Sau khi tóc được sấy khô, cô chơi với Trứng Muối một lát, chẳng mấy chốc đã đến tám giờ.
Không biết có phải vì trấn nhỏ ít người hay không mà trời vừa tối, xung quanh cũng trở nên vắng lặng, không còn ồn ào huyên náo hay tiếng động lớn nào nữa.
Đường Quỳ không khỏi cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô duỗi thẳng lưng, ngáp một cái.
Buổi tối, trấn nhỏ không có hoạt động giải trí gì, trên wechat, đã lâu rồi trong nhóm lớp cũng không có ai nói chuyện phiếm.
Lúc Giang Trúc vừa mới rời khỏi bệnh viện Trung y, Hạ Mân có buồn rầu nhắn mấy tin tỏ lòng mong nhớ, nhưng sau mấy ngày thì cũng thôi không nói gì nữa.
Phòng Đường Quỳ không hề lạnh, chăn đệm đã được phơi nắng nên mềm nhũn, vô cùng ấm áp. Ga trải giường và vỏ chăn đều đã được giặt sạch, cô nằm trên giường, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ.
Vừa mở cửa ra, Trứng Muối đã phe phẩy đuôi chạy đến. Cửa phòng đối diện đóng kín, cô gõ gõ, không có ai lên tiếng.
Lúc này chắc hẳn Giang Trúc đã đi làm rồi.
Đường Quỳ đi xuống lầu, dưới lầu cũng trống không, không có bóng dáng của anh.
Cô mở điện thoại ra, chừng bảy giờ sáng, anh gửi đến một tin wechat.
【Giang Trúc: Cháo và bánh bao để ở trong nồi.】
Chừng tám giờ sáng, anh lại gửi thêm một tin nữa.
【Giang Trúc: Nếu bây giờ em mới dậy thì nhớ hâm lại trước khi ăn.】
Đường Quỳ nhắn lại cho anh một mặt cười.
Cô tới đây cũng không thể luôn nhàn rỗi.
Lúc vừa mới tới, Đường Quỳ định sẽ tiếp tục mở cửa hàng bánh ngọt, nhưng hiện tại xem ra dự định này không thực hiện được. Dù sao thì nhân khẩu trấn An Sơn cũng không nhiều, ít có người trẻ tuổi ở lại trong trấn.
Đi đôi với đó, cơ hội việc làm cũng không nhiều. Đường Quỳ không khỏi băn khoăn, vậy thì có thể làm gì đây?
Cháo quả thật đã lạnh, cô vặn mở van bếp ga, chỉnh lửa vừa phải.
【Giang Trúc: Giữa trưa anh sẽ về nhà ăn cơm, chờ anh.】
Đường Quỳ cầm di động, miệng cười vui vẻ nhắn lại: “Chờ anh.”
Vừa ăn cháo, cô vừa suy xét xem hiện giờ mình có thể làm những công việc nào.
Giáo viên dạy thay ở trường tiểu học? Không được, cô không có chứng chỉ sư phạm, trường học chắc chắn sẽ không nhận cô.
Nhân viên bán hàng? Cái này thì có thể suy xét thử.
…
Cô nghĩ nghĩ, tìm một cây bút, viết mấy lựa chọn dự phòng. Cái khác thì không lo, chỉ sợ không có chỗ nào cần tuyển nhân viên.
Cô ngủ lâu, sức ăn cũng nhỏ, mới được mấy thìa đã no bụng.
Chu Phán Phán gửi tin nhắn đến, ân cần thăm hỏi: “Cậu gặp được bác sĩ Giang chưa?”
Đường Quỳ đáp lại: “Không chỉ gặp được, mà còn ngủ rồi.”
Chừng một phút đồng hồ sau, Chu Phán Phán gửi tới một icon hộc máu: “Nhanh như vậy sao? Lão đại!”
Ngay sau đó là một tin nữa.
“Bao lâu nữa thì có thể uống rượu mừng của cậu?”
Đường Quỳ vốn định đùa cô nàng một chút, nhưng thấy cô nàng tưởng thật như vậy thì bật cười: “Đùa cậu thôi, chẳng qua bây giờ tớ đang ở trong nhà anh ấy.”
“Tớ nên nói là anh ấy dẫn sói vào nhà, hay là cậu tự chui đầu vào rọ đây?”
“Sao cũng được!”
Chu Phán Phán lại cảm thán, nói rằng thời gian trôi quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái, ba người thì một người đã kết hôn, một người thì đang yêu đương, chỉ còn mình cô nàng vẫn là chó độc thân.
Đường Quỳ không phải là lần đầu nghe thấy cô nàng oán giận như vậy.
Chu Phán Phán đột nhiên gửi tới một tin: “Cậu còn nhớ rõ người ‘bạn gái’ kia của Giang Trúc chứ?”
Ngay sau đó là một bức ảnh.
Ảnh chỉ chụp được một bên mặt, người đó dựa vào lan can, đang hút thuốc lá. Dáng người mảnh mai, mái tóc xoăn màu nâu nhạt.”
Trịnh Ngọc.
Đường Quỳ vẫn chưa nói với Chu Phán Phán về chuyện này.
Cô còn chưa gõ chữ xong, Chu Phán Phán đã gọi điện đến.
Đại khái là Chu Phán Phán phải chui vào nhà vệ sinh, giọng nói đè xuống rất thấp: “Gần đây tớ gặp lại cô ta, cũng không chắc là có phải hay không. Gần đây bên công ty tớ đang lôi kéo nhà đầu tư, nghe Tiểu Vương trong văn phòng của bọn tớ nói cô ta là họa sĩ, hình như bây giờ vẫn còn độc thân, sếp của bọn tớ có ý với cô ta.”
