chưa gửi tin nhắn.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính, rải một dải sáng lấp lánh lên sàn nhà. Rõ ràng là bên ngoài thời tiết tốt như thế, nhưng trong lòng cô lại lo lắng bất an.
Ước chừng khoảng hơn mười giờ trưa, bỗng nhiên có một đám người mang theo một tấm băng rôn, chậm rãi đi ngang qua cửa hàng, bước chân lộn xộn, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.
Đường Quỳ sửng sốt, đẩy cửa ra.
Trong lòng lại càng bất an.
“… của tôi… Ôi!”
Người đang khóc ầm lên là một người đàn ông tóc hoa râm, người ta vây kín xung quanh ông ta, ông ta vừa bị ép phải tiến lên đằng trước vừa gào khóc, tiếng khóc rất lớn, gần như át hết cả tiếng nhạc bên trong cửa hàng.
Cảnh tượng ồn ào và tiếng gào khóc ầm ĩ hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.
Tấm băng rôn kia được giơ cao lên, giữa nền trắng nổi lên mấy chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo: “Trả lại mạng cho con tôi!”
Hướng họ đang đi là về phía bệnh viện!
Đường Quỳ không khỏi cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Cô mặc áo khoác vào, vội vội vàng vàng khóa cửa lại, chạy về phía đám người đó. Xung quanh đầy tiếng xì xào bàn tán truyền đến bên tai cô, nhưng cô nghe không được rõ lắm.
“Hình như là phẫu thuật thất bại…”
“Ai mà biết được, chắc chắn là muốn ăn vạ đòi tiền rồi, bác sĩ kia chắc là gặp xui…”
“…”
Đã lâu rồi Đường Quỳ không vận động, mới chạy lên trước một đoạn đã đứng thở hồng hộc. Hôm nay gió bên ngoài rất lạnh, thổi đến bên tai cô, dọc theo lỗ tai thổi đến sau gáy, cả người lạnh run lên.
Đường không xa, cô chạy thẳng tới. Ở đó đã có một đám người bu lại, trong tay mỗi người đều cầm di động, giơ lên nhắm thẳng về phía trước mà quay phim chụp ảnh, đăng lên mạng để kiếm lượt view.
Vừa rồi chạy hơi vội nên trên trán cô đổ chút mồ hôi, gió thổi qua lại càng lạnh.
Tại cổng bệnh viện, người vừa nãy đang ngồi dưới đất gào khóc, trong tay giơ tấm băng rôn, thậm chí bọn họ còn chuẩn bị cả tiền giấy, quăng loạn lên trên không, gió thổi qua, chỗ nào cũng có tiền giấy.
Có một tờ rơi xuống bên cạnh chân Đường Quỳ, giấy vàng thô ráp, cắt thành hình đồng tiền, cô nhớ rõ khi còn bé, người ta đi viếng mộ thì sẽ đốt thứ này, về sau mới dần bị “kim nguyên bảo” in ấn đẹp đẽ sặc sỡ thay thế.
Bảo vệ ở cổng bệnh viện không phải là vô dụng, thấy thế thì lập tức xuất hiện đuổi đám người kia, nhưng cũng chẳng được ích lợi gì. Người đàn ông kia càng khóc dữ dội hơn, cả người đã bổ nhào đến, ôm lấy chân người bảo vệ, vừa khóc vừa kêu to: “Giết người! Cái bệnh viện lòng dạ hiểm độc này, hại chết con trai tôi rồi lại còn muốn đến giết tôi!”
Người đàn ông kia cũng đã lớn tuổi, tóc đã bạc trắng nửa mái đầu, gầy trơ cả xương, nhưng lúc này lại chỉ ra sức gào khóc. Bảo vệ nào dám động đến ông ta, chỉ sợ không cẩn thận thì ông ta lại bị gì đó, cho nên nhất thời chân tay luống cuống.
Hai bên giằng co nhau chừng năm phút thì xe cảnh sát xuất hiện.
