Lạc Kim Vũ nghe ông nói xong, đuôi mắt giương lên, còn cần đi lấy kịch bản! Nhìn dáng vẻ nhân vật này hẳn là có kịch bản riêng.
Cô cúi người chào Trương Triệt, thành khẩn nói: “Cảm ơn đạo diễn Trương!”
Trương Triệt liếc nhìn cô, khuôn mặt xụ xuống vẫy vẫy tay, nói: “Đừng cảm ơn tôi nhanh như vậy, diễn không tốt thì cút đi cho tôi!”
“Khẳng định sẽ không làm ngài thất vọng!” Lạc Kim Vũ khóe môi một câu, mặt mày nháy mắt giãn ra mở ra.
Ở Trung có 2 kiểu xưng hô, 1 là xưng hô bình thường 你 "anh, chị, em.... ", 2 là xưng hô tôn trọng hay với người mới quen biết 您 "ngài....."
Tuy rằng hiện tại trên người cô còn mặc quần áo chạy nạn của nhân vật Xuân nương, gương mặt dơ bẩn, nhưng cũng không thể che dấu sự toả sáng cùng thần thái tự tin trên gương mặt cô.
Nếu nói, một người có thể vì trang điểm cùng quần áo thay đổi bề ngoài, nhưng thần thái lại rất khó ngụy trang.
Trương Triệt nhìn người con gái trẻ tuổi có thần thái tỏa sáng đang đứng trước mắt ông, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng ấy, trong lúc nhất thời cảm giác bản thân bị mê hoặc, cảm thấy cô gái này có thể làm được mọi chuyện!
Sự tự tin của cô ấy, câu trả lời khẳng định, làm người khác phải tin tưởng rằng cô thật sự có thể làm được!
Trương Triệt cảm thấy ý nghĩ của bản thân có chút buồn cười, nhân vật Đường Viện này được giao cho diễn viên Khúc Phỉ Nhi, còn được xưng là tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn phim truyền hình tốt nhất hiện nay.
Người có kinh nghiệm phong phú như vậy diễn còn không được..... Ông nhất thời oán giận thêm đầu óc nóng lên, làm một diễn viên quần chúng diễn cũng coi như làm bậy, hiện tại lại ôm hi vọng..... thật là.....
“Chỉ mong như vậy đi.” Trương Triệt tự giễu cười cười, nhìn bọn họ vẫy tay.
Lạc Kim Vũ đi theo Trần Tử Cát trở lại khách sạn, ngồi ở ghế sô pha khu vực dành cho khách đợi trong chốc lát, có một chàng trai rất trẻ chạy tới thở hồng hộc, cầm hai ba trang giấy trên tay, nhìn hơi mỏng: “Đạo diễn Trần, đây là kịch bản ngài muốn”
“Ừ” Trần Tử Cát cầm lấy, cúi đầu lật xem.
Chàng trai đứng ở bên cạnh ông tò mò nhìn Lạc Kim Vũ, nói chuyện nhưng không che lấp, thẳng thắng hỏi: “Đạo diễn Trần muốn thay đổi người sao? Khúc Phỉ Nhi không diễn? Đổi thành chị gái xinh đẹp này sao?”
Trần Tử Cát ngẩng đầu liếc chàng trai: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Lạc Kim Vũ cảm thấy chàng trai còn rất hoạt bát, hơn nữa còn khen cô xinh đẹp, nhìn chàng trai cười một cái.
Ai ngờ chàng trai vừa nhìn thấy cô tươi cười, mặt nháy mắt đỏ rực, toàn thân nhanh chóng biến thành một con tôm luộc đỏ tươi.
Lạc Kim Vũ càng nhìn càng thú vị, che miệng “Phụt” cười ra tiếng.
Chàng trai có chút lúng túng cào cào cái ót, ngây ngốc cười hai tiếng, suy nghĩ một hồi, cách bàn vươn tay, lắp bắp mở miệng: “Chào chị! Chị có khỏe không, em tên là Dịch Thiên Hữu.”
Chàng trai liếc mắt nhìn Trần Tử Cát, bổ sung nói: “Dịch trong dễ dàng”
“Tên hay lắm, người nhà của em khẳng định đều rất yêu thương em.” Lạc Kim Vũ cười cùng bắt tay, tự giới thiệu: “Lạc Kim Vũ.”