“Tớ cũng gặp chị ấy rồi, là chị họ của Giang Trúc.”
“Chị họ?” Chu Phán Phán cũng mơ mơ hồ hồ, có chút khó tin: “Vậy thì gen nhà Giang Trúc quả là tốt thật.”
Những lời này thực sự là xuất phát từ đáy lòng, khuôn mặt Giang Trúc đã đủ câu người rồi, lại còn thêm người chị họ xinh đẹp này nữa.
Đường Quỳ không giải thích.
“Nếu là chị họ thì tớ yên tâm rồi.” Chu Phán Phán thở ra một hơi: “Lúc Tiểu Vương đưa tài liệu thì có nghe lén được cô ta cự tuyệt sếp của bọn tớ, nói là trong lòng mình đã có người khác rồi. Tớ vốn còn lo lắng người đó là bác sĩ Giang nhà cậu. Bây giờ xem ra là tớ nghĩ nhiều rồi.”
Đường Quỳ nắm di động, vô ý thức đưa ngón tay quấn một lọn tóc, sau đó lại buông ra.
Chỉ là nghĩ nhiều sao?
Cô vốn cũng không nghĩ ngợi gì, nhưng Giang Trúc nói, lúc anh lên cấp ba thì mới được gia đình giáo sư Trịnh nhận nuôi. Anh và Trịnh Ngọc chẳng có tí ti quan hệ huyết thống nào, nói không chừng trước đó hai người còn chưa nhìn qua mặt mũi nhau.
Lần trước cô đến dự sinh nhật của giáo sư Trịnh, rõ ràng Trịnh Ngọc chẳng mấy vui vẻ, mặt đầy tâm sự… Lúc ngẫu nhiên gặp cô thì Trịnh Ngọc nói: “Người em họ này của chị đã phải chịu không ít khổ sở, chị hy vọng em có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Lúc ấy cô còn tưởng rằng đó là chị họ quan tâm đến em họ.
Nhưng tổng kết mấy việc này lại, khó tránh khỏi khiến Đường Quỳ nghĩ ngợi.
Những lời Trịnh Ngọc nói lần trước chỉ là quan tâm sao? Hay là khiêu khích?
Người trong lòng cô ấy… chẳng lẽ thật sự là Giang Trúc?
Đường Quỳ thở ra một hơi, vò vò đầu.
“Quỳ Quỳ?” Chu Phán Phán gọi cô: “Cậu sao rồi? Sao đột nhiên không nói gì?”
“Tớ có chút việc nghĩ không thông suốt được…” Đường Quỳ nói: “Thật ra, Trịnh Ngọc và Giang Trúc cũng không có quan hệ huyết thống…”
“Hả?”
Chu Phán Phán cũng trở nên mơ màng.
“Vậy tớ sẽ giúp cậu chú ý một chút.” Chu Phán Phán nói: “Gần đây Trịnh Ngọc rất chăm tới công ty bọn tớ, hình như triển lãm tranh của cô ta cũng mở ở gần công ty bọn tớ.”
“Cảm ơn cậu!”
“Đều là chị em nhà mình cả, lại nói đây cũng không phải chuyện to tát gì.” Chu Phán nói: “Chuyện này cứ để tớ lo!”
Chu Phán Phán là người hướng ngoại, so với Đường Quỳ thì quả thật là có nhiều bạn bè hơn hẳn. Cho dù ở đâu thì cô nàng cũng có người quen biết.
Chu Phán Phán đã nói là sẽ giúp thì sẽ tuyệt đối nghiêm túc. Cô nàng cũng dặn dò Đường Quỳ, trước khi biết rõ mọi chuyện thì tuyệt đối không được lờ mà lờ mờ đi hỏi thăm Giang Trúc.
Lỡ như anh không chịu nói thì sao? Hoặc là, lỡ như chọc phải vết thương trong lòng anh thì sao?
Đường Quỳ nghĩ nghĩ, đúng là cũng có lý thật.
Đến giữa trưa, Giang Trúc trở về, cô cũng không nhắc tới chuyện này. Buổi trưa vẫn là Giang Trúc làm cơm, còn cô thì nấu canh.
Lúc ăn cơm, Giang Trúc thoáng nhìn qua tờ giấy trên bàn, cầm lên nhìn nhìn, hỏi: “Em muốn tìm việc sao?”
Đường Quỳ gật đầu: “Vốn là muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, nhưng cảm thấy có lẽ là không mở được.”
“Đúng vậy thật!” Giang Trúc gật gật đầu, gấp tờ giấy kia lại, để sang một bên: “Chỉ là em cũng đừng suy xét đến mấy việc này, rất mệt. Mấy ngày nay trên bệnh viện của trấn đang tuyển bác sĩ gây tê, em có muốn thử không? Đừng sợ, mấy hôm đầu sẽ có người hướng dẫn cho em.”
Đường Quỳ hơi ngẩn ra: “Bệnh viện sao…”
Dựa vào bằng cấp của cô thì tới đó làm bác sĩ gây tê cũng không thành vấn đề. Nhưng mà cô vẫn lo lắng, sợ không cách nào khống chế được bản thân.
“Thật xin lỗi!” Đường Quỳ thấp giọng nói: “Em chỉ sợ không thể làm được mấy công việc có liên quan đến bệnh viện!”
Giang Trúc nhíu mày.
Lúc đi học, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt. Lá gan lớn, cẩn thận, bình tĩnh, không sợ máu, mỗi lần làm thí nghiệm, điểm anh cho cô cũng không thấp.
“Em có thể nói cho anh nghe xem, đã từng xảy ra chuyện gì sao?” Giang Trúc nói chậm lại, hỏi cô: “Tại sao sau khi tốt nghiệp em lại bỏ qua cơ hội làm việc ở bệnh viện Trung y?”