• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nhận ra mình đã thích Giang Trúc, cả cuối tuần đó, Đường Quỳ lúc nào cũng hồn vía lên mây.
Mặc dù bề ngoài thì trường trung học thực nghiệm thi hành chính sách quản lý học sinh khép kín, nhưng số học sinh xin học ngoại trú lại không hề ít.
Theo yêu cầu của mẹ Đường, Đường Quỳ cũng làm giấy xin ở ngoại trú.
Đường Cách và Diệp Thời Ngôn đều thi đậu đại học S, nhưng về cơ bản thì hai người cũng chẳng ở trong ký túc xá, buổi tối vẫn lái xe tới đưa đón Đường Quỳ.
Nếu là mọi khi, nghe hai người này lảm nhảm lắm lời, Đường Quỳ cũng chẳng có chút phản ứng nào, nhưng mà hôm nay thì khác —
Diệp Thời Ngôn đang muốn theo đuổi một cô nàng, nghe nói là hoa khôi giảng đường, hình như là họ Bạch.
“Cậu nói xem Bạch tiểu thư nhà người ta, vừa xinh đẹp lại có tài, sao có thể đồng ý quen với cậu chứ?” Đường Cách nói: “Không phải bạn thân thì tôi cũng không nói với cậu làm gì, thanh danh cậu cũng chẳng tốt đẹp gì lắm đâu. Nếu để cho tôi nói ấy, phải là người như Giang Trúc thì mới xứng với cô ấy…”
“Khụ khụ…”
Đột ngột nghe nhắc đến tên Giang Trúc, Đường Quỳ đang uống nước thì bị sặc.
Đường Cách vội rút khăn giấy ra, nghiêng người đưa cho cô: “Em không sao chứ?”
Anh lại quay đầu trách móc Diệp Thời Ngôn: “Cậu lái xe cái kiểu gì thế? Cậu xem Quỳ Quỳ uống nước mà cũng bị sặc rồi kìa!”
Diệp Thời Ngôn nhìn Đường Quỳ qua kính chiếu hậu, đôi mắt sâu thẳm, anh ta xòe tay ra: “Dù sao thì cũng không thể vượt đèn đỏ mà?”
Quả thật, đèn giao thông ở phía trước đã chuyển sang màu đỏ.
Đường Quỳ cúi đầu lau miệng, Diệp Thời Ngôn nói bâng quơ với Đường Cách: “Giang Trúc đã nhiều tuổi như vậy rồi mà đến cả bạn gái cũng không có. Cậu nói xem có phải là anh ấy thích cái loại đó không?”
Đường Cách dùng khuỷu tay huých anh ta một cái: “Nói chuyện chú ý một chút, em gái tôi còn ở đây đấy.”
Diệp Thời Ngôn không nói nữa, nhưng lời vừa rồi đã đâm một cái gai vào lòng Đường Cách.
Anh càng nghĩ càng thấy đáng nghi —
Nói ra, bây giờ Giang Trúc cũng đã 26 tuổi rồi. Bình thường, người đến cái tuổi này, nếu không phải đang có bạn gái thì cũng đã từng quen vài người bạn gái rồi…
Mà Giang Trúc thì sao?
Mặc dù bình thường Đường Cách cũng không tiếp xúc với anh nhiều lắm, nhưng mà cũng biết rõ, bình thường nếu anh có thời gian rảnh thì cũng tới nhà họ Đường tìm Đường Quỳ, hoặc là dẫn cả mấy người bọn họ cùng đi xem phim.
Thật là kỳ lạ.
Đường Cách bị ý nghĩ quái dị vừa đột ngột xuất hiện trong đầu dọa sợ, dùng khuỷu tay đụng đụng Diệp Thời Ngôn: “Lão Diệp, cậu nói xem, Giang Trúc có phải là nhìn trúng hai chúng ta không?”
Đường Quỳ dựng thẳng lỗ tai, sắc mặt thoáng chốc trở nên tối sầm.
Cũng đúng, Giang Trúc chưa từng có bạn gái… Anh thường xuyên đến gặp cô, chẳng lẽ thật ra là vì có dụng ý khác?
Cô bất an cúi thấp đầu, nhét tai nghe MP3 vào tai, bắt đầu luyện kỹ năng nghe tiếng Anh.