Trần Tử Cát không kiên nhẫn đẩy Dịch Thiên Hữu đang đứng che ở trước mặt ông ra xa một chút, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người:
“Được rồi, được rồi đừng đứng ở đây lôi kéo làm quen. Đây là kịch bản của ‘ Đường Viện ’, cô đem về nghiên cứu nhân vật đi, trước 9 giờ sáng mai đến phòng 2601 diễn thử”
“Dạ, tôi khẳng định đến đúng giờ, cảm ơn đạo diễn Trần” Lạc Kim Vũ lấy mấy tờ giấy bị Trần Tử Cát ném ở trên mặt sửa sang lại, cầm ở trong tay.
Trần Tử Cát “Ừ” một tiếng, đôi tay vỗ vỗ đùi đứng lên, trước khi đi, từ trên cao nhìn xuống cô, bâng quơ nói: “Cô rất may mắn”
Lạc Kim Vũ nghe xong trên mặt cười càng tươi, cũng đứng lên chào từ biệt cùng ông: “Đạo diễn Trần, ngày mai gặp lại”
Trần Tử Cát không trả lời cất bước đi mất hút, đang đi nửa đường nhưng Dịch Thiên Hữu lại chạy ngược trở lại nắm tay cô, nhỏ giọng nói một câu "cố lên".
“Cảm ơn.” Lạc Kim Vũ khóe miệng cong lên, còn tặng cho anh một nụ cười rạng rỡ.
Đôi mắt chó con của Dịch Thiên Hữu trợn tròn như bị hoảng sợ, mặt nhanh chóng đỏ như đít khỉ, anh xoay người chạy đuổi theo Trần Tử Cát, không cẩn thận thiếu chút nữa vấp ngã.
Lạc Kim Vũ nhìn thấy chàng trai khá thú vị, cười khẽ lắc lắc đầu, thật đúng là trẻ con!
Cô ngồi xuống sô pha đọc sơ qua kịch bản. Kịch bản Trần Tử Cát đưa cho cô không có chi tiết, chỉ có nội dung cùng hành vi của nhân vật kèm theo lời kịch. Cô nhanh chóng xem qua một lần, trong lòng đại khái hiểu biết nhân vật “Đường viện” này.
Nói tóm lại, Đường Viện chỉ có thể tính một vai nhân vật nhỏ, suất diễn cũng không nhiều, lời kịch cũng rất ít, nhưng lại là một nhân vật có thể làm người khác có ấn tượng rất sâu. Bởi vì hình tượng trước sau tương phản đối lập, kết cục khá bi thương.
Đường viện là một cô gái xinh đẹp mới vừa thăng chức làm mẹ, cô trẻ tuổi, xinh đẹp lại có năng lực. Nếu không phải ngoài ý muốn mang thai, cũng không muốn trở thành bà thím già ở nhà chăm con. Cho nên sau khi vừa ra ở cữ muốn ra ngoài đi làm ngay.
Đáng tiếc chồng cô không đồng ý, con còn quá nhỏ, cũng chưa cai sữa, vì thế cô chỉ có thể không tình nguyện ngốc ở trong nhà chăm sóc con nhỏ.
Mười lăm phút trước lúc trận động đất xảy ra, cô còn vui vẻ mặc thử váy mới, ca hát sơn móng chân. Hôm nay là sinh nhật của cô, cô cùng chồng muốn trải qua thế giới chỉ có hai người, sau khi dùng bữa, còn đi xem phim. Ngày thường luyến tiếc tiêu tiền, hôm nay cô phải hưởng thụ.
Chờ cô trang điểm xong, đưa con đến nhà cha mẹ chồng, rất nhanh có thể trải qua một buổi tối vui vẻ lại lãng mạn cùng chồng.
Nhưng tai nạn xảy ra đột ngột không kịp phòng ngừa, cô thậm chí còn không kịp sơn nốt cái ngón chân cái, nhà ở bắt đầu lung lay. Cô hoảng hồn thất tha thất thểu chạy đến trước nôi em bé, mới vừa ôm con vào trong ngực, trần nhà đã sập xuống.