Đường Quỳ không rảnh để ý đến tình hình hỗn loạn trước mắt, vừa rồi cô chạy vội chạy vàng đến đây, hơi thở dồn dập còn chưa kịp trở lại bình thường.
Đám người bên cạnh suy đoán đủ loại chuyện, có người nói là bác sĩ truyền nhầm dịch dẫn đến tử vong, có người nói là bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, vì không được đưa đến kịp thời nên tử vong… Đủ kiểu suy đoán cái gì cũng có, Đường Quỳ lấy di động ra, vội vàng gửi cho Giang Trúc một tin: “Hiện giờ anh đang ở trong bệnh viện sao?”
Cảnh sát đi đến, nhanh chóng sơ tán đám người đứng vây xem. Dù sao cũng là bệnh viện top đầu của tỉnh, việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình trạng cấp cứu bệnh nhân, còn có hai chiếc xe cấp cứu đỗ bên cạnh cổng, đèn cấp cứu đang không ngừng nhấp nháy. Chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ mất một mạng người, sao có thể để cho bọn họ tùy ý gây chuyện như vậy?
Đường Quỳ đến cổng phía tây của bệnh viện.
Phía bên này vẫn còn có thể ra vào bình thường, không có người gây chuyện, cũng không có quần chúng vây xem.
Vì chuyện học hành nên trước đây Đường Quỳ cũng đã tới đây không ít lần, loáng thoáng có chút ấn tượng về bố cục đại khái ở đây. Do không nhớ rõ nên cô đi đến đại sảnh xem bản đồ.
Cô thuận lợi đi đến văn phòng khoa Tim mạch, gõ gõ cửa, chẳng mấy chốc đã lộ ra một gương mặt gầy gò.
Là một khuôn mặt quen thuộc, Đặng Lâm.
Ban đầu, Đặng Lâm chỉ mở cửa he hé, sau khi thấy rõ là Đường Quỳ thì mới mở rộng cả cánh cửa: “Em vào đi!”
Giọng nói hơi khàn.
Bên trong không có ai, Đường Quỳ đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ có một mình Đặng Lâm, trên bàn có mấy hộp thuốc vứt bừa bãi, một hộp đã mở ra, bên cạnh có nửa cốc nước thuốc màu nâu, nhưng đã không còn bốc hơi nóng lên nữa.
“Lão Giang về nhà trước rồi.” Khóe môi Đặng Lâm giật giật, sắc mặt ảm đạm: “Nếu em tới tìm anh ấy, vậy –”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Đường Quỳ nhìn anh ta, hỏi: “Vừa rồi em nhìn thấy có người gây chuyện bên ngoài cổng bệnh viện.”
Lúc nói câu này, Đường Quỳ nhìn chằm chằm vào mắt Đặng Lâm.
Trong lòng cô vẫn mang chút tâm lý ăn may.
Đặng Lâm buồn bực vò tóc, gật gật đầu, sau đó nói: “Hôm qua có tiếp nhận một bệnh nhân, không cứu chữa được.”
Cả trái tim Đường Quỳ rơi bịch xuống.
Khó trách…
Đường Quỳ không biết sau đó mình còn nói gì với anh ta nữa, cảm xúc của Đặng Lâm cũng không được ổn định, càng nói lại càng lộn xộn.
“… Vốn dĩ hôm qua là ngày nghỉ của anh ấy, phẫu thuật đáng lẽ do anh làm, nhưng tối qua anh phát sốt, Giang Trúc nói như vậy không được, nói là để cho anh ấy mổ chính… Ai mà ngờ được…”
Cô ra khỏi phòng, Đặng Lâm nói với cô, lúc người nhà của bệnh nhân kia kích động thì đã đánh Giang Trúc mấy quyền.
Giang Trúc cũng không tránh, tầm tám giờ thì có người gọi điện thoại cho giáo sư Trịnh, bà đã đến đưa anh về nhà rồi.