Diệp Thời Ngôn nói: “Cậu đừng nói linh tinh, nói là nhìn trúng hai chúng ta, còn không bằng nói là nhìn trúng Quỳ Quỳ nhà chúng ta thì còn dễ tin hơn.”
Nhìn qua kính chiếu hậu, Diệp Thời Ngôn thấy Đường Quỳ đang cúi gằm mặt, không có phản ứng gì.
“Không phải chứ?” Đường Cách kinh ngạc: “Anh ấy hơn Quỳ Quỳ nhiều tuổi như vậy, lại còn quen nhau từ lúc nhỏ…”
Nhưng mà, khả năng Giang Trúc nhìn trúng Đường Quỳ còn cao hơn khả năng anh nhìn trúng hai người bọn họ cộng lại thật.
“Đừng nói chuyện này nữa!” Đường Cách lén lút nói với Diệp Thời Ngôn: “Quỳ Quỳ nhà chúng ta mới bao tuổi chứ? Em ấy vẫn còn đang vị thành niên đấy! Đừng để cho em ấy nghe thấy những thứ này, rất không tốt.”
Diệp Thời Ngôn “a” một tiếng, ngón tay đặt lên tay lái, nhìn đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, anh ta hỏi: “Cậu nói xem, nếu tôi mà theo đuổi Quỳ Quỳ, cậu sẽ làm gì?”
“Thằng nhóc cậu muốn chết à?” Đường Cách dí dí nắm đấm về phía anh ta: “Mau thu lại cái tâm địa gian xảo đó của cậu đi, đừng có ngày nào cũng nghĩ linh tinh. Thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu dám xuống tay với em gái tôi, tôi thấy cậu là chán sống rồi.”
“Chỉ đùa một chút thôi mà, việc gì cậu phải căng thẳng như thế?” Diệp Thời Ngôn bật cười: “Sao hả, mới đùa một chút đã không chịu nổi rồi sao?”
Đường Cách ngửa mặt lên: “Đừng có lấy em gái tôi ra đùa.”
***
Lời nói của Diệp Thời Ngôn có ảnh hưởng tương đối lớn đối với Đường Quỳ.
Cô không dám nhắc tới những lời này với người khác.
Giang Trúc vẫn đưa cô đi chơi, Đường Quỳ để ý quan sát một hồi lâu, xác nhận lại một lần nữa rằng Giang Trúc đối với bọn Đường Cách không có gì khác đối với những anh chàng khác.
Công việc của anh hình như rất bận, thường phải trực đêm, thỉnh thoảng chủ nhật cũng phải trực ở bệnh viện.
Sau khi nhận rõ lòng mình, Đường Quỳ càng muốn đuổi kịp bước chân anh.
Cho nên lúc trường tổ chức phân ban, cô không hề do dự, chọn ban khoa học tự nhiên.
Nhưng đối với Đường Quỳ, môn vật lý ở trường cấp ba quả thật là một môn khó nhằn. Trong lòng cô có tâm tư, chuyện này không thể nào không ảnh hưởng đến học tập. Kỳ thi khảo sát chất lượng ngay sau khi phân ban, môn vật lý của cô chỉ miễn cưỡng qua điểm trung bình, thứ hạng bị rơi mất mấy bậc.
Mẹ Đường biết chuyện nhưng cũng không trách móc cô, ngược lại còn đi an ủi cô, nói là đừng vì vậy mà áp lực, mọi việc từ từ sẽ ổn thôi, không cần phải nóng vội.
Sau khi Giang Trúc biết chuyện này thì lấy sách giáo khoa và sách bài tập của cô ra kiểm tra, nói: “Sau này vào cuối tuần, buổi sáng anh sẽ giúp em học bù, buổi chiều mới được đi chơi, có được không?”
Đường Quỳ gật mạnh đầu.
Mẹ Đường hơi ngại: “Làm thế có làm ảnh hưởng đến công việc của cháu không?”
“Không đâu ạ!” Giang Trúc nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng kèm cho Quỳ Quỳ học bù.”
Giang Trúc giảng đề vật lý còn chi tiết, cẩn thận hơn cả thầy giáo — dù sao thì học trò của anh cũng chỉ có một mình Đường Quỳ. Nhìn cô từ nhỏ tới lớn, Giang Trúc cũng hiểu rõ tính nết của cô. Đường Quỳ vốn thông minh, chỉ là đôi khi hay để tâm vào chuyện vụn vặt nên mất tập trung, chỉ cần hướng dẫn thêm một chút là cô đã hiểu ra rồi.