Khi Đường viện tỉnh lại, phát hiện xung quanh tối đen, trần nhà sập hết chỉ còn lại cái khung hình tam giác, hai mẹ con bị khối bê tông khổng lồ giam cầm bên trong.
Bảy ngày, Đường Viện ôm con tuyệt vọng trong bóng đêm chờ đợi suốt bảy ngày.
Ngay từ đầu khi con đói cô còn có thể cho con uống sữa, nhưng bởi vì cô không có gì cho vào bụng, nên nguồn sữa mẹ bị cạn kiệt, cô đành phải cắn đứt ngón tay cho con uống máu của mình.
Cô không biết bản thân có thể chống đỡ bao lâu mới có thể chờ đội cứu viện đến, khi bản thân nghe được tiếng vang cùng tiếng người, cô đã không thể mở ra được hai mắt.
Lúc trần nhà bị nâng lên, người mẹ trẻ này dùng một chút sức lực cuối cùng, nâng lên bàn tay đã bị cắn rách tung toé, che đậy đôi mắt của đứa con đang trong hấp hối.
Không biết có phải bởi vì hiện tại có Cảnh Gia Dịch hay không, mà khi Lạc Kim Vũ nhìn đến dòng cuối cùng trong kịch bản: Trước khi chết, Đường Viện nhìn con nói một câu “Mẹ yêu con” nước mắt chảy từng dòng từng dòng xuống ướt đẫm gương mặt cô.
Cô thở ra một hơi thật dài, chậm nước mắt, lau sạch khuôn mặt, đứng dậy rời khỏi khách sạn, ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Nhân vật này sẽ thuộc về cô.
Trở về phòng thay quần áo, trả lại đồ diễn cho đoàn làm phim, mặc vào quần áo của mình, Lạc Kim Vũ còn gặp phải ánh mắt trách móc của nhân viên công tác, trách cô tại sao trễ như vậy mới đến, tất cả mọi người đều đi rồi chỉ còn cô, làm hại bản thân cũng phải tan ca trễ.
Lạc Kim Vũ ngượng ngùng nói lời xin lỗi, ở quyển vở ký xuống tên của mình, lãnh tiền lương của ngày hôm nay, tám mươi nhân dân tệ!
Nhìn chút tiền mặt ít ỏi trong tay, Lạc Kim Vũ cười khổ nhét trở lại trong túi.
Kiếm tiền cũng thật khó, không biết sau khi đóng xong nhân vật “Đường Viện” này thì có thể được phát bao nhiêu tiền đây? Thật nhớ tới đống tiền thù lao quay phim trước kia quá. Lạc Kim Vũ vừa thổn thức, vừa khởi động xe.
Trở lại Cảnh gia đã 5 giờ chiều, Cảnh mẹ cùng Cảnh cha đã đi ra ngoài tham gia hợp mặt bạn cũ, Cảnh Gia Dịch ở nhà với bảo mẫu, đang ở phòng khách chơi lái ô tô, vừa thấy Lạc Kim Vũ về, không đợi cô kịp cởi giày đã hưng phấn dùng bước chân ngắn nhỏ nhào vào người cô:
"Mommy"
Lạc Kim Vũ cười ngồi xổm xuống, ôm bé, giữ khuôn mặt nhỏ đáng yêu của bé, hôn hai bên má mềm mại kia.
Cảnh Gia Dịch ôm cô, trên mặt rõ ràng có chút ghét bỏ lại luyến tiếc buông tay, giọng điệu ngọng nghịu nói: “Mommy, mèo thúi, hôi hôi”
Trang phục dành cho diễn viên quần chúng không cần chú ý nhiều, nên không biết có bao nhiêu người mặc qua, hiện tại thời tiết nóng bức, xác thật hương vị không dễ ngửi, hôm nay ở phim trường chạy tới tới lui lui không biết ra bao nhiêu mồ hôi, hơn nữa mùi của mỹ phẩm rẻ tiền rất nồng.
Lạc Kim Vũ cảm thấy mùi trên cơ thể quá hôi, ngửi nữa chắc cô xỉu, cô ngửa đầu cười lên, cố ý ôm sát Cảnh Gia Dịch vào lòng, hỏi: “Mommy hôi hôi, Dương Dương sẽ không thích mommy sao?”
“Đương nhiên sẽ không! Dương Dương thích mommy nhất” Cảnh Gia Dịch nghiêm trang trả lời, sợ cô không tin, chu cái miệng nhỏ đến gần mặt cô “chụt chụt chụt” hôn mấy cái.
Lạc Kim Vũ hoảng sợ nhanh chóng kéo bé ra xa mình, không biết đồ trang điểm kia có chất gì độc hại hay không? Ăn vào trong miệng thật không tốt. Cô dùng tay xoa xoa miệng bé, dặn dò nói: “Đừng liếm môi, mommy thay giày rồi dẫn con đi rửa mặt”
Cảnh Gia Dịch ngoan ngoãn gật đầu, đi sang một bên, đỡ tủ giày ngửa đầu nhìn Lạc Kim Vũ, hỏi: “Hôm nay mommy đi làm cái gì vậy?”
Lạc Kim Vũ đã thay dép lê, cô nhìn bảo mẫu đứng cách đó không xa, khom lưng bế Cảnh Gia Dịch lên, đi đến phòng tắm, giống như nói giỡn trả lời bé: “Mommy kiếm tiền mua tả giấy cho Dương Dương"
Cảnh Gia Dịch vừa nghe, khuôn mặt nhỏ xinh xắn nhăn lại, kháng nghị nói: “Dương Dương không cần!”
Lạc Kim Vũ nhìn bé tức giận phình má căn ra như chú cá nóc nhỏ, cười không ngừng.
Cảnh Gia Dịch bình thường đều rất ngoan, nhưng lại đặc biệt bài xích tã giấy. Thật ra, từ sau khi bé tròn hai tuổi, ban ngày đã bắt đầu không mặc tã giấy. Nhưng dù sao cũng là trẻ con, buổi tối ngủ bản thân không có ý thức, sẽ dễ dàng đái dầm, cho nên trước khi đi ngủ vào buổi tối sẽ dùng tả giấy.
Mỗi khi đến lúc đi ngủ, bảo mẫu khuyên như thế nào bé cũng không chịu, chỉ có Lạc Kim Vũ tự mình động thủ, Cảnh Gia Dịch mới có thể không tình nguyện mà đồng ý.
Lạc Kim Vũ cười, để bé đứng trên ghế nhỏ, lấy khăn lông lau mặt cho bé.
“Mommy! Bây giờ con ngủ cũng sẽ không đái dầm, thật nha! Con bảo đảm!” khuôn mặt nhỏ chôn bên trong khăn lông, còn không quên cường điệu.
“Tại sao con lại không thích tã giấy vậy?” Lạc Kim Vũ buông khăn lông hỏi bé.
Cảnh Gia Dịch thở dài giống như người lớn, nhấp nhấp miệng nói: “Dì Hoa nói trẻ con đều phải mặc tã giấy, nhưng Dương Dương không phải trẻ con”, dì Hoa là bảo mẫu riêng của bé.
Lạc Kim Vũ nghe bé nói xong cảm thấy buồn cười, vốn dĩ chính là một đứa trẻ, sao có thể không muốn được.
Đôi tay chống ở đầu gối, nhìn thẳng vào mắt bé, tiếp tục hỏi: “Tại sao Dương Dương không muốn làm trẻ con?”
“Bởi vì trẻ con không làm được việc gì hết”
Cảnh Gia Dịch có chút uể oải, bé nghiêng đầu nhìn Lạc Kim Vũ: “Nếu con trưởng thành thì có thể làm rất nhiều, rất nhiều việc. Lúc đó ba ba sẽ thích con hơn bây giờ phải không? Ba ba thích con, mommy sẽ không khóc. Dương Dương thích nhìn mommy cười hơn”
Lạc Kim Vũ cười vô cùng dịu dàng, cô nhẹ nhàng vuốt đầu bé, đáy lòng mềm mại.
Thì ra, cô chỉ nghĩ rằng bé thích gì nói đó, chỉ là bản tính của trẻ con, lại không ngờ ẩn chứa một tấm lòng son đáng yêu lại nóng bỏng đến như vậy.Đọc nhanh tại Vietwriter.com