Mẹ Đường rất cảm kích vì Giang Trúc đã giúp Đường Quỳ học bù, giữ anh ở lại nhà ăn cơm. Ăn cơm thì không khỏi nói đến chuyện lấy vợ, bà có ý tốt nhắc nhở: “Mấy ngày trước mẹ cháu có tới gặp dì, nói là bây giờ cháu vẫn còn chưa có bạn gái, bà ấy rất sốt ruột. Dì cũng coi như là dì của cháu, muốn hỏi một chút xem cháu nghĩ thế nào? Đã thích cô nào rồi nhưng còn ngại nên chưa dắt về nhà, hay là vẫn đang bận rộn công việc, tạm thời chưa tính đến chuyện kết hôn?”
Năm ngoái, mẹ Giang và ba Giang mua được một căn hộ ở thành phố A, cả nhà cũng chuyển tới đây. Bây giờ sức khỏe của mẹ Giang đã gần như bình phục, thuê một cửa hàng trong tiểu khu, bán chút vật dụng hằng ngày.
Tay Đường Quỳ run lên, vừa gắp một viên bánh khoai môn, suýt chút nữa đã làm rơi xuống, Giang Trúc nhanh tay nhanh mắt, dùng đũa tiếp được, bỏ vào trong bát của cô.
Giang Trúc nói: “Cảm ơn dì. Trước mắt cháu đã thích một người, chỉ là thời điểm còn chưa thích hợp, tạm thời còn chưa bày tỏ, cũng không biết cô ấy có đồng ý hay không.”
“Vậy là tốt rồi!” Mẹ Đường cười tít mắt: “Tuổi cháu cũng không còn nhỏ, chuyện gì nên làm cháu cũng biết rõ, đừng để chậm trễ quá. Mặc dù nói sự nghiệp quan trọng hơn, nhưng cũng không thể chỉ lo đến chuyện công việc được…”
Nhận được câu trả lời của Giang Trúc, mẹ Đường cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói thế nào đi nữa thì Giang Trúc bây giờ cũng coi như là con trai bà, anh rất quan tâm tới Đường Quỳ, người làm dì như bà cũng hy vọng anh có thể nhanh chóng ổn định.
Sau đó họ còn nói chuyện gì với nhau, Đường Quỳ đều không nghe lọt tai. Cô mất hết hồn vía, cơm cũng ăn ít hơn. Mẹ Đường đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc vì Giang Trúc sắp có bạn gái, nhất thời không để ý đến Đường Quỳ.
Giang Trúc thì khác, lúc đi bộ sau khi ăn xong, anh hỏi cô: “Sao lại ăn ít thế? Hôm nay khẩu vị không tốt sao? Có muốn đi ăn thêm bữa khuya không?”
Trong lòng Đường Quỳ như có lửa đốt, nhớ đến lời của Chu Phán Phán lúc trước, không ngờ rằng có một ngày nó lại thành sự thật. Trong lòng cô khó chịu nhưng lại không phát tiết ra được, cứ kìm nén mãi, nước mắt rơi xuống mất rồi.
Bởi vì đang là buổi tối, đèn ở đoạn đường vừa đi qua lại đã hỏng mất, cho nên Giang Trúc chỉ nhìn thấy cô đang cúi đầu, không nhìn rõ được mặt cô.
Thấy cô mãi không nói tiếng nào, Giang Trúc lại hỏi lại: “Em có muốn ăn cái gì không? Bên cạnh bệnh viện –“
“Nếu anh muốn ăn gì thì cứ đi cùng cô gái anh thích ấy!” Giọng của Đường Quỳ rầu rầu rĩ rĩ, bởi vì còn đang rơi nước mắt nên mang theo âm thanh nghẹn ngào, vốn muốn nói vài lời thật dữ dằn, nhưng ra khỏi miệng lại thành tủi thân: “Có phải là em đã quấy rầy thời gian hai người ở cạnh nhau rồi không? Có phải đã làm ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi cô gái kia rồi không?”
Giang Trúc nghe thấy giọng cô không ổn, bước đến trước mặt cô rồi dừng lại. Đường Quỳ sợ anh nhìn thấy nước mắt trên mặt mình nên cắm cúi đầu bước đi, không phát hiện ra, đụng vào người anh.
Càng nghĩ càng ấm ức, nhưng lại vẫn không thể trách được bất kỳ ai khác — Giang Trúc cũng là người bình thường, anh cũng sẽ theo đuổi con gái, cũng sẽ lấy vợ sinh con, nhưng chỉ vừa nghĩ như vậy đã đủ khiến cô thấy vô cùng khó chịu.
Đường Quỳ che mặt, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn.
Giang Trúc thấy cô ôm mặt không nói lời nào, khom lưng kéo tay cô ra: “Để anh nhìn xem có phải là bị đụng đau rồi không — tại sao lại khóc rồi?”
Anh kéo cánh tay Đường Quỳ đang che trên trán, cả khuôn mặt cô đều lộ rõ.
Đúng lúc đang đứng dưới ngọn đèn đường, đôi mắt cô đỏ hoe, trên mặt đầy vệt nước, không biết đã khóc bao lâu rồi. Giang Trúc hoảng sợ, theo bản năng liền ôm cô vào lòng, giống như đang dỗ trẻ con, xoa chỗ vừa bị đụng vào trên đầu: “Đều do anh không tốt, đột nhiên dừng lại, đụng đau lắm sao? Tại sao lại khóc thảm như vậy? Có đau lắm không…”
— Giống hệt như trước đây, mỗi lần cô vấp ngã hoặc đụng vào chỗ nào đó, anh đều kiên nhẫn dỗ dành cô.
Chỉ là sự quan tâm này cũng chỉ là của một người anh trai đối với em gái mà thôi.
Đường Quỳ khịt khịt mũi, lại càng khóc dữ hơn, thút tha thút thít mãi, túm lấy ống tay áo anh không chịu buông ra.
Giang Trúc dỗ cô một lúc lâu, đột nhiên phát hiện ra, cô bé này càng lớn lại càng khó dỗ rồi. Anh đi đến trước mặt cô, đưa lưng về phía cô, hơi khom người xuống: “Lên nào!”
Đường Quỳ dụi mắt: “Để làm gì?”
“Dẫn em đi ăn gì đó!” Giang Trúc nói: “Không phải em vẫn luôn muốn ăn bún ốc sao?”
Thời gian trước, bên ngoài trường mở một quán bún ốc, chỉ là Giang Trúc cảm thấy mùi hơi lạ, dù Đường Quỳ đã từng nhắc tới nhiều lần nhưng anh cũng chưa từng dẫn cô đến nếm thử.
Bây giờ, anh không dỗ được cô bé con này nữa, dùng luôn chiêu này: “Có đi ăn hay không?”
Quả nhiên Đường Quỳ đã ngừng khóc.
Cô ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Giang Trúc, giống như trước đây, vươn tay ra ôm lấy cổ anh.
Giang Trúc cõng cô, nhẹ nhàng đi về phía trước.
Quán buôn bán không tệ, hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Trúc đi tìm ông chủ, lấy bát đũa, Đường Quỳ lấy cái gương nhỏ ra soi, cả hai mắt đều đã sưng phồng lên rồi, cô vội vươn tay ra che, nhưng mà có che thế nào cũng không được.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình giận dỗi Giang Trúc vô cớ, Đường Quỳ lại vô cùng chán nản.
Lần này cô lại càng không thể nào so được với cái người mà Giang Trúc thích kia rồi.
Bún ốc ăn rất ngon, vừa mới khóc xong, Đường Quỳ cũng đói bụng, sột soạt nút hết cả bát. Giang Trúc vẫn không quen nổi cái mùi vị này, nhưng nhìn cô ăn như vậy cũng cảm thấy mùi vị không đến nỗi tệ.
Hai người yên lặng không nói chuyện, Giang Trúc tỉnh táo suy nghĩ lại đầu đuôi ngọn ngành, một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu anh, nhưng mà anh vẫn không dám chắc chắn —
Dù sao thì cô vẫn còn chưa trưởng thành, còn chưa hết tính tình trẻ con.
Giang Trúc không hỏi thêm nữa, Đường Quỳ cũng không muốn nói chuyện. Hai người ăn xong, Giang Trúc trả tiền, đưa cô về nhà.
Nước mắt trên mặt Đường Quỳ đã khô, nhưng mà đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhìn bóng dáng gầy gầy của cô biến mất sau lan can, Giang Trúc đứng thêm một lúc, sau đó mới đi về nhà mